Lâm Mộng gật đầu, đi theo Ninh Tịch vào trong phòng. Đối diện với ba vị giám khảo, không quá nhiều nhưng cũng đủ khiến cô hồi hộp. Đạo diễn Trần Trương Điển gõ gõ đầu bút xuống bàn, trước đó ông có xem qua hồ sơ của Lâm Mộng nên bây giờ không muốn lỡ thời gian, liền nói.
"Được rồi, không cần giới thiệu. Chúng ta trực tiếp phỏng vấn. Đầu tiên, tôi sẽ hỏi cô Lâm một vài câu hỏi, sau đó chúng ta tới thực hành."
Lâm Mộng cúi đầu, sau đó ngồi xuống ghế lắng nghe những câu hỏi của ba vị giám khảo. Mọi chuyện hiện tại đang diễn ra rất suôn sẻ, tới bây giờ là phần thể hiện lồng tiếng.
"Tôi từng nghe qua rất nhiều tác phẩm của cô ở trên mạng, chất âm và cách biểu đạt cảm xúc rất tốt. Nhưng để chắc chắn, chúng ta vẫn cần phải tổng duyệt trực tiếp."
Lâm Mộng rất sẵn sàng để thể hiện. Về phần này, cô đã luyện ở nhà rất lâu, mặc dù có phần hơi căng thẳng, nhưng cô vẫn cố kìm nén cảm xúc hiện giờ, thả lỏng cơ thể để hòa mình vào nhân vật.
Lúc này, ở phía dưới công ty đã không ít người qua lại. Bên cạnh những chậu cây lớn ở trước cửa, đột nhiên có một ánh sáng xanh xuất hiện từ giữa không trung, kêu lên những tiếng xẹt xẹt như rò điện.
Thế rồi, trong một cái chớp mắt, chàng trai với chiếc áo hồng áo nhạt liền hiện ra một cách thần kỳ. Những tia sáng xanh ấy vây quanh cơ thể cậu ta được một lúc, sau đó liền dần mất hẳn.
Chàng trai ấy lim dim mở mắt ra, nhìn thấy một địa điểm lạ lùng, cậu ta ngỡ ngàng đứng dậy quay đi ngoảnh lại, như đang tìm thứ gì đó.
"Ơ... Lâm Mộng không phải nói sẽ đi giải quyết đại sự sao? Nhưng mà... sao mình lại đột ngột xuất hiện ở đây rồi? Lâm Mộng đâu?"
Lăng Siêu, chính là Siêu Ngốc. Tại sao cậu ta lại đột ngột ở đây?
Lăng Siêu chầm chậm đi ra bên ngoài gọi tên vợ mình không ngừng, cậu cứ nhìn chỗ này lại ngó chỗ kia, cuối cùng liền thấy Lâm Mộng đang đứng ở trên lầu ba của công ty ở trước mặt cậu.
"A, Lâm Mộng đây rồi... đây hình như là... chỗ làm việc của vợ mà? Sao cô ấy lại... lại bị bắt về làm việc sao?"
"Hôm nay là sinh nhật của Lâm Mộng mà..."
Trong đầu Lăng Siêu lúc này lại nghĩ rằng mặc kệ, nếu vợ mình lại bị bắt đi làm việc, vậy thì cậu sẽ ở dưới cổ vũ hết mình. Như thế Lâm Mộng nhất định sẽ có tinh thần hơn.
Trong phòng phỏng vấn, Lâm Mộng vẫn đang say sưa lồng tiếng. Đoạn phim lần này cô thực hiện là một phân cảnh vô cùng xúc động. Nhân vật chính bùng nổ mọi cảm xúc của mình, từ đau buồn bi thương, lại hóa giận giữ, tự trách.
"Mẹ... tại sao... các người tại sao lại hại mẹ của tôi? Bà ấy không làm gì sai cả! Mẹ ơi... mẹ ơi tỉnh dậy đi..."
Đọc những lời thoại này, không chỉ trong giọng nói có phần run rẩy, mà ngay cả khóe mắt của Lâm Mộng cũng bắt đầu ửng đỏ.
"Lục gia các người đều là một lũ khốn kiếp! Mẹ tôi vất vả vì gia đình này bao nhiêu năm, lại bị chính tay các người hãm hại, bà ấy..."
"Vợ yêu! Cố lên vợ yêu, cố lên Mộng Mộng yêu dấu!"
Những câu gọi vừa nãy cứ âm ỉ mãi bên tai của mấy người, khiến cho họ làm cách nào cũng không thể tập trung được. Nước mắt vốn đã rơi xuống nửa gò má, nhưng liền bị âm thanh ồn ào phía dưới cắt ngang.
Nhà sản xuất Ngư Thừa chịu không nổi thêm nữa, ông liền mở cửa sổ kính ở phía trước, nhìn xuống dưới. Lần này không có tấm kính, tiếng gọi lại càng rõ ràng hơn nữa.
"Vợ ơi cố lên! Vợ ơi, làm việc nhanh chóng sau đó tiếp tục đi chơi với anh nhé! Mộng Mộng thân yêu cố lên!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lâm Mộng liền lập tức ngó xuống xem. Ở khoảng cách tầng ba nhìn xuống không thấy rõ mặt, nhưng bộ dạng ấy với cách gọi kia, đó nhất định là Lăng Siêu!
Cô sợ đến tái xanh mặt, tại sao tên này lại tự ý tới đây chơi rồi? Bối Lạc không trông chừng cẩn thận sao? Thấy Lâm Mộng cũng cúi xuống nhìn mình, Lăng Siêu liền nhảy vụt lên vui mừng.
"Vợ ơi, anh ở dưới đây! Vợ cứ làm việc đi, anh sẽ cổ vũ cho vợ."
"Toi rồi cái tên Siêu Ngốc này... làm sao bây giờ..."
Giám đốc sản xuất Đường Ân giận tím mặt, ông ta đập cuộn giấy trên tay xuống thành cửa, lớn tiếng hỏi.
"Cô Lâm, chuyện này là thế nào? Hôm nay chúng ta đi phỏng vấn, là một môi trường nghiêm túc, không phải nơi để thổ lộ tình cảm!"
"Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi. Xin đạo diễn, giám đốc, xin mọi người hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa..."
"Một cơ hội đáng giá ngàn vàng, không thể nói cho là cho! Tác phong làm việc của cô vô cùng thiếu chuyên nghiệp, mời cô về cho."
Trực tiếp bị đuổi thẳng, Lâm Mộng như có tia sét đánh qua ngang tai. Cô khẩn khoản cầu xin nhưng đều vô ích, chỉ có thể thất vọng đi về.
"Hừ! Cái tên Lăng Siêu khốn kiếp, cũng vì anh mà tôi bị trượt thảm hại thế này! Tôi sẽ giết anh!!!"
Trong lúc Lâm Mộng từ trên thang máy đi xuống, Lăng Siêu liền đứng sẵn ở ngoài cửa để đợi. Cậu định đón vợ của mình vì tưởng công việc đã hoàn thành, nhưng bỗng chốc đầu cậu ta nhói lên một cơn đau khủng khiếp.
Như có một luồng điện chạy qua, đại não co giật khiến Lăng Siêu liên lục phải dùng tay tự đập vào trán. Cậu ta vừa đau lại vừa sợ, không ngừng gọi.
"Vợ ơi... cứu anh... đau quá... đau..."
Những tia sáng màu xanh giống hệt như tia điện lại quấn quanh người của Lăng Siêu, sau một vài giây, cả một người sống sờ sờ liền biến mất. Đến khi cánh cửa thang máy mở ra, tia sáng màu xanh ngoằn ngoèo ấy liền biến mất.
"Siêu Ngốc, anh mau ra đây cho tôi! Siêu Ngốc!"
Lâm Mộng gọi, nhưng không thấy ai trả lời. Nghĩ rằng vì sợ nắng vốn nên cậu ta đã chạy về trước, cô không nghĩ ngợi nhiều mà lên xe phóng thẳng tới nhà.
"Tên Siêu Ngốc khốn kiếp, hôm nay tôi nhất định sẽ giết anh!"
Lâm Mộng đem theo cơn giận đang bốc khói trên đỉnh đầu trở về nhà. Vừa đựng xe ngay ngắn xuống sân, cô liền mở cửa thật mạnh bước vào nhà. Lực đẩy còn khiến cho chiếc chuông treo gió bên trong kêu lên vài tiếng, thu hút sự chú ý của hai con người vừa ăn snack vừa ngồi coi truyền hình kia.
Lăng Siêu vừa thấy vợ về đã không kìm nổi mà định gọi tên. Nhưng khẩu miệng chỉ vừa mở được một nửa, Lâm Mộng đã hét lớn tên của cậu.
"Lăng Siêu tôi sẽ giết anh!"
Cô chạy đến cầm lấy chiếc gối trên ghế ném về của Lăng Siêu. Cậu ta không biết đã làm sai chuyện gì liền vội đứng dậy nhảy ra phía sau sofa, né những chiếc gối bị Lâm Mộng ném vào mặt.
"Vợ... em... em làm sao vậy?"
"Cái tên Siêu Ngốc nhà anh đúng là đồ phá hoại. Công việc tôi mơ ước mấy năm trời đã bị anh phá vỡ chỉ trong ba phút đấy có biết không hả! Đồ ngốc!"
Lăng Siêu không ngừng trốn tránh Lâm Mộng, anh chỉ biết cầu cứu Bối Lạc đang ung dung xem kịch. Cô cắn nốt hạt dưa còn dở, rồi mới đi tới kéo Lâm Mộng ngồi xuống ghế hỏi chuyện.
"Sao vậy tiểu tổ tông? Nói rõ mọi chuyện ra xem nào, tên Siêu Ngốc này làm gì cậu rồi?"
"Cậu còn hỏi à...?" Lâm Mộng cũng ném gối tới chỗ của Bối Lạc. Nằm yên cũng trúng đạn, cô không hiền lành như tên Siêu Ngốc kia, liền hỏi.
"Sao lại đánh cả mình? Mình... làm gì rồi?"
Trong phút chốc, gương mặt của Lâm Mộng liền biến sắc. Từ tức giận chuyển thành ủy khuất, sau đó là buồn bã khóc òa lên một trận lớn.
"Mình bị đạo diễn đuổi khỏi buổi phỏng vấn rồi... đều là tại mấy người hết! Huhu..."
Thấy Lâm Mộng khóc một hồi lớn, Lăng Siêu liền tới cạnh cô an ủi, nhưng cô vẫn cứ hất tay cậu ra, không muốn chạm vào cậu dù chỉ một chút.
"Tất cả là tại hai người. Cậu không quản tốt Lăng Siêu, để anh ta chạy tới công ty làm loạn một phen, kết quả bị đạo diễn mắng tới tối mặt tối mũi."
Lời nói của Lâm Mộng bây giờ có vẻ không có chút thuyết phục nào cả. Bối Lạc với Lăng Siêu từ sáng đến giờ chỉ ở nhà xem truyền hình, không ai đi ra khỏi nhà nửa bước.
Cô cong môi đáp lời.
"Từ sáng tới giờ mình luôn để mắt tới Lăng Siêu, làm sao cậu ta chạy tới đó náo loạn được?"
Cậu cũng tự biện minh cho mình, không thì vợ hiểu lầm chết mất.
"Đúng vậy, anh ở nhà xem phim ăn bánh, không đi đâu cả, anh làm sao đến được chỗ em phỏng vấn chứ?"
"Vậy cái người ở dưới cửa công ty hét tên tôi, gọi tôi là vợ là ai? Rõ ràng dáng vẻ y hệt anh không sai được! Mà chỉ có anh mới gọi tôi kiểu vậy thôi."