Ngụy Trang Bạch Liên Hoa

Chương 32: Trung tâm thương mại



Bên trong trung tâm thương mại, cậu đang ngồi trên ghế của một cửa hàng gần đó, thì phía xa có một hình ảnh đang đi đến

Cậu nhìn thấy người đang đi đến trước mặt mình, thì trong lòng không vui, đang định đứng dậy rời đi thì đã bị chặn trước mặt.

"Tại sao cậu lại chặn tôi?" Phó Thời Vũ ánh mắt tức giận ngữ khí đầy sự tra hỏi nhìn cậu

Cậu nhìn ánh mắt tức giận và ngữ khí đầy tra hỏi kia của Phó Thời Vũ, thì trong lòng khó chịu ánh mắt ghét bỏ và biểu cảm cau có không vui thể hiện rõ trên gương mặt

"Tránh ra" cậu cố giữ bình tĩnh nhìn Phó Thời Vũ mà thốt ra từng chữ

Phó Thời Vũ hơi sững người khi nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của cậu, trong lòng chợt có chút mất mát, như có một thứ gì đó đã vĩnh viễn mất đi

Sau lời nói đó cậu liền đứng dậy rời đi, thì cổ tay đột ngột bị nắm chặt giữ lại

"Không phải cậu thích tôi sao? tại sao lại chặn số điện thoại tôi? có phải cậu lại định giở trò gì đó để được tôi chú ý" Phó Thời Vũ ngữ khí kiêu ngạo thái độ vô cùng tự tin vì luôn nghĩ cậu có thái độ và hành động như vậy đều là muốn có được sự chú ý của bản thân

Cổ tay đột ngột bị nằm đau điếng, cậu không kiên nhẫn mà hất tay Phó Thời Vũ ra "Này tên mất bệnh hoang tưởng, nếu không muốn bị đánh thì sau này đừng có đến làm phiền lão tử, chỉ cần nhìn thấy mặt cậu là lão tử lại ngứa tay rất muốn đánh cho một trận, và lão tử cũng nhắc lại lần cuối cùng là lão tử hiện tại không còn yêu ngươi nữa sau này bớt làm phiền ta"



Cậu không để ý vẻ mặt càng ngày càng đơ ra của đối phương mà dõng dạc nói tiếp "còn vì sao ta chặn ngươi? vì ngươi và Đường Lâm rất phiền luôn gọi điện thoại và gửi tin nhắn đến cho ta"

Từng lời nói của cậu như sét đánh ngang tai Phó Thời Vũ, Phó Thời Vũ nhất thời không thể chấp nhận và tin được việc cậu không còn thích bản thân nữa "nói dối"

Phó Thời Vũ không biết tại sao, sau khi nghe được lời nói không còn yêu bản thân nữa, trong lòng Phó Thời Vũ rất khó chịu, cứ luôn có cảm giác vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng

Tên này thật sự mắc bệnh hoang tưởng rất nặng, cậu đã nói như vậy rồi còn có biện bạch rằng cậu đang nói dối, cậu càng nghĩ càng thấy bực mình không kìm được mà đá mạnh vào người Phó Thời Vũ "từng lời lão tử nói đều là thật, nếu còn cố chấp không chịu hiểu và làm phiền lão tử nữa thì lão tử sẽ đá chết người"

Phó Thời Vũ lúc này mới chợt nhận ra, vẻ ngoài của cậu đã thay đổi, từ kiểu tóc đến phong cách ăn mặc đều khác so với trước đây, đặc biệt là ánh mắt và tính cách của cậu.

Trước đây mỗi lần nhìn vào ánh mắt của cậu chỉ toàn nhìn thấy nỗi buồn và mờ mịt không chút ánh sáng trong đôi mắt màu xanh biếc, tính cách thì lúc nào cũng trầm lặng và âm u, nhưng hiện tại ánh mắt đầy nỗi buồn mờ mịt không chút ánh sáng đó đã thay đổi

Ánh mắt luôn tràn đầy sức sống và tỏa sáng như những vì sao trên bầu trời đêm, và tính cách thì vui vẻ hoạt bát, không còn trầm lặng âm u như trước đây nữa, con người thật sự có thể thay đổi đến mức này sao? cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Phó Thời Vũ lúc này mới phát hiện, Đường Yến Tranh của hiện tại rất xinh đẹp vẻ đẹp thật sự rất động lòng người, Đường Yến Tranh mà Phó Thời Vũ từng biết thật sự xinh đẹp đến thế này sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv