Nghĩ ngợi một hồi, tất cả mọi người đều giải tán. Duy nhất có Bạch Tư Vũ là hành động khác thường, hắn bả vai Trình Siêu ra ngoài cửa công ty, cố ý nói lớn.
"Tôi tin cậu, nhất định chuyện này không phải cậu làm."
"Đó là đương nhiên rồi! Lăng Siêu cũng càng không phải người như vậy.
"Bỏ qua chuyện đó đi, tôi nghe nói hợp đồng tiếp theo sẽ về tay cậu. Chủ tịch dường như tin tưởng cậu hơn đấy."
"Thật sao? Nhưng mà... tôi cũng không vui vì hợp đồng đó cho lâm.
Bạch Tư Vũ liếc nhẹ ánh mắt sáng phía chiếc xe taxi từ đằng xa, khóe môi bất chợt cong lên trong tích tắc.
"Vui lên nào, hôm nay lịch trình của tôi khá thoáng, mau, chúng ta tìm Lăng Siêu đi ăn một bữa, thuận thiện bàn cách tìm ra kẻ đó."
"Ùm, duge."
Hai người lại ríu rít rời đi, quả đúng như Bạch Tư Vũ dự đoán, kẻ đó đang ngồi trong xe taxi và quan sát được hết mọi chuyện. Hắn ta nhìn xuống bản hợp đồng bị hủy bỏ dưới ghế bên cạnh, nụ cười dần trở nên quỷ dị.
Tối đó, chiếc xe taxi quen thuộc lại vởn vơ trước cổng công ty. Bạch Tư Vũ sớm đã nhận ra được vấn đề nên lúc sáng hắn đã cố bày ra vở kịch để lừa kẻ đó đến đây.
Không ngờ còn hơn cả mong đợi, hắn ta đã vội vã chuẩn bị lần nữa lấy cặp bản hợp đồng.
Lần này, hắn có vẻ đã thông minh hơn nhiều, không đi vào bằng cổng chính mà cạy phần cửa thoát hiểm để lẻn vào trong. Hắn ta bấm công tắc gì đó trên tay, tất cả camera trong toàn công ty đều bị vô hiệu hóa.
Suốt ba mươi phút lục tìm tài liệu cả phòng làm việc của Trình Siêu và Tần Đông Vũ, hắn ta vẫn chẳng kiếm ra bất cứ hợp đồng nào mà Bạch Tư Vũ nói. Chợt nhận ra mình bị hắn lừa, kẻ đó liền tức giận siết chặt tay, nhanh chóng rời đi.
Nhưng đây vốn dĩ chính là một cái bẫy mà Bạch Tư Vũ đặt ra cho nên hắn đã sớm đứng đằng sau chiếc xe taxi ấy. Cho đến khi kẻ bí ẩn kia bước ra, một giọng nói châm biếm liền vọng lại.
"Nhanh như vậy đã bỏ cuộc rồi à?"
Hắn chững người liếc mắt nhìn qua, ngay một giây sau đó đã chạy thục mạng rồi leo lên xe. Bạch Tư Vũ không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên là có chuẩn bị.
Hai xe trên con đường cao tốc lớn vẫn cứ đuổi nhau. Bạch Tư Vũ đạp mạnh chân ga, nhếch miệng cười.
"Để mình xem xem rốt cuộc Lăng Siêu thứ ba có bộ dạng thế nào."
Chiếc xe của Bạch Tư Vũ không phải loại tầm thường, hắn rất nhanh đã đuổi kịp chiếc taxi kia, không màng đến vận tốc hiện tại mà tật đầu xe nó.
Cũng thật may, người xong xe còn đủ tỉnh táo mà thẳng ga lại.
Bạch Tư Vũ lập tức xuống xe của mình, hắn không để ai có cơ hội bước ra từ chiếc xe taxi kia liền chạy đến xông thẳng vào bên trong.
Lạ một điều, kẻ bí ẩn kia lại không có thái độ phản kháng quyết liệt, thậm chí còn không động thủ khi bị Bạch Tư Vũ lột khẩu trang và mũ ra.
"Anh... Lăng Siêu?n
***
Không biết bằng cách nào nào Bạch Tư Vũ lại đồng ý đi cùng tên Lăng Siêu "thứ ba" kia đến tận nhà của hắn. Chỉ là hắn ta cảm thấy người này có gì đó rất quen thuộc, không giống Lăng Siêu, không giống Trình Siêu mà lại có nhiều nét giống hẳn hơn cả.
Đương nhiên, không phải là về gương mặt.
Bạch Tư Vũ dừng xe trước một ngôi nhà thuê khá rộng. Nơi này cách trung tâm thành phố khoảng mười cây số, tính ra cũng không quá xa.
Kẻ bí ẩn ấy lấy từ trong tủ lạnh ra hai lon bia, đưa cho Bạch Tư Vũ như một người bạn. Hắn ta cũng thực sự ngạc nhiên, rốt cuộc là Lăng Siêu hay Trình Siêu, rốt cuộc đây là nhà của ai và hắn đang muốn làm gì?
"Anh... anh là Lăng Siêu?"
Hắn lắc đầu.
"Trình Siêu?"
Lại một cái lắc đầu. Lần này, kẻ bí ẩn ấy mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt của Bạch Tư Vũ, nói.
"Gọi tôi là Bạch Vũ.
"Bạch Vũ?" Cái tên nghe thật quen thuộc. Đó chẳng phải rất giống với tên hắn sao?
Bạch Vũ uống một ngụm bia lớn, sau đó ngồi xuống bên cạnh "người bạn" của mình.
"Có thể hơi khó tin, nhưng anh là tôi, tôi là anh"
"Anh bị khùng điên gì vậy? Cái gì tôi cái gì anh?”
“Thế giới này loạn thật rồi, ai ai cũng giống Lăng Siêu, nhưng anh thì đặc biệt hơn, đó là bị khùng”
"Haha, tôi không nghĩ hồi trẻ mình lại hài hước như vậy!
Càng nói, Bạch Tư Vũ càng bị hắn làm cho nhức đầu. Toàn là những lời nói vô căn cứ. Tỉnh táo để nhìn Lăng Siêu thứ ba đã quá đủ rồi, Bạch Tư Vũ hắn không thể nhét thêm bất ngờ nào khác nữa.
"Anh... tôi sẽ coi như anh hâm mộ tôi. Còn bây giờ, anh mau nói đi, tại
sao lại hủy hợp đồng? Hoặc là nói... anh là Lăng Siêu hay Trình Siêu?"
“Thứ nhất, tôi không phải Lăng Siêu, không phải Trình Siêu. Tôi là anh, Bạch Tư Vũ. Nhưng để dễ phân biệt thì cứ gọi tôi là Bạch Vũ được rồi. Thứ hai, tôi hủy hợp đồng, gây rồi nội bộ, đó chính là giúp anh, là giúp chúng ta."
“Thằng cha này bị điên mất rồi. Hàn nhất định không phải hai bảo bối của mình" Bạch Tư Vũ thành tâm niệm phật, cú sốc của một kẻ điên khiến hắn thực sự không bình tĩnh nổi.
“Không tin? Được, vậy đi theo tôi"
Bạch Vũ bí bí hiểm hiểm dẫn Bạch Tư Vũ đi xuống một căn hầm tít sâu trong phòng ngủ của hắn. Mặc dù chưa biết tên này sẽ định làm gì nhưng Bạch Tư Vũ vẫn cứ tin tưởng đi theo, một phần cũng vì tô mò.
Càng đi sâu, ánh sáng phía cuối con đường lại càng rõ. Sau khi ra khỏi lối hầm tối om ấy, cả hai người dừng chân lại trước một cỗ máy vô cùng khổng lồ trước mặt.
Bạch Tư Vũ chưa bao giờ thấy thứ nào to lớn và kỳ lạ như vậy cả. Nó giống như cỗ máy nào đó trong trung tâm nghiên cứu, hoặc là trên phim ảnh.
Vừa để hắn quan sát, Bạch Vũ vừa giải thích.
"Đây là cỗ máy thời gian có thể đưa anh vượt thời không, từ quá khứ tới tương lai và ngược lại"
"Cỗ máy thời gian? Ha, anh đùa con nít à?"
Bạch Tư Vũ dù rất choáng ngợp với thứ đồ vĩ mô này nhưng hắn vẫn chưa tin, chỉ đang nghĩ rằng Bạch Vũ lừa mình. Hắn táy máy thử động. vào ánh sáng màu xanh đang rò ra, kết quả liền bị nó giật cho một cái.
"A! Đau chết tôi mất!"
Bạch Vũ quay sang nhìn, nhân cơ hội cảnh cáo.
"Nếu không muốn bị trôi trong không gian vô định thì đừng động chạm lung tung. Tôi nhớ mình đâu có hay tò mò như vậy nhỉ?"
Hắn liếc nhìn Bạch Vũ đang ung dung ngồi xuống ghế thiếp lập thứ gì đó rất kỳ lạ, khi này mới nghiêm túc hỏi.
"Cứ cho đây là cỗ máy thời gian thật đi. Với điều kiện xã hội thế này anh còn tạo ra nó được, vậy các nhà khoa học để làm gì?"
Câu hỏi này cũng chợt khiến cho Bạch Vũ chú ý. Quả thực nếu có là người ở tương lai thì hắn cũng không thể dễ dàng tạo ra một cỗ máy với thời gian ngắn như thế. Bạch Vũ hắn từ lâu đã tính toán đến trường hợp hiện tại cho nên khi còn ở tương lai, hắn đã sao chép mô hình cỗ máy thời gian và những dữ liệu quan trọng đánh cấp được của Tony.
Với bằng ấy dữ liệu và những thứ hắn đem từ tương lai về, một cỗ máy hoàn chỉnh liền ra đời.
"Đương nhiên, hiện tại khoa học kĩ thuật chưa tiến bộ, việc làm ra nó là không thể. Nhưng anh nghĩ xem, tôi là ai?"
"Được được, Bạch Vũ Bạch Vũ. Anh một miệng nói là tôi, tại sao anh lại có gương mặt của Lăng Siêu?"
"Vì Lâm Mông
Cái tên ấy vừa được nói ra đã khiến cho Bạch Tư Vũ thoáng bất ngờ. Rốt cuộc những gì hắn nói là đang có ý gì? Và Lâm Mộng tại sao lại có liên quan đến chuyện này.
"Anh muốn làm gì Lâm Mộng?"
“Chúng ta chẳng phải đều rất yêu cô ấy hay sao? Chúng ta tỏ tình Lâm Mộng nhưng đều bị cô từ chối, cuối cùng thì Lăng Siêu chính là kẻ hưởng lợi tất cả, bao gồm Lâm Mộng. Nhưng hắn chưa bao giờ biết trân trọng tình cảm của cô ấy, khiến cho cô ấy chết trong vụ tai nạn của ba năm sau"
Ở tương lai, tên tiến sĩ Tony đã tạo ra một cỗ máy thời gian, Lãng Siêu đã dùng nó để trở về quá khứ nhằm cứu lấy Lâm Mộng. Cơ hội tốt thế này, tôi đương nhiên phải nắm lấy! Tôi dùng thiết bị phẫu thuật cao cấp, biến gương mặt mình thành gương mặt của hắn ta, như vậy, Lâm Mộng sẽ không bao giờ từ chối tôi nữa.
Càng nói, Bạch Vũ càng chìm đắm vào sự điên cuồng của mình. Nghe xong câu chuyện phi lý này, Bạch Tư Vũ càng không dám tin. Nếu Bạch Vũ là hắn, vậy tại sao bản thân hắn lại có thể biến thái tới như vậy?
"Anh... anh đừng nói nữa, tôi sẽ không tin đâu."
"Anh tỏ tình với Lâm Mộng lần đầu thất bại, anh mặt dày theo đuổi cô những cũng không có kết quả. Cuối cùng là nhìn cô tay trong tay với kẻ địch của mình. Anh can tâm sao?"
"Chỉ cần Lâm Mộng hạnh phúc... tôi sẽ không điên cuồng theo đuổi cô ấy như vậy."
Bạch Vũ dường như có chút tức giận, hắn quát lớn.
"Nếu anh thực sự không điên cuồng thì tôi của tương lai cũng không biến thái mà bám theo Lăng Siêu tới tận nơi này! Tình cảm của chúng ta dành cho Lâm Mộng... bây giờ anh có lẽ sẽ chưa nhận ra...
"Im miệng"
Bạch Tư Vũ không thể nghe thêm bất cứ lời nói nào khác. Hắn tức giận quay người rời đi, nhưng đằng sau vẫn vang vọng lại tiếng nói của bản thân mình.
"Lăng Siêu của tương lai hiện lại là Trình Siêu, hắn ta đã mất đi trí nhớ. Nếu anh muốn cứu Lâm Mộng thoát khỏi vụ tai nạn ấy, nếu anh thực sự yêu cô ấy thì đừng hèn nhát nữa!"
Cho dù đã cố gắng lờ đi nhưng giọng nói ấy vẫn văng vẳng, trở thành một nỗi ám ảnh của Bạch Tư Vũ. Hắn đạp ga thật mạnh, tâm trí lúc này vô cùng hỗn loạn.
Rốt cuộc tên Bạch Vũ đó... là thật hay giả.