Lúc này, Noãn Huyên Vy đã đi rất xa Lâm Mộng. Trước khi đưa cô vào trong rừng, cô ta có dùng một chút đường trắng rải trong suốt lúc đi để làm kí hiệu trở về. Đúng như dự đoán, những đàn kiến dần bu lại tạo thành những hàng dài dẫn tới lối về.
Để những ký hiệu ấy không còn dấu vết, Noãn Huyên Vy đi đến đâu sẽ lấy một nhành cây lớn quét sạch hết lũ kiến và đường còn sót lại. Không lâu sau, cô ta an toàn nhìn thấy mọi người ở chỗ tập trung. Nhưng phải đợi tận suốt hơn hai mươi phút sau, cô ta mới chuẩn bị đi tới.
Chỉnh đốn lại cảm xúc trên gương mặt, Noãn Huyên Vy liền hít một hơi thật sau sau đó chạy tới chỗ của mọi người.
"Em... em... ra được rồi!"
Tất cả năm người đều hướng về phía của cô, bọn họ đều không thấy bóng dáng của Lâm Mộng đâu liền vội hỏi.
"Sao chỉ có một mình cô về thế này, Lâm Mộng đâu?"
"Ây da, là thế này. Em đưa cô ấy suýt đi lạc, cuối cùng là tìm được một dòng suối cách đây khá xa. Lâm Mộng nói ở cuối con suối này sẽ dẫn tới làng Hoa Phù, là nhà của cô ấy nên cô ấy muốn nhân cơ hội này đến đó để thăm ba mẹ, thuận tiện chữa dị ứng luôn."
Không hổ là một diễn viên, lời nói bịa đặt của Noãn Huyên Vy lập tức khiến cho bọn họ trở nên có chút tin tưởng. Chỉ là trong chuyện này có quá nhiều lỗ hổng nên tất cả đều nán lại.
"Nhưng mà... sao em không đi cùng với Lâm Mộng? Em ấy bị như vậy sợ là sẽ không tự mình tìm về nhà được."
"Em có đi cùng Lâm Mộng xuống chân núi, có người quen đưa cô ấy về, rồi lại đưa em trở lại đây. Gần tới nơi em nhớ đường nên không làm phiền họ nữa, cũng may là nhớ đúng." Noãn Huyên Vy cười trừ, không vấp một câu nào.
Lời nói của cô ta người ngoài chắc chắn sẽ tin tưởng và không mảy may nghi ngờ. Ngược lại với Trình Siêu, cậu ta càng cảm thấy không đúng. Lâm Mộng sẽ không tùy ý đi mà không nói với ai câu nào, hơn nữa đồ đạc của cô đều để lại ở đây.
Cậu ta nhớ rằng mình từng về nhà bố mẹ vợ để thăm, cũng là men theo con suối để xuống chân núi. Mọi chuyện đều khá trùng khớp... nhưng cậu vẫn không thấy yên tâm một chút nào.
Đột nhiên lúc này, Noãn Huyên Vy ôm lấy bụng mà cau có. Cô ta vốn là bị cảm lạnh, nhưng vì muốn lập tức trở về nên dựng ra màn kịch đau bụng vô cùng thuyết phục này.
"Huyên Vy, em có sao không?"
"Ngư tỷ... em... em đau bụng quá..."
Trình Yên Ngư bối rối đỡ lấy cô ta.
"Sao đột nhiên lại đau bụng thế này. Được rồi, mau mau lên xe, ở đây không có sóng sẽ không gọi được cho bác sĩ."
Noãn Huyên Vy đổ mồ hôi khắp trán làm ai nấy cũng đều lo lắng không yên. Bọn họ cũng không nghĩ thêm nhiều về chuyện của Lâm Mộng nữa, chỉ nghĩ rằng cô ấy thực sự đã về nhà nên gấp gáp lên xe đưa Noãn Huyên Vy trở về.
"Mọi người mau lên xe đi, chúng ta nhanh chóng trở về. Đợi thêm chút nữa Huyên Vy sẽ không ổn mất." Lý Dương ngồi trước bánh lái, thúc giục mọi người.
Trình Siêu có vẻ không yên tâm về Lâm Mộng cậu ta không lên xe mà chỉ đứng ở phía dưới, nói.
"Em đột nhiên muốn về nhà bác Lâm thăm bác ấy, cũng xem tình hình của Lâm Mộng thế nào. Mọi người cứ về trước nhé."
"Khoan đã, em biết đường à?"
"Ờ... hồi nhỏ... em từng tới đây nên cũng nhớ mang máng."
"Vậy em nhớ cẩn thận nhé, chúng ta mau đi."
Lý Dương đang chuẩn bị lái xe đi thì Lăng Siêu đột nhiên nhảy xuống.
"Tôi đi với cậu."
"Dương ca, Ngư tỷ, Vũ, mấy người đưa Huyên Vy tới bệnh viện trước đi. Dù sao mấy ngày nay tôi cũng rảnh, muốn ở nơi này thêm chút nữa."
"Siêu, từ khi nào mà anh hứng thú với nơi làng quê thế? Hay là... tôi đi cùng nhé?"
Bạch Tư Vũ không muốn bỏ lỡ chuyện vui, nhưng chưa kịp nhấc mông thì Lăng Siêu đã đóng sầm cửa lại.
"Tôi nhớ ngày mai cậu chuẩn bị quay phim mới đúng không? Đừng làm ảnh hưởng đến đoàn đội đó."
Lý Dương bất lực không biết phải làm thế nào, anh ta chỉ đành dặn dò.
"Hai đứa nhớ cẩn thận đó, tới nơi nhớ nhắn cho anh một cái tin để đảm bảo an toàn nha."
"Em biết rồi, mọi người chóng khởi hành đi."
Noãn Huyên Vy ngồi trong xe rất muốn gượng dậy để bịa lý do kéo hai người họ lại. Nhưng bây giờ chuyện đau bụng là giả, nhưng cảm lạnh lại là thật khiến cho cô ta không biết làm gì cả.
Lúc này, Lâm Mộng đã sớm phát hiện thấy con suối trong khi cô đi tìm Noãn Huyên Vy. Nhưng đã ngồi chờ ở đây từ rất lâu rồi vẫn không thấy bóng người nào, cô chỉ đành tự mình men theo đường suối mà đi tiếp.
Trong trí nhớ của mình, Lâm Mộng từng ham chơi và chạy lên núi hái quả rất nhiều lầm. Mỗi khi muốn về cô sẽ men theo đường suối mà xuống chân núi, lúc ấy len lén về nhà và thành công qua mắt được ba mẹ.
Có điều với tình trạng toàn thân mệt mỏi, ngứa rát khắp người này cô còn sợ mình không đủ tỉnh táo để đi xuống được chân núi.
Thật không biết giờ này Noãn Huyên Vy đang ở đâu, và cô thì cứ vậy dần mất đi ý thức.
Trình Siêu và Lăng Siêu khi này đang gọi tên Lâm Mộng khắp cả ngọn núi nhưng mãi vẫn không thấy người đâu. Thật ra bọn họ đều ý thức được rằng chuyện khi nãy Noãn Huyên Vy nói khả năng là giả nên mới không trở về mà lấy một vài lý do để ở lại tìm người.
Đi suốt mười lăm phút không thấy lời đáp, Lăng Siêu liền hỏi.
"Hoặc là Lâm Mộng thực sự đã về nhà rồi?"
"Chuyện này là không thể. Lâm Mộng sẽ không tùy tiện như thế đâu."
"Vậy cậu biết đường tới con suối gần đây chứ? Nếu là Lâm Mộng chắc chắn cô ấy sẽ tìm tới nó."
"Chúng ta tiếp tục tìm."
Rốt cuộc đi suốt một hồi, cả hai cuối cùng đã tìm ra được con suối gần đó. Vừa lần theo dòng nước chảy, cả hai đều gọn tên Lâm Mộng.
"Lâm Mộng, em ở đâu?"
"Lâm Mộng, có nghe thấy thì trả lời anh đi, em đang ở đâu?"
Đi tới nơi mà trước đó Lâm Mộng từng tới, cả hai người chợt dừng lại. Ở đây có dấu hiệu một mảng nước lớn chưa kịp khô hết, đoán chừng là cô đã rời khỏi đây không lâu.
Nếu cứ men theo đường suối này ắt hẳn sẽ tìm thấy người.
"Lâm Mộng ở đây không xa, chúng ta mau tiếp tục tìm."
Khi này, Trình Siêu dần trưởng thành hơn bao giờ hết, cậu ta không ngừng lo lắng gọi tên cô. Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng cả hai cũng thấy bóng người nhỏ nhắn đang nằm ở phía trước.
Bước chân của cả hai nhanh dần, sau đó dừng lại trước thân thể nhỏ nhắn của Lâm Mộng đang nằm bẹp ở dưới đất. Cô đã chẳng còn sức để đứng dậy, chỉ nhìn thấy được bóng dáng của Trình Siêu đang lại gần.
"Lâm Mộng, em sao rồi?"
"Trình... Siêu? Sao anh lại tới đây? Còn có... Lăng Siêu nữa?"
"Đừng nói gì nữa, anh sẽ đưa em về nhà."
Lăng Siêu đỡ cô dậy, giúp cô nằm lên lưng Trình Siêu. Cậu ta cứ như vậy cõng cô chạy về phía trước.
"Về... về nhà?"
Lâm Mộng không biết được đưa về nhà mà Trình Siêu nói là trở về thành phố hay về nhà ở làng của cô. Nhưng có lẽ là cô nghĩ nhiều thôi, cậu ta thì làm gì biết được nhà ở quê cô chỗ nào?
Chỉ là lúc này Lâm Mộng cảm thấy rất an toàn khi nằm trên lưng của Trình Siêu, lại bên cạnh thêm một Lăng Siêu. Cảm giác mà cô chưa từng có qua, vừa đau, nhưng lại vừa thấy ấm áp đến lạ thường. Giọng nói của hai người cứ dần nhỏ lại như ru cô vào giấc ngủ, Lâm Mộng cứ vậy mà dần thiếp đi.
Trong trí nhớ của Trình Siêu, khi Lâm Mộng dẫn cậu về ra mắt gia đình còn nói rằng muốn thử thách cậu một chút. Cả hai đi từ hướng núi khác xuống làng, nhưng đặc điểm chung là đều sẽ có một con suối như là một cột mốc.
Cô nói dù có lạc đường ở con núi nào đi chăng nữa, chỉ cần tìm thấy đường nước chảy chắc chắn sẽ tới được làng Hoa Phù Câu nói này của cô cậu ta luôn ghi nhớ, đến bây giờ cũng tìm được thời điểm thích hợp để sử dụng.
Quả thật, sau khi cõng Lâm Mộng đi một đoạn đường dài, cả hai người đều nhìn thấy chân núi ngay trước mặt. Quan trong hơn nữa ở đây còn có một ngôi nhà nhỏ, chắc có lẽ họ là lo rằng khách tham quan sẽ bị lạc.
"Đại thúc, thúc có biết nhà họ Lâm đi hướng nào không?"
Một ông lão khoảng tầm hơn bảy mươi tuổi, nheo nheo mắt nhìn hai người trước mặt giống y hệt nhau, phải mất một lúc lâu mới chịu mở miệng.
"Nhà họ Lâm... ở đây nhiều lắm. Hai cậu đi vào trong làng, gặp ai hỏi đó, chắc chắn sẽ tìm ra."
Trình Siêu và Lăng Siêu nhìn nhau, bây giờ chỉ còn có cách duy nhất đó.
"Cảm ơn đại thúc, bọn con đi trước."