Từ Hà ngồi trong văn phòng được đồng nghiệp an ủi một lúc mới thấy đỡ bực hơn, cầm danh sách đứng dậy đến lớp học. Khi cô ta ra khỏi văn phòng thì thời gian lên lớp đã qua được mười mấy phút.
Tạ Du không hề cố ý đến trễ, chỉ vì cậu mải sắp xếp lại đồ đạc rồi mới đến lớp nên bị muộn mấy phút. Lúc đầu cậu đã chuẩn bị tâm lý bị chặn lại ở cửa phòng học, nhưng không ngờ chủ nhiệm lớp còn đến muộn hơn cậu.
Tạ Du vừa đi qua cửa sổ, tiếng ồn ào trong lớp học đột nhiên tắt ngóm, mọi người đều ngồi thẳng dậy, mắt nhìn phía trước dù trên bảng đen không có lấy một chữ.
“Các bạn học, bỉ nhân họ Lưu tên Tồn Hạo, không sai, là Lưu Tồn Hạo. Chắc hẳn mọi người dù ít hay nhiều đã từng nghe tiếng tăm của tôi trên giang hồ. Năm ngoái tôi đảm nhiệm vị trí lớp trưởng lớp 10-7, tất nhiên đã có quá nhiều kinh nghiệm, thế nhưng hy vọng lát nữa nếu muốn bình chọn ban cán sự lớp – mong rằng mọi người tuyệt đối đừng bầu cho tôi!”
Tất cả im như thóc, chỉ có một nam sinh vẫn còn đứng đưa lưng về phía cửa sổ, thao thao bất tuyệt tiếp tục diễn thuyết.
Cậu bạn miệng lưỡi trơn tru này lúc nói chuyện còn không kìm chế được mà khoa tay múa chân: “Đừng có bầu cho tôi đấy nhé, hãy dành cơ hội cho người khác có nguyện vọng, đặc biệt là những ai chưa từng làm lớp trưởng, tôi cảm thấy phải nhường cơ hội rèn luyện bản thân mình cho tất cả mọi người.”
Người xung quanh điên cuồng nháy mắt với cậu ta ý bảo cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thế nhưng bạn học Lưu Tồn Hạo không hề nhận ra hàm ý trong đó: “…Tóm lại đừng bầu cho tôi, các bạn làm gì đó, đừng có chớp mắt với tôi, người ta không định yêu sớm à nha.”
—— cho đến khi Tạ Du vươn tay gõ cửa.
Lưu Tồn Hạo nhìn sang, trong nháy mắt á khẩu không biết nói gì: “…”
Bạn cùng bàn cậu ta nén giọng lí nhí nói: “Hạo ca, vừa rồi mọi người đã ám chỉ rõ đến vậy mà ngài vẫn còn say sưa.”
Trong lòng Lưu Tồn Hạo như có thiên ngôn vạn ngữ mà không biết giải thích thế nào, chỉ có thể im lặng ngồi xuống, tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Có việc gì không thể mẹ nó nói thẳng sao, nháy mắt cái mông á.”
Tạ Du là nhân vật thành danh khá sớm.
Thời điểm mới nhập học, vì ảnh hưởng của xì căng đan quay cóp, mọi người đã có ấn tượng về cậu là một ông thần gian lận.
Lúc đầu xu hướng bàn tán của tất cả đều là: Người này quá đỉnh, đỉnh không chịu nổi, đến thi cấp ba mà cũng dám gian lận, nghe nói thành tích thật của cậu ta dù có thi bao nhiêu lần cũng sẽ không thể đậu vào Nhị Trung.
Về sau Tạ Du cúp học đánh nhau với người bên ngoài, một chọi năm, nhà trường phải ra quyết định kỉ luật, văn bản được dán trên bảng thông báo gần một học kỳ. Từ đó nhất chiến thành danh.
Hiện giờ Tạ Du đứng trước cửa, một tay khoác túi sách, tay còn lại đút túi quần, mặt không biểu cảm.
Trong lớp đã ngồi kín người, có người nghỉ bệnh không đến được nhưng nghe ngóng tình hình phân lớp cũng phải cố gọi nhờ bạn bè có quen biết trong lớp dùng cặp sách giành chỗ ngồi, chỉ sợ đến lúc khai giảng phải chịu phận ngồi cạnh Diêm vương sống.
Tạ Du nhìn xung quanh, chỉ còn bàn cuối cùng của hàng thứ hai là chưa có ai ngồi, thế là chậm rãi đi xuống.
Chúng bạn học bâu lại thì thầm với nhau: “Làm vậy có được không, thế này thì chẳng phải hai tên đó sẽ ngồi cùng bàn à? Có câu một núi không thể chứa hai hổ, ngộ nhỡ nảy sinh phản ứng hóa học gì đó rồi nổ bay lớp mình thì sao?”
“Vậy cậu ngồi cùng Tạ Du đi?”
“. . . Tui còn chưa muốn chết.”
Ước chừng phải năm sáu phút sau, Từ Hà mới cầm sách đi vào: “Đã đến đủ hết chưa, còn thiếu ai không?”
Lưu Tồn Hạo nãy vừa lải nhải sẽ không làm lớp trưởng nữa, nhưng vẫn giữ thói quen từ hồi đương chức, cơ thể không nghe lệnh của đầu óc, theo phản xạ có đều kiện giơ tay đứng dậy: “Thưa cô, còn thiếu một bạn ạ.”
Tối qua Tạ Du uống một chút rượu đến giờ đầu óc còn hơi choáng, dứt khoát gối đầu lên cánh tay mà ngủ.
Từ Hà nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên người nào đó ở hàng cuối một lúc, mới cau mày dời đi: “Không đến thì thôi. Lát nữa hết giờ thì xuống tầng dưới lấy sách, đã biết lấy ở đâu chưa? Tiếp theo đây tôi sẽ nói về một số điều cần chú ý…”
Từ Hà không muốn quan tâm đến kẻ đi trễ kia, nhưng người ta lại nghênh ngang tìm tới cửa.
“Báo cáo,” Hạ Triều đứng trước cửa, vô cùng lễ phép, “Thật ngại quá, em đến muộn ạ.”
Người trước mặt này tướng mạo cao ráo, mặc áo thun đen, quần jean xanh đậm, gấu quần gấp lên, lúc nói chuyện mang theo ý cười thản nhiên, xem chừng ngày thường rất được nữ sinh hoan nghênh, thuộc loại hình dù hắn có lỗi nhưng bạn chỉ cần nhìn hắn vài lần là có thể nguôi giận.
Hoàn toàn không giống đám lưu manh vật vờ ngoài kia, trái lại có vẻ rất có tinh thần.
Từ Hà thoáng kinh ngạc.
Trước kia cô ta chưa từng dạy qua Tạ Du và Hạ Triều, nhưng đều đã nghe qua những sự tích được lưu truyền khắp nơi, trong đầu luôn mường tượng ra hình ảnh mấy thằng nhóc không đàng hoàng, vô học vô lễ, hở ra là đập phá, ăn mặc lố lăng.
Hôm nay ngoài ý muốn gặp được người thật – mặc dù ấn tượng đối với Tạ Du mới chỉ có cái ót.
Con của Từ Hà sắp học đến cấp hai rồi, không còn tâm tư thuở con gái nữa nên thấy ngứa mắt thì vẫn là ngứa mắt, đang định giữ hắn lại xả giận, lời còn chưa ra đến miệng đã thấy Hạ Triều vươn tay, kéo một người từ bên cạnh ra: “Xin tổ chức bên trên cho phép em giải thích lý do đến trễ của mình.”
Kính gọng tròn lảo đảo đứng bên cạnh trực tiếp bị Hạ Triều lôi ra ngoài: “Xin chào mọi người, mình là Thẩm Tiệp lớp 11-8, hôm nay trên hành lang mình đột nhiên bị phát bệnh, may nhờ bạn học Hạ thấy việc nghĩa không nề hà giúp đỡ, mình vốn bị mãn tính… ừm.. mãn tính…”
Thẩm Tiệp tự dưng quên béng mất mình bị bệnh gì, ấp úng nửa ngày.
Hạ Triều nhắc cậu ta: “Viêm loét dạ dày mãn tính.”
“Sao mày không để tao nghĩ ra cái gì đơn giản hơn?” Thẩm Tiệp nói.
Hạ Triều: “Tên dài nghe càng có vẻ lợi hại.”
Từ Hà tức đến không biết làm thế nào. Hai đứa này coi cô ta là đồ đần ngồi đây sao?
“Các cậu ở nơi này kẻ xướng người họa, định hát hí khúc hả?” Nói xong, cô Từ chỉ về phía dưới, “Tôi không muốn lãng phí thời gian của mọi người, cậu tìm chỗ nào trống mà ngồi đi, ngay kia, cạnh cái cậu đang nằm ngủ kia kìa.”
Tạ Du nằm ngủ khẽ cử động, đại khái là nghe loáng thoáng thấy gì đó, hoặc cảm nhận được hơn mấy chục ánh mắt nhìn mình chăm chú, cậu đỡ trán ngồi dậy, chậm rãi mở mắt ra: “…”
Hạ Triều: “…”
Bầu không khí có vẻ kỳ quái.
Còn rất vi diệu.
Lưu Tồn Hạo chuyền cho bạn cùng bàn một tờ giấy, viết: Có phải định đánh nhau không?
Bạn cùng bàn trả về: Tui cảm thấy không khí đang vô cùng xao động, rất dữ dội.
Nhưng dưới ánh mắt chú mục của hết thảy mọi người, Hạ Triều chỉ nói ba chữ: “Người anh em?”
Tạ Du: “…”
“Thật là có duyên.” Hạ Triều còn nói, “Trùng hợp quá.”
Mặc dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không biết rốt cuộc hai vị lãnh đạo này đã vượt qua hai lầu đông tây mà thành lập quan hệ hữu nghị từ bao giờ, tập thể lớp 11-3 đều không hẹn mà cùng thở phào. Mệt cho cả đám còn bổ não ra cảnh tượng kinh tâm động phách, máu chảy thành sông.
Từ Hà ngắn gọn nói qua một số việc, sắp xếp chỗ ngồi, bầu ban cán sự lớp, còn giao thêm mấy bài tập để chuẩn bị trước cho các môn, hy vọng mọi người có thể chấn chỉnh tinh thần để nghênh đón học kỳ mới.
“Sau đây còn một chút thời gian, tôi sẽ căn cứ vào danh sách điểm danh, đọc đến tên em nào thì hãy đi lên tự giới thiệu qua về bản thân.”
Trong tiếng vỗ tay, Hạ Triều cũng hờ hững vỗ lộp bộp theo.
Tạ Du nhức đầu, lại gục xuống nằm tiếp.
“…”
“Mình là Vạn Đạt, có rất nhiều sở thích, tỉ như đọc sách, thể thao…”
“Xin chào mọi người, mình là Tiết Tập Sinh, hy vọng chúng ta có thể cùng nhau phấn đấu, cố gắng tiến bộ.”
“Phó Phái.”
“Đinh Lượng Hoa. . .”
Hạ Triều nghe một hồi, vươn tay vỗ vỗ bả vai Tạ Du, nghiêng đầu hỏi: “Này, cậu biết Tạ Du là đứa nào không?”
Tạ Du gục xuống bàn, nghiêng mặt qua nhìn hắn: “A?”
Một cậu bạn đứng trên bục có vẻ ngượng ngịu, giọng như muỗi kêu, nói đến sở thích nghẹn nửa ngày mới thốt ra hai chữ “bơi lội”, vừa xuống khỏi bục thì như thể trút được gánh nặng.
Hạ Triều lại thêm một câu: “Là cái đứa ở lầu Tây, sơn móng tay màu đen kiểu trẻ trâu ngu ngu ấy.”
Hạ Triều có chút hiếu kỳ đối với gã đại ca lầu Tây trong truyền thuyết này, một đống chiến tích vĩ đại của Tạ Du lầu Tây chưa từng khiến Hạ Triều để ý, nhưng không hiểu vì sao, hắn nhớ rất kỹ chi tiết sơn móng tay đen này, soi một vòng trong lớp, chỉ có thể cảm thán người kia đúng là chân nhân bất lộ tướng, sơn móng tay cũng tẩy sạch, quả thực không nhìn ra.
Tạ Du nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp.
“Người anh em, tóm lại cậu có biết không,” Hạ Triều truy hỏi, “…Kỳ thật tôi rất có hứng thú với người này, muốn tìm cơ hội so chiêu ấy mà.”
Từ Hà trên bục hô: “Tiếp theo, Tạ Du.”
Tạ Du chậm rãi ung dung đứng dậy, không buồn để ý đến vẻ mặt hiện tại của Hạ Triều, cậu lên bục, cầm phấn viết hai chữ “Tạ Du” lên trên bảng. Nét chữ sắc bén, không kém phần xinh đẹp.
Sau đó cậu ném phấn vào trong hộp, nhân tiện phủi bụi phấn trên tay, rồi mới ngắn gọn tự giới thiệu: “Tạ Du, còn nữa, tôi không sơn móng tay đen.”
Khi Tạ Du nói câu sau cùng, ánh mắt nhìn chằm chằm tên ngu nào đó, nhưng họ Hạ ngu ngốc kia thật không hề biết xấu hổ. Thậm chí giữa đám người đang im ắng chưa biết nói gì, tên ngu này còn tiên phong vỗ tay giữ thể diện cho bạn cùng bàn: “Hay! Nói hay lắm!”
Tạ Du: “. . .”
Đù má.
Chờ Tạ Du giới thiệu xong trở về chỗ ngồi, Hạ Triều không hề che giấu nhìn chằm chằm tay cậu, Tạ Du nhàn rỗi không có gì làm lấy giấy vẽ vời lung tung, bị nhìn chằm chằm nên buông bút: “Cậu có bệnh à…”
Hạ Triều nói: “Cậu thật sự không sơn? Theo truyền thuyết cậu không phải thế này.”
Trong mớ sự tích về đại ca lầu Tây, sơn móng tay chiếm một vị trí đặc biệt quan trọng, chí ít ngày trước Hạ Triều nhớ kỹ cái tên Tạ Du cũng vì tình tiết sơn móng này.
“. . . Truyền cái chim.”
Hạ Triều dứt khoát tóm lấy tay Tạ Du: “Cậu đừng nhúc nhích, cho tôi xem cái nào.”
Tạ Du không ngờ hắn sẽ làm vậy, chờ định thần lại, tay đã bị Hạ Triều chộp lấy.
Tay của Tạ Du xinh đẹp hơn người, thậm chí còn có chút mềm mại.
Sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được chăm sóc tử tế.
Khi còn bé điều kiện gia đình còn chưa tệ lắm, Cố Tuyết Lam từng bảo muốn cho cậu học đàn dương cầm, nói ngón tay cậu vừa thon vừa dài, rất phù hợp. Kết quả Tạ Du đi đánh người đánh đến quên cả trời đất, hầu như ngày nào cũng có phụ huynh vác theo con cái chạy tới nhà bọn họ, kêu con trai nhà cô làm sao vậy, sao có thể đánh người như thế.
Cố Tuyết Lam cuối cùng không đề cập đến chuyện đàn dương cầm nữa.
Hạ Triều mới nắm được tay người ta, còn chưa kịp nghiên cứu cẩn thận, Tạ Du đã bạo phát, cậu lập tức giật tay về: “… Mẹ kiếp cái tên này, có bệnh hả!”