Trình Siêu ngay sau đó đã được mọi người đưa đến bệnh viện gần nhất, buổi concert khi ấy cũng đột ngột bị hủy bỏ.
Tình trạng này của Trình Siêu vô cùng hiếm gặp, bởi cậu ta không có bất cứ biểu hiện nào của một người bị kiệt sức hay các vấn đề bệnh khác mà đột ngột ngất đi.
Nhận được kết quả này, Lâm Mộng vô cùng hoang mang. Đợi khi bác sĩ cho phép vào thăm bệnh nhân, cô cùng với Lăng Siêu và Trình Yên Ngư mới mở cửa đi vào.
Đây là lần thứ ba cậu ta phải nằm ở bệnh viện, tình trạng luôn là hôn mê. Lâm Mộng vô cùng sốt ruột, cô không nhịn được lo lắng mà chạy tới chỗ của cậu. Nhìn nét mặt tái nhợt ấy, Lâm Mộng suýt muốn khóc.
"Sao đột nhiên lại thế này..."
"Lăng Siêu, em với Trình Siêu ở nhà có thấy cậu ta có biểu hiện gì lạ không?" Trình Yên Ngư ngồi ở ghế, quay sang hỏi Lăng Siêu.
Anh chỉ lắc đầu: "Vẫn bình thường, buổi tối bọn em còn nói chuyện với nhau một lúc, trạng thái của cậu ta... có vẻ rất khỏe mạnh."
Trình Yên Ngư thở dài, đến bác sĩ còn chuẩn đoán không ra bệnh vậy thì lý do là đâu?
Nắm chặt lấy tay của Trình Siêu, Lâm Mộng như chợt nhớ về những lần cậu bị tình trạng tương tự.
Lần đầu tiên, cô nhìn thấy trên tay cậu ta phát ra thứ ánh sáng xanh vô cùng huyền ảo, nó khiến cho cậu xử lý đám thanh niên một cách gọn lẹ.
Lần thứ hai, cũng là ánh sáng xanh ấy phát ra, Trình Siêu như có một sức mạnh kinh người một tay nhấc bổng kẻ bắt cóc lên không trung. Chuyện đó cũng đã dọa cô sợ đến ngất đi, và sau đó nghe mọi người thuật lại thì cậu ta cũng bất tỉnh khi Lăng Siêu và Bạch Tư Vũ tới.
Lần này tương tự, khác một điều là không có bất cứ tác động nào nhưng Trình Siêu vẫn ngất đi một cách lạ lùng. Hơn nữa bác sĩ còn không tìm ra nguyên nhân. Và một lần nữa, Lâm Mộng nhìn thấy ánh sáng màu xanh kia phát ra từ phía tay của cậu. Nó xuất hiện chớp nhoáng, mờ ảo trong một chốc liền biến mất.
Vốn dĩ còn tưởng là mình nhìn lầm, nhưng lần này xem ra Trình Siêu quả thật có vấn đề.
Thấy Lâm Mộng cứ ngồi bần thần bên cạnh Trình Siêu, Lăng Siêu tiến tới đặt tay lên vai cô an ủi.
"Chắc do cậu ta hơi mệt nên ngất đi thôi, đừng quá lo lắng."
Lâm Mộng ngước lên nhìn anh, cô miễn cưỡng gật đầu. Chợt nhớ Trình Siêu chỉ đang trong thân phận là anh họ của mình, cô liền buông tay cậu ta ra, cố gắng mỉm cười.
"Mong là như vậy..."
"Trình Siêu để em chăm sóc là đủ rồi, mọi người còn bận việc nên cứ về công ty trước đi."
"Chút nữa chị sẽ mua chút hoa quả lên đây, em cũng đừng lo lắng quá, nghỉ ngơi bảo trọng nhé."
Lâm Mộng gật đầu, quay lại nhìn hai người rời khỏi phòng. Lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được thoải mái, không sợ bị phát hiện.
Nhìn tới Trình Siêu, Lâm Mộng chỉ biết nắm chặt lấy tay cậu, chờ tới khi cậu tỉnh dậy. Dạo gần đây Bối Lạc rất bận, hai người đã mấy ngày rồi không gặp mặt. Cô với Tề Tiêu đều thay nhau chăm sóc bà ngoại, tối ngày làm việc quần quật rồi lại vào bệnh viện.
Lâm Mộng muốn thăm cô và bà Tề nhưng công việc của cô lại khá nhiều. Bởi vì thiên phú và khả năng nổi trội, cô đã liên tục lồng tiếng những bộ phim lớn nhỏ, vì vậy mà thời gian rảnh rất ít.
Ngồi vừa nhìn Lăng Siêu, vừa suy nghĩ một hồi, Lâm Mộng lấy điện thoại định gọi cho Bối Lạc để tâm sự. Chợt nghĩ rằng Bối Lạc bận như vậy mà lại gọi vào giờ này sẽ phiền đến cô cho nên Lâm Mộng liền cất nó đi.
Lần này, Trình Siêu tới tận tối mới tỉnh dậy. Cậu ta vừa nhìn thấy Lâm Mộng đã ôm chặt cô vào trong lòng.
"Vợ ơi! Vợ đừng bỏ anh!"
"Tôi vẫn ở đây mà, tôi không đi đâu hết..." Cô vỗ vỗ vào vai để trấn tĩnh Trình Siêu.
Một câu vợ, hai câu vợ lúc này của cậu ta lại khiến cô cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Đợi khi Trình Siêu mè nheo xong, Lâm Mộng mới hỏi.
"Được rồi, đừng khóc nữa. Anh rốt cuộc tại sao lại ngất đi vậy? Đến bác sĩ còn không xem ra bệnh."
Lúc này, Trình Siêu mới dần nhớ lại nhưng ký ức mà mình nhìn thấy. Lần này, cậu ta không hề quên đi như những lần trước mà còn nhớ rất rõ. Cứ nhắc tới nó, nước mắt lại ứa ra.
"Vợ ơi... anh thấy... anh thấy vợ bị xe đụng, anh sợ lắm."
Đây là lần thứ hai Trình Siêu nói về việc này. Lần đầu cô không để ý, nhưng tới giờ mà cậu ta vẫn nhắc lại quả thật khiến cho Lâm Mộng có chút lo sợ.
Mặc dù vậy, cô vẫn bình tĩnh nói.
"Tôi nói rồi, đó chỉ là mơ thôi, không có chuyện gì đâu."
Trình Siêu nhìn sâu vào ánh mắt của Lâm Mộng, cậu ta lại hỏi mấy câu rất kỳ lạ.
"Hình như... chúng ta từng gặp nhau ở tương lại..."
"H... hả? Tương lai gì cơ?"
Tên này bị ngất đến ngốc rồi à? Sao đột nhiên lại hỏi mấy câu ngớ ngẩn này.
"Anh nhìn thấy... em nằm trong kho đông lạnh, cả mặt đều tái nhợt, không còn hơi thở, không còn sức sống, chỉ còn đúng một cái xác lạnh ngắt..."
"Anh..."
Từng lời nói của Trình Siêu cứ như ghim chặt vào tai Lâm Mộng, mỗi một câu một chữ đều khiến cho cô cảm thấy rùng mình.
"Anh nói điên khùng gì vậy! Anh... anh coi tôi là con cá ướp lạnh à!"
Lâm Mộng mắng mỏ cậu ta, vừa tức giận lại vừa rùng mình. Đây rốt cuộc là Trình Siêu ngốc hay cô ngốc rồi? Lại đi tin vào mấy cái lời hoang đường này.
"Anh nói thật đó, cũng không biết tại sao trong đầu anh luôn hiện ra những hình ảnh đó. À, còn cả... còn cả một thành phố thành phố phồn hoa hiện đại, ở đó xe cộ đi không chạm đất, ngoài đường có rất nhiều người máy trí tuệ nhân tạo, và..."