Mặc Đình từ biệt thự của Phó Thời Ân trở về nhà, sắc trời hoàng hôn cũng vừa khuất
Mặc Đình vừa bước lên lầu, đã nhìn thấy quản gia trên tay cầm khay thức ăn đang từ trong phòng bước ra ngoài
Mặc Đình nhìn khay thức ăn vẫn còn đầy ắp, thìa và nĩa vẫn gọn gàng sạch sẽ đặt bên cạnh dĩa thức ăn, không có vết tích của việc đã nếm qua
"Không chịu ăn?" Mặc Đình nhìn quản gia tra hỏi
Quản gia nhìn Mặc Đình gật đầu sau đó ôn tồn nói "cả ngày hôm nay thiếu gia Cố đã không chịu ăn gì cả ạ"
"Ừm ông gọi người nấu bát cháo rồi mang lên đây"
"Vâng tôi sẽ gọi người làm ngay" quản gia nói rồi bưng khay thức ăn xoay người rời đi
Mặc Đình mở cửa bước vào phòng, vừa bước vào đã nhìn thấy Minh Triết đang ngồi trên giường ánh mắt thì lại đang nhìn về hướng cửa sổ
Mặc Đình sải bước đi đến chỗ Minh Triết, đứng trước mặt Minh Triết và che mất tầm nhìn của đối phương
"Sao không chịu ăn? là vì thức ăn không hợp khẩu vị của em?" Mặc Đình nhìn Minh Triết giọng nói nhẹ nhàng êm dịu hỏi
Minh Triết im lặng quay mặt đi không muốn trả lời câu hỏi của Mặc Đình, không, phải là không muốn nói chuyện
thi dung hon
Mặc Đình nhìn thái độ của Minh Triết đối với mình như vậy thì trong lòng khó chịu. "em muốn tuyệt thực? định dùng cách này để ép tôi lùi bước?"
Trước thái độ im lặng của Minh Triết, Mặc Đình càng lúc không vui lời nói càng trở nên cay độc và gai góc hơn
"em nghĩ tôi sẽ để em chết dễ dàng như vậy? em đừng quên mẹ em còn đang được điều trị trong bệnh viện, hơn nữa em đừng quên bản thân đang nợ tôi, em phải dùng bản thân để trả, trước khi trả hết tôi tuyệt đối sẽ không buông tha em"
Lời nói của Mặc Đình như con dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim đầy vết xước của Minh Triết, Minh Triết đau khổ cúi đầu xuống cố kìm nén những giọt nước mắt và cảm xúc của bản thân, giọng nói hơi uất nghẹn mà nói ra từng chữ "sẽ không quên, tôi tuyệt đối sẽ trả lại tất cả cho anh không thiếu một đồng"
"Tốt nhất như lời em nói" Mặc Đình nhìn Minh Triết đang cúi đầu xuống giọng nói còn pha theo sự uất nghẹn từ trong lời nói
Bỗng quản gia mở cửa bước vào trên tay cầm theo một bát cháo nóng hổi
"Thiếu gia cháo ngài căn dặn đã có rồi ạ" quản gia trên tay cầm bát cháu đứng bên cạnh Mặc Đình khép nép nói
Mặc Đình đưa tay ra nhận lấy bát cháo từ tay quản gia "lui xuống đi"
Quản gia sau khi đưa bát cháo cho Mặc Đình thì lập tức quay người rời đi, trước khi rời đi còn không quên đóng cửa lại
"Ngẩn đầu lên rồi bưng ăn cho tôi"
"Tôi không đói không muốn ăn" Minh Triết nhìn Mặc Đình tỏ vẻ không khuất phục, không muốn làm theo lời đối phương nói
Mặc Đình ngồi xuống giường, tay cầm thìa cháo lên, đưa đến trước mặt Minh Triết "mở miệng"
Minh Triết nhìn thìa cháo trước mặt mím chặt môi quyết không làm theo lời Mặc Đình nói
Mặc Đình nhìn sự cố chấp bướng bỉnh của Minh Triết không kiên nhẫn nói "nếu em không nghe lời, tôi sẽ cho người ngừng điều trị cho mẹ em, em tuyệt thực một bữa tôi sẽ cho người ngừng chữa trị cho mẹ em một ngày"
"Đê tiện" dưới sự đe dọa của Mặc Đình, Minh Triết cuối cùng cũng mở miệng ra, ngoan ngoãn ăn những thìa cháo mà Mặc Đình đã đút
Mặc Đình nhìn Minh Triết ngoan ngoãn ăn hết bát cháo mà mình đã đút, cảm thấy Minh Triết vô cùng đáng yêu, khiến Mặc Đình không nhịn được mà đưa tay lên bóp lấy miệng Minh Triết, sau đó hôn xuống
Minh Triết bị hành động bất ngờ này của Mặc Đình làm cho giật mình không kịp phản ứng, tay vô thức cố đẩy
Mặc Đình ra.
"Buông...ra..." Minh Triết không ngừng vùng vấy, tay cố đẩy người phía trên ra
Mặc Đình không nghe thấy lời Minh Triết nói, hay là dù có nghe thấy thì cũng sẽ lơ đi mà không mảy may bận tâm
"chát"
Một cái tát được giáng xuống mặt Mặc Đình, Mặc Đình ngơ ngác kinh ngạc trước cái tát từ Minh Triết.
"Em dám đánh tôi?" Mặc Đình tức giận ánh mắt nhìn Minh Triết như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương
Mặc Đình tay tháo cà vạt trên người xuống, mạnh mẽ cưỡng chế chế trụ hai tay Minh Triết trên đỉnh đầu, sau đó trối chặt lại
Hai tay Minh Triết bị Mặc Đình cưỡng chế trói chặt, Minh Triết càng vùng vấy thì cổ tay càng bị siết chặt đau nhói hơn và để lại những dấu hẵn đỏ in trên cổ tay
Một cảm giác đau đớn bất ngờ từ hạ thân truyền đến, cảm giác đau đớn vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này khiến
Minh Triết không thể nào quên được.
Cảm giác bị xâm hại bị cưỡng ép làm tình mà bản thân không muốn, cảm giác đó thật sự rất thống khổ, và sẽ càng đau đớn hơn khi sự đau khổ đó lại đến từ người mình yêu mang lại
Minh Triết nhìn ánh mắt đầy tức giận của Mặc Đình, đôi mắt màu hổ phách khẽ khép lại, cơ thể run rẩy đau đớn bắt động nằm trên giường chịu đựng và từ bỏ mọi phản kháng, và buông xuôi tất cả
Minh Triết biết dù có phản kháng hay vùng vẩy thì cũng chẳng có tác dụng, chỉ càng khiến bản thân càng đau đớn hơn, nên Minh Triết bung xuôi tất cả và cam chịu