Trình Yên Ngư nhấc máy gọi cho Trần Trương Điển.
"Đạo diễn, là tôi, Trình Yên Ngư."
"Cô Trình, có chuyện gì sao?"
"Công ty Kiều Tinh từng có người tên Lâm Mộng đến phỏng vấn lồng tiếng đúng không?"
"Ồ, vừa đúng lúc tôi đang cố liên hệ lại với cô ấy. Trước đó vì một vài sự cố mà chúng tôi đã nổi giận, nhưng xem thêm các video trên tường cá nhân thì quả thật cô gái này rất có năng lực."
Nét mặt của Trình Yên Ngư đã vui vẻ hơn nhiều, cô tiếp: "Cô ấy hiện tại đang ở đấy, nếu muốn đạo diễn có thể nói chuyện."
Đầu dây bên kia đồng ý, Lâm Mộng liền nhận lấy chiếc điện thoại. Sau vài cái gật đầu và mấy lời nói chuyện, trên gương mặt của cô đã lộ rõ sự vui mừng.
Ánh mắt lấp lánh ấy đã hoàn toàn khiến mọi người giảm bớt đi căng thẳng, cũng khiến cho Bạch Tư Vũ cảm thấy có chút mừng trong lòng. Hắn thật không hiểu sao lại yêu thích ánh mắt vui vẻ và nụ cười hồn nhiên ấy.
Sau khi cúp máy, Lâm Mộng trả nó lại cho Trình Yên Ngư. Cô được đạo diễn mời phỏng vấn lại một lần nữa, tức là Lâm Mộng sẽ có cơ hội được tiến gần hơn với ước mơ của mình.
"Được rồi, hẹn em khi chúng ta ở chung một công ty. Bây giờ em có thể về được rồi."
"Vâng, em cảm ơn mọi người!"
...***...
"Bối Lạc, tin tốt tin tốt đây!"
Tiếng chuông gió trước cửa ra vào vang lên, Lâm Mộng vội chạy vào nhà với vẻ mặt mừng rỡ chưa từng có. Bối Lạc còn đang vùi đầu trong đống tin đồn mới lên báo cách đây không lâu, gương mặt nhăn lại như muốn nói cô đang bị bệnh à?
Lâm Mộng ném túi xách xuống bàn, không ngừng ngân nga bài hát mà cô yêu thích.
"Này, cậu hóa ngốc à? Sao lại vui vẻ được trong khi drama đầy rẫy trên mạng vậy?"
Cô ngồi xuống, đóng lại máy tính chứa những thông tin không vui ấy đi, chính thức nói.
"Bối Lạc, cũng vì chuyện đó mà mình đã có cơ hội được phỏng vấn lại. Điều đáng mừng hơn là Ngư tỷ đã kéo mình về công ty Hạ Tinh Tinh, cho nên nếu mình thông qua buổi phỏng vấn mình sẽ được làm việc chung với Lăng Siêu đó!"
Lâm Mộng nói với nhiều chút vui mừng. Bối Lạc nghe một hồi cũng chẳng hiểu chuyện gì, không thể không trưng cái bộ mặt ngây ngô ấy ra.
"Ây da, nói chung là mình sẽ phỏng vấn để vào làm việc ở công ty Hạ Tinh Tinh."
"Sao lại như vậy?"
Lâm Mộng lúc này mới nói ra rõ ngọn ngành mọi chuyện. Đến đây Bối Lạc mới gật gù hiểu ra. Nhưng cô lại chẹp miệng: "Nhưng sao hết lần này đến lần khác cậu nhận nhầm hai người vậy?"
"Lần này là tai nạn... Lăng Siêu mặc đồ giống hệt như Trình Siêu nên mình mới hiểu lầm..."
Trình Siêu lúc này ôm lấy Củ Cải trong lòng, cậu ta đung đưa người.
"Có phải vì tại anh không?"
"À... không, chuyện này không liên quan đến anh."
"Vậy bao giờ cậu đi phỏng vấn lại?"
Lâm Mộng ngước đầu lên trần nhà nhớ lại, cô có nghe Trình Yên Ngư nói sẽ sắp xếp vào ngay ngày hôm sau, bởi vì họ muốn tin đồn được đính chính càng sớm càng tốt.
"Lâm Mộng, cậu đúng là may mắn thật đấy..."
"Hì, cũng không tới mức xui xẻo. À mà ngoại của cậu thế nào rồi?"
"Sức khỏe đã khá hơn nhiều rồi, hôm qua có thể đứng dậy đi dạo."
"Vậy thì tốt. Nên là..." Lâm Mộng dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Bối Lạc. Cô liền nhận ra ngay hai chữ nhờ vả in rõ trên trán.
"Mình không có coi chừng Trình Siêu nữa đâu. Mất công cậu lại trách ngược mình."
Lâm Mộng ngồi sát về phía Bối Lạc, ôm lấy tay cô thuyết phục.
"Đi mà Lạc Lạc yêu dấu... Lần đó là do mình nóng nảy và buồn quá cho nên mới trách cả hai..."
Thấy Bối Lạc vẫn quay đi không có ý tha thứ, lúc này Trình Siêu đột nhiên chen ngang. Mặc dù lần ấy cậu không phải người phá hỏng buổi phỏng vấn của Lâm Mộng, nhưng dù sao cậu cũng không muốn vợ của mình buồn.
"Anh hứa sẽ không đi đâu cả. Vợ yên tâm đi, anh hứa đấy."
Lâm Mộng nhướng mày, làm sao mà cô tin một kẻ ngốc cho được?
Ánh mắt của Trình Siêu cứ kiên định nhìn vào cô, anh muốn để cho vợ tin tưởng mình, dùng toàn bộ sự chân thành để khiến cô an tâm.
"Vậy..."
"Được rồi, mình sẽ ở lại với Trình Siêu. Mình có thể chắc chắn cậu ta sẽ không ra ngoài, cho nên nếu xảy ra chuyện gì đừng có tìm đến mình đấy!"
"Mình biết rồi, Lạc Lạc là tốt nhất! Nếu buổi phỏng vấn này thành công, mình nhất định sẽ khao hai người một bữa ra trò."
Bối Lạc liếc nhìn Lâm Mộng, một ánh mắt nghi hoặc: "Tiền đâu?"
"V... vay của... lão Lục..."
"..."
...***...
Sáng ngày hôm sau, Lâm Mộng rất nhanh đã có mặt tại công ty Hạ Tinh Tinh. Lần này cô cứ nghĩ chỉ có ba vị giám khảo giống lúc trước, nhưng không ngờ còn có thêm cả Trình Yên Ngư, Lăng Siêu và Bạch Tư Vũ.
"Thực ra bọn tôi không định đến đâu, nhưng vì muốn kiểm nghiệm một cách chân thực cho nên Ngư tỷ mới đề nghị chuyện này." Bạch Tư Vũ ghé vào tai Lâm Mộng thầm nói.
"Ừm... không sao cả..."
Không sao cả - đó là một lời nói dối. Rất sao là đằng khác ấy! Lâm Mộng đang vô cùng run, vì phải đối mặt với thần tượng của mình. Cô sợ rằng nếu anh đánh giá năng lực của cô không thực sự tốt vậy thì sau này rất khó để có cơ hội hòa hợp với nơi này, đương nhiên là trong trường hợp cô thông qua buổi phỏng vấn.
Lâm Mộng tiến lên phía trước, cô không giới thiệu bản thân mà trực tiếp thực hành. Đứng ở bên ngoài tấm cửa kính, mấy con mắt đều hướng về màn hình và lắng nghe chất âm lồng tiếng của Lâm Mộng.
Lăng Siêu đã khá bất ngờ về tài năng của cô. Mặc dù trước đó anh đã xem qua một vài video ngắn mà cô đăng trên tường cá nhân, cảm giác có chút mới mẻ. Nhưng khi trực tiếp được nghe Lâm Mộng lồng tiếng mới đúng là một sự bất ngờ.
Không nói quá, tài năng của Lâm Mộng thực sự rất thuyết phục.
Sau khi hoàn thành xong thử thách mà đạo diễn phối âm đưa ra, Lâm Mộng rất nhanh chóng đã nhận được kết quả. Cô sẽ chính thức trở thành đồng nghiệp của Lăng Siêu.
"Cảm ơn đạo diễn, em nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!"
Lúc này, Lâm Mộng quay sang phía Lăng Siêu. Cô muốn nghe lời nhận xét từ anh, nhưng lại căng thẳng không dám hỏi.
Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, cô cuối cùng cũng dũng cảm để nói ra.
"Chuyện đó... anh thấy em... lồng tiếng thế nào?"
"Ừm, ổn."
Lăng Siêu chỉ trả lời một câu, sau đó liền cùng Trình Yên Ngư rời đi. Như vậy là đang khen cô sao, hay chỉ là một lời động viên? Với Lâm Mộng mà nói, câu trả lời này làm cho cô có chút hụt hẫng.
"Kỹ năng lồng tiếng của cô tốt lắm đấy, đến Lăng Siêu cũng phải khen ngợi." Bach Tư Vũ vẫn nán lại để tán dương cô gái này.
"Thật vậy sao? Nhưng biểu cảm của anh ấy có chút..."
"Anh ta lúc nào cũng vậy hết, lạng lùng như tảng băng vậy. Vả lại để được nhận một câu "tốt" ấy của Lăng Siêu, không phải ai cũng có thể đâu. Cho nên đối với phần thể hiện này của cô có thể nói anh ấy rất hứng thú."
Nghe được những lời này từ Bạch Tư Vũ, Lâm Mộng vui mừng như muốn bay lên trời. Cô siết chặt lấy quai túi, sự phấn khởi đã lộ rõ trên gương mặt.
"Đúng rồi, mau cùng chúng tôi tới phòng họp, bây giờ việc cần làm là đính chính lại mọi chuyện."
"Sớm vậy sao?"
"Ừm, dù gì bây giờ cô cũng có chân trong công ty, đính chính sớm thì càng tốt."
"Được, vậy mau đi thôi."
Lâm Mộng cùng mọi người vào phòng họp, lên phương án để giải quyết những tin đồn dạo gần đây. Sau khi xong việc, cô liền trở về nhà.
Lần này được vào công ty mà mình yêu thích liền xuống tay mời mọi người đi ăn mừng một bữa no say. Địa điểm lần này là ở Lục Quán của lão Lục, Lâm Mộng hiện tại chưa có tiền nên chỉ có thể vay lão ta chút đỉnh.
"Mọi người cùng nâng ly, chúc mừng tiên nữ của chúng ta đạt được ước mơ!"
Bối Lạc giơ cao lon bia tiên phong, tất cả đều hò reo cụng lon rồi uống một ngụm đầy. Tuy rầm rộ là thế nhưng chỉ vỏn vẹn có bốn người: Lâm Mộng, Bối Lạc, lão Lục và Trình Siêu.
Lão Lục nốc hết một nửa lon bia, ánh mắt nhăn nheo của tuổi già nhìn về phía của Trình Siêu mà hỏi.
"Chàng trai này ta quen lắm... hình như cậu ta rất giống với người mà hai đứa thần tượng..."
Lâm Mộng cầm xiên thịt trên tay, ăn nó một cách ngon lành, lại gật gù.
"Người quả thật tuy già nhưng mắt không hề kém. Cậu ta đúng là rất giống thần tượng Lăng Siêu của cháu, có phải rất thần kỳ không?"
Trình Siêu nghe vậy chỉ cười ngốc. Nhìn vào nụ cười ấy, lão Lục liền đánh giá.
"Nhưng mà chàng trai này có vẻ... ngây thơ hơn nhiều nhỉ. Ta từng nhìn thấy thần tượng của hai đứa trên truyền hình, khác xa thế này nhiều."
Bối Lạc chu môi: "Đó là đương nhiên, làm gì có thần tượng nào ngồi trong quán nhậu ăn xiên nướng uống bia hơi như Trình Siêu?"