Sau buổi debut này của Trình Siêu, mọi ý kiến trong khung thảo luận đều thay đổi một trăm tám mươi độ. Không những khen ngợi về sự giống nhau đến kỳ lạ của hai người mà Trình Siêu còn được đánh giá cao về giọng hát.
Cũng từ đó, cậu ta thu hút không ít fan cả nam lẫn nữ. Bởi vì thành công này, Trình Siêu đã mời mọi người một bữa ăn thật lớn để tự chúc mừng bản thân mình.
Trình Yên Ngư nâng ly rượu, quay sang nói với Lý Dương.
"Xem đi, mắt nhìn người của tôi không tồi chứ?"
"Được được được, cô là giỏi nhất!"
Mấy người bọn họ ha ha cười. Hôm nay Lâm Mộng đặc biệt vui vì nhìn thấy Siêu Ngốc cuối cùng cũng có sự nghiệp.
"Em quả thật rất may mắn khi được ngồi với một dàn minh tinh thế này! Muốn đem khoe với cả thế giới quá, haha!" Bối Lạc hôm nay cũng được mời tới bữa tiệc thịnh soạn này, cô với họ cũng chỉ là quen biết nhau một chút, nhưng không khí hòa đồng này lại càng giống người một nhà hơn.
"À đúng rồi, Bối Lạc có sở trường gì không? Hạ Tinh Tinh rất tích cực bồi dưỡng nhân tài đó."
Bạch Tư Vũ vừa rót một chén rượu đầy, vừa hỏi. Bối Lạc thì không có tài năng gì nổi trội, hiện tại ngoài làm việc ở quán của lão Lục cô cũng chẳng tham gia bất cứ hoạt động gì.
Cô gãi đầu, nói đùa: "Tài năng thì em có nhiều lắm, như ngủ này, ăn này, tiêu tiền... Nếu Hạ Tinh Tinh có một vị trí như vậy em sẽ tích cực ứng tuyển."
"Cô thật biết nằm mơ đấy!"
Cả một buổi trò chuyện, bọn nó cười đùa với nhau vô cùng vui vẻ. Cho tới khi tối muộn mấy người mới tan tiệc trở về. Lẽ ra Lâm Mộng sẽ cùng Bối Lạc bắt taxi về nhà, còn Trình Siêu và Lăng Siêu sẽ đi chung, nhưng lúc chào tạm biệt thì Trình Siêu đột nhiên lại gọi.
"Chờ chút đã..."
"Chuyện gì vậy?"
Trình Siêu quay sang nói với Trình Yên Ngư.
"Ngư tỷ, debut xong rồi ngày mai em có bận không?"
"Tạm thời chưa có nhãn hàng nào liên hệ, cho nên mấy ngày nay em khá rảnh. Nhưng vẫn phải đến công ty."
"Vậy tối nay em có thể về nhà được chứ? Đi hơn một tháng rồi... có chút nhớ."
Trình Yên Ngư rất vui vẻ gật đầu, ngay sau đó, Trình Siêu liền chạy tới chỗ của Lâm Mộng. Cậu ta còn suýt nữa ôm chặt lấy cô mà vui sướng, nhưng chợt nhớ đang có người ở đây, cậu ta liền dừng lại kịp thời.
"Vậy tạm biệt mọi người nhé!"
Nhìn mấy người họ rời đi, Lâm Mộng mới quay sang hỏi.
"Sao anh lại muốn về nhà vậy? Ở với Lăng Siêu không thoải mái sao?"
"Không có, anh nhớ vợ!"
Cậu ta vừa nói vừa sát lại gần cô, mặc cho người nào đó vẫn còn ở bên cạnh trơ mắt nhìn. Bối Lạc chẹp miệng, lắc lắc đầu bất lực.
"Còn tưởng trở thành đại minh tinh anh sẽ bớt chút ngốc, vậy mà vẫn như xưa! Này, người ta còn đi ở phía trước đó, đừng lộ liễu, kẻo bị phát hiện."
"Tôi biết rồi! Cũng muộn rồi, chúng ta mau lên xe thôi."
Bối Lạc còn chần chừ trông ngóng về phía trước, thấy một bóng xe chạy lại, cô liền bảo.
"Hai người về với nhau đi, Tề Tiêu đến đón tôi rồi!"
Lâm Mộng gật đầu, sau đó lên xe cùng Trình Siêu trở về.
Cậu ta vừa mới vào đến cổng đã gặp ngay Củ Cải đứng ngóng. Mặc dù xa nó hơn một tháng nhưng có vẻ nó vẫn nhớ cậu, mới thấy người đã vẫy đuôi chạy xung quanh.
"Củ Cải! Có nhớ tao không? Tao nhớ mày chết mất!"
Trình Siêu cọ cọ vào bộ lông mềm ấm của Củ Cải, một cảm giác mà bấy lâu nay cậu ta luôn thiếu. Lâm Mộng bật đèn điện lên, thở dài.
"Muộn rồi, anh cũng mau tắm rửa rồi ngủ đi, đừng chơi với Củ Cải mãi nữa."
Trình Siêu rất nghe lời, cậu ta cởi bỏ lớp áo vest nghiêm chỉnh ấy, quay lại với bộ đồ ngủ mà Lâm Mộng chuẩn bị. Trình Siêu mới hồi nào đứng trên sân khấu với hình tượng đại minh tinh mà bây giờ liền trở thành Siêu Ngốc bám vợ.
Cậu ta cứ ôm chiếc gối đến bên giường cô, hết lời năn nỉ.
"Vợ ơi... anh có thể ngủ cùng vợ được không?"
"Siêu Ngốc, anh lại phát điên gì vậy, đột nhiên muốn ngủ với tôi?"
Trình Siêu ngồi phịch xuống giường khiến cho Lâm Mộng giật mình nhổm dậy.
"Này... anh... không được, anh mau đứng dậy!"
"Nhưng anh muốn ngủ với vợ mà! Hơn một tháng không gặp, anh nhớ vợ lắm!"
Cô bất lực chỉ đành kéo cậu dậy rồi đẩy cậu ta lên lầu. Ấn Trình Siêu nằm xuống giường của mình, Lâm Mộng lại cẩn thận nhắc.
"Nằm ở trong đây, không cho phép xuống phòng của tôi, nghe rõ chưa?"
"Vợ dữ quá..."
"Anh..."
Cậu ta chu miệng nhìn cô với ánh mắt lấp lánh thập phần khả ái. Lâm Mộng hơi đỏ mặt, suýt chút nữa liền bị bộ dạng đáng yêu này thao túng, thật may cô đã tỉnh táo mà tự nhéo mình một cái rồi dứt khoát rời đi.
"Cái tên Siêu Ngốc này, mới lúc trước còn tưởng đã trưởng thành hơn một chút, ai ngờ ngốc vẫn hoàn ngốc!"
Ánh trăng bên ngoài hôm nay thật sáng, soi rõ con đường vắng lặng. Một cơn gió nhè nhẹ tạt qua, trong con hẻm nhỏ cách nhà của Lâm Mộng không xa, một người đàn ông với chiếc mũ trùm kín xuất hiện.
Hắn ta vẫn nhắm vào căn nhà ấy, đường hoàng đi từng bước trên con đường hoang vắng. Cái bóng của người đàn ông ấy dần tiếng lại gần trước cổng nhà Lâm Mộng. Hắn ta bước lên bậc cầu thang một cách nhẹ nhàng, sau đó tiến tới cửa chính.
Không biết là bằng một cách thần kỳ nào đó, hay vì cửa nhà không khóa mà người đàn ông ấy đã lẻn hẳn vào phòng của Trình Siêu. Nhìn cậu ta ngủ say giấc, hắn ta không giấu nổi sự bất mãn.
Cánh tay ấy dần hướng về phía cổ của Trình Siêu, dưới ánh sáng của mặt trăng chiều vào nơi cửa sổ, người đàn ông ấy bóp chặt lấy cổ của cậu ta, miệng không ngừng oán trách.
"Đồ vô dụng... anh là một đồ vô dụng, không bảo vệ được cho Lâm Mộng..."
Trình Siêu bị bóp chặt cứng cổ liền tỉnh dậy, người đàn ông trước mặt không ngờ lại giống hệt mình. Cậu ta vội giữ lấy tay hắn, khó khăn phát tiếng từ cổ hỏng.
"Anh... anh... là ai?!"
"Đồ ngu ngốc! Anh không xứng đáng có được cô ấy!"
"Khụ... anh... không phải... là Lăng... Siêu!"
"Đúng vậy! Tôi không phải loại người ngu ngốc, tệ hại như anh! Đều là một lũ thiển cận, không xứng để chăm sóc cho cô ấy!"
Càng nói, hắn lại càng siết mạnh lấy cổ của Trình Siêu. Cậu ta cựa quậy chân ghì chặt lên giường, không còn chút không khí để thở. Cảm giác vô cùng chân thực này khiến cho Trình Siêu khẳng định đây không phải là mơ.
Trình Siêu lúc này liền vận dụng hết sức lực của mình nắm lấy hai cổ tay của hắn, cúi đầu xuống cắn thật mạnh để buộc hắn phải thả mình ra.
"A! Tên khốn!"
Người đàn ông ấy đau đớn lùi lại về sau, tận dụng cơ hội này, Trình Siêu nhảy xuống giường rồi hét lớn.
"Lâm Mộng, cứu anh! Có người muốn hại anh! Mau cứu anh! Lâm Mộng!"
Hắn ta muốn chạy lại để bắt lấy Trình Siêu, nhưng chợt nghe thấy tiếng nói của Lâm Mộng dưới nhà, hắn chỉ đành tức giận mà bỏ trốn.
Lúc này, Lâm Mộng cũng chạy lên tới nơi. Thấy Trình Siêu đang đứng khép nép chỗ cửa sổ, cô liền vội bật điện rồi tới chỗ của cậu ta.
"Trình Siêu, có chuyện gì vậy?"
Cậu ta ôm chặt lấy cô, nước mắt chảy ròng ròng kể lại.
"Lúc nãy... lúc nãy có một người giống hệt như anh... bóp... bóp cổ anh..."
"Bóp cổ?"
"Hắn muốn giết anh... huhu, vợ ơi... anh sợ lắm..."
Lâm Mộng kéo Trình Siêu ngồi xuống giường, cô vẫn đang chỉ nghĩ chắc cậu ta vừa gặp ác mộng. Nhưng đột nhiên, vết hằn đỏ ở phía cổ của cậu ta làm cô hoàn toàn suy nghĩ lại.
"Thực sự... vừa có người siết cổ anh?"
Trình Siêu nấc lên, gật gật.
"Hắn ta trông giống hệt như anh, đáng sợ lắm, còn nói gì mà... anh không xứng..."
"Giống... giống y hệt? Anh chắc là... hoảng quá nên hoa mắt rồi..."
"Không có!"
Trình Siêu càng nói lại càng khiến cho Lâm Mộng thêm hoài nghi. Làm sao người đàn ông bí ẩn kia lại vào trong nhà được, và làm sao hắn lại nhắm đến Trình Siêu? Và hơn hết, bây giờ hắn đi đâu rồi?
"Có thể... hắn là antifan của anh? Nhưng làm gì có ai biến thái đến vậy được!"
"Trình Siêu... vừa nãy anh gọi tôi lên, hắn chạy đâu rồi?"
"Chạy ra ngoài..."