Lăng Siêu lại gần, nhìn thấy bộ dạng này của Noãn Huyên Vy, anh cuối cùng cũng tin vào lời nói của Noãn Ninh. Cô ta hoàn toàn không giống với Huyên Vy của bình thường, gương mặt vừa có nét ngây thơ, lại vừa có nét mỏng manh dễ vỡ.
"Huyên Vy."
Dù chỉ là một lời gọi nhỏ nhưng cũng đủ khiến cho cô ta nhận ra, người trước mặt mình không phải là ảo giác. Trong một chốc phấn khích, Noãn Huyên Vy rời khỏi xích đu định ôm lấy Lăng Siêu, kết quả vẫn là anh lùi lại giữ khoảng cách.
Sống mũi của cô ta cay nồng, nở một nụ cười miễn cưỡng nhìn anh.
"Anh... anh vẫn ghét em đến vậy sao?"
"Tôi chưa từng ghét cô."
Noãn Huyên Vy cụp mắt xuống, cô lại ngồi lên xích đu, hướng tầm nhìn của mình về khóm hoa đang đua nhau nở rộ phía trước.
"Là Noãn Ninh nói anh tới đây?"
"Việc đó không quan trọng. Nhưng tôi chỉ muốn nói lại một lần nữa, tôi không ghét, không thích, càng không yêu cô. Người tôi yêu, người tôi thích là Lâm Mộng, và cô ấy không có bất cứ lỗi lầm nào trong chuyện này."
Lăng Siêu nói được một hồi, anh liền hít một hơi dài, sau đó lấy ra từ trong túi một chiếc vòng tay rồi đưa cho Noãn Huyên Vy.
"Ba năm trước, cô tặng chiếc vòng này cho tôi, nói rằng nó là tượng trưng của tình bạn. Bây giờ có lẽ... đến bạn bè chúng ta cũng không thể. Nói đúng hơn là... tôi không xứng với tình cảm của cô."
Noãn Huyên Vy nắm chặt lấy chiếc vòng ấy trong tay. Chiếc vòng này từ trước tới giờ cô luôn đeo nó, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ Lăng Siêu vẫn giữ gìn cho tới tận bây giờ.
Những giọt nước mắt mặn đắng dần lăn dài trên gò má, cô ta cố gắng lau nó đi, đối diện với Lăng Siêu mà mỉm cười.
"Cho nên... anh muốn cắt đứt mọi quan hệ của chúng ta?"
"Là tôi không xứng."
Biết rằng bản thân chẳng thể níu kéo thêm được gì, chi bằng giải thoát có lẽ cô sẽ bớt đi phần nào đau thương.
"Cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì đã không ghét tôi."
"Trên đời này còn nhiều người tốt đẹp hơn tôi gấp trăm vạn lần. Họ càng xứng với cô hơn."
Nói xong câu đấy, Lăng Siêu cũng lập tức rời khỏi nơi này.
Trong khu vườn hoa rực rỡ sắc màu, có một bông hoa xinh đẹp nhất, yêu kiều nhất, nhưng những cánh hoa của nó đều đã héo khô. Thế nhưng có lẽ chỉ cần một chút nước, nó sẽ lại trở nên tươi sáng, sẽ lại trở thành bông hoa đẹp nhất trong cả một vườn hoa.
...***...
"Lăng Siêu không tới công ty làm việc, mấy câu thoại cần có cảm xúc mình nói thực sự không tới!"
Lâm Mộng vò đầu với một đống thoại bản ở trên bàn. Một mình cô tự lồng tiếng phần của mình nhưng vì do không có thoại của Lăng Siêu nên cảm xúc luôn bị đứt đoạn.
Bên ngoài lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, cô còn đang vui mừng vì tưởng Lăng Siêu quay lại nhưng người đi tới lại là Bạch Tư Vũ. Lâm Mộng ngạc nhiên hỏi.
"Bạch Tư Vũ? Sao anh lại đến đây thế?"
Bạch Tư Vũ ngồi xuống ngay cạnh cô, nhìn những dòng thoại bản đầy ắp chữ, hắn liền đùa.
"Tôi cảm giác rằng có người đang quằn quại với công việc nên chạy đến giúp đỡ. Thế nào, chưa lồng tiếng xong à?"
"Ừm, bình thường đều là em với Lăng Siêu cùng lồng tiếng. Phần thoại của anh ấy phần nào giúp em có cảm xúc hơn, bây giờ tự lồng tiếng một mình nên đôi chút khó khăn."
Bạch Tư Vũ không nói không rằng, hắn chỉ lôi cuốn thoại bản của Lăng Siêu ra, đọc lướt một vài trang rồi hớn hở.
"Hay để anh giúp em nhé?"
"Giúp em? Lăng Siêu từ sáng đến giờ chưa thấy tới công ty, anh biết anh ấy ở đâu à?"
Hắn lắc lắc đầu: "Không biết."
"Vậy... anh giúp em bằng cách nào?"
"Anh có thể đọc thoại bản cùng em. Như vậy em sẽ lấy lại được cảm xúc."
Lâm Mộng nhìn hắn, tên này từ trước đến giờ giỏi nhất là mấy câu nói trêu đùa fan, nếu không thì cũng là lắm miệng. Nhân vật lần này cần có chất giọng ôn hòa, bối cảnh nghiêm túc và có phần man mác buồn, hắn làm nổi không?
Nhìn sâu vào đôi mắt nghi hoặc của Lâm Mộng, Bạch Tư Vũ khẳng định.
"Nếu em không tin, chúng ta có thể thử."
Bởi vì tính cách nhiệt tình này, Lâm Mộng liền vui vẻ đồng ý. So với việc ngồi một chỗ để lấy lại cảm xúc thì việc có người giúp đỡ sẽ tốt hơn hẳn.
Cô đeo tai nghe lên, nhìn vào màn hình đang chiếu rồi bắt đầu thả hồn vào nhân vật.
"Từ trước đến giờ em luôn thầm thích anh, anh biết điều đó, đúng chứ?"
Bạch Tư Vũ không ngờ nhập vai cũng rất nhanh, từ ánh mắt đến giọng nói đều khiến cho Lâm Mộng bất ngờ.
"Đúng, anh biết."
"Vậy tại sao anh luôn gạt bỏ tình cảm ấy của em? Em làm mọi thứ vì anh, em thậm chí có thể bỏ việc đi du học chỉ muốn được anh ngoảnh đầu lại nhìn, dù chỉ là một cái. Tại sao...?"
"Mười năm là bạn bè, anh có từng... có từng rung động với em lần nào chưa? Anh có từng thích em không?"
Trong thoại bản, nhân vật ấy chỉ im lặng đứng nhìn nhưng khi Lâm Mộng vừa chuẩn bị đọc câu thoại tiếp theo, Bạch Tư Vũ liền lên tiếng.
"Anh thích em."
Lâm Mộng nhíu mày, câu nói này hoàn toàn không có trong thoại bản. Nếu hắn muốn thêm cũng không thể là câu nói ấy được.
"Anh... đoạn này anh sẽ phải im lặng thay cho câu trả lời, sau đó em..."
"Anh biết. Nhưng anh thực sự thích em..."
Lâm Mộng bất ngờ ngơ ra một hồi, cô còn nghĩ Bạch Tư Vũ có phải nhập vai quá sâu đến nỗi lạc đề rồi không? Nhưng có vẻ đây không phải là vô tình...
Bạch Tư Vũ lại gần Lâm Mộng, dùng giọng nói thâm tình, ánh mắt chân thật nhìn cô.
"Anh muốn ở bên em, chăm sóc em từ giờ đến suốt cuộc đời này. Lâm Mộng, anh nói nghiêm túc, với tư cách là Bạch Tư Vũ."
Lâm Mộng lùi lại phía sau nửa bước. Cô không biết Bạch Tư Vũ đang nói đùa hay thật, nhưng giờ phút này trái tim cô đang đập vô cùng nhanh, lời nói cũng loạn xạ không rõ.
"Anh đùa... anh nói... anh đang trêu em đấy à? Em... chúng ta đang lồng tiếng, cảm xúc... không phải như vậy..."
"Anh biết, anh chưa bao giờ nghiêm túc thế này cả. Anh biết em rất ngưỡng mộ và yêu thích Lăng Siêu, nhưng bây giờ chị Uyển Đình về rồi, người anh ta mến mộ là chị ấy, cho nên... cho nên anh mới dám nói ra lời tỏ tình này."
Lâm Mộng nghe một hồi vẫn cứ ù ù trong tai. Đêm hôm qua thì nhận được lời tỏ tình của Lăng Siêu, đến sáng nay lại "bị" Bạch Tư Vũ tấn công đột ngột. Tâm hồn mỏng manh này của Lâm Mộng chống đỡ không nổi mất!
"Em... em..."
"Anh không ép em trả lời vội, anh sẽ chờ."
"Em xin lỗi!"
Lâm Mộng cúi gập người rồi chạy thẳng ra ngoài. Nếu như cô im lặng và rời đi sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng một lời xin lỗi tưởng chừng như nhẹ nhàng ấy lại như một tiếng sét ngang tai.
Có vẻ như... đó là câu trả lời rõ ràng nhất.
Lâm Mộng một mình chạy vào nhà vệ sinh. Cô tạt một vốc nước lên mặt, tự mình vỗ vào má để tỉnh táo lại. Tự nhìn mình trong gương một lúc, khuôn mặt cô dường như méo mó cả đi.
"Rốt cuộc mấy người đó làm sao vậy? Đột nhiên... đột nhiên tỏ tình mình... Nguy rồi nguy rồi! Đại minh tinh đều thích mình mất rồi!"
...***...
"Cậu không đùa mình đấy chứ?" Bối Lạc ngồi trên ghế sofa ăn bánh, nghe được tin sốc đến mức không khép được miệng lại.
"Mình có bao giờ tự luyến đến nỗi bịa ra mấy chuyện đấy đâu. Cũng thật kỳ lạ..."
Củ Cải lúc này chậm rãi chạy tới chỗ của cô, nó cứ như một đứa trẻ đòi Lâm Mộng ôm lấy. Cục bông di động đáng yêu này trong phút chốc đã khiến cho cô vơi bớt đi sự âu lo.
"Cũng phải, đến Củ Cải còn thích mình đến thế..."
"Hư, ai đó vừa nói là không tự luyến cơ đấy!"
"Cơ mà... cậu chọn ai?"
Lâm Mộng ngồi suy nghĩ một hồi. Rõ ràng cả hai người họ đều tốt, thậm chí trước kia cô còn vô cùng vô cùng thích Lăng Siêu. Nhưng bây giờ đối mặt với câu hỏi này của Bối Lạc, Lâm Mộng lại chỉ nhớ tới Siêu Ngốc.
"Mình... mình không rõ. Cảm xúc với hai người khá giống nhau..."
Bối Lạc chống tay phía cằm, dò hỏi từng chút một.
"Cảm xúc giống nhau?"
"Lăng Siêu?"
Lâm Mộng vẫn ủ rũ không có động tĩnh gì.
"Bạch Tư Vũ?"
Quả thật là cảm xúc giống nhau, đều là một gương mặt với cùng một dáng vẻ thờ ơ.
"Trình Siêu?"
Vừa nghe thấy cái tên này, Lâm Mộng chợt chột dạ ngẩng đầu nhìn cô, hai má vô thức ửng lên một vạt hồng.
"Chà, có phản ứng rồi này! Cho nên là Trình Siêu?"
"Mình... không có... cậu đột nhiên nhắc tới Trình Siêu cho nên mình mới tỏ ra ngạc nhiên như vậy."
"Đó không phải phản ứng ngạc nhiên. Rõ ràng là cảm xúc rất mãnh liệt!"
Bối Lạc nhìn cô, rồi lại nhớ tới những lúc hai người ở cạnh nhau, chốc chốc còn gật gù.
"Cũng đúng. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Tên Siêu Ngốc đó một câu gọi vợ, hai câu gọi vợ yêu, làm sao là Mộng Mộng không có cảm xúc cho nổi."
Càng nghe cô nói, Lâm Mộng lại càng đỏ mặt. Chính vì biểu hiện quá rõ ràng này nên Bối Lạc mới chắc chắn với dự đoán của mình.
"Nhìn xem nhìn xem, chữ "yêu" hiện ngay giữa trán kìa. Làm sao cậu qua mặt được mình?"
"Ây da... đừng nói đến chuyện đó nữa... Đúng rồi, bà Tề dạo này sao rồi? Có khỏe không?"
"Nhờ số tiền cậu cho mượn nên bà khỏe lại nhiều rồi."
"E hèm, vẫn là câu nói đó. Cậu thích Trình Siêu, đúng không?"
Lâm Mộng vội đứng dậy tránh mặt. Rõ ràng là đã lảng sang chuyện khác nhưng cô bạn này nhất quyết không muốn buông tha.
"Không có mà..."
"Như vậy là thật rồi! Mau nói đi, từ khi nào cậu thích, đến bao giờ mới công khai? Mau nói đi!"
"Ây da đừng hỏi nữa! Cậu đúng là đồ đáng ghét, mau về đi ngủ đi!"