Bối Lạc vẫy tay gọi, lấy từ trong người ra một chiếc điện thoại. Lăng Siêu cũng rất nhiệt tình tiến tới, còn phối hợp nhìn vào camera. Lâm Mộng đứng bên cạnh chỉ biết đỡ trán bất lực. Đợi cho hai người họ chơi chán mới kéo Lăng Siêu ra.
"Được rồi, chụp vậy đủ rồi, mau lên, vào trong phòng thay đồ đi."
Bối Lạc thu điện thoại lại, cuối cùng cái ước mơ được chụp ảnh cùng thần tượng đã thành hiện thực. Tuy là Lăng Siêu này là đồ giả, nhưng lấy nó ra khoe khoang với mấy đồng nghiệp trong công ty chắc sẽ chẳng ai biết đâu!
"Vậy cậu xử lý anh ta đi. Mình đi làm đây, sắp trễ giờ rồi."
"Ờ, đi cẩn thận."
Bối Lạc đi rồi, Lâm Mộng ngồi ở ngoài ghế đợi Lăng Siêu thay đồ xong. Cũng may hôm nay là chủ nhật nên cô mới rảnh rỗi làm mấy thứ này, nếu không Lăng Siêu đã bị cô ném ra đường từ lâu rồi.
"Vợ ơi, anh thay đồ xong rồi."
Lăng Siêu mở cửa phòng đi ra. Bộ đồ của Tề Tiêu đúng là rất vừa vặn với cậu, nhìn cậu ta bây giờ trưởng thành hơn hẳn, rất giống với bộ dạng của Lăng Siêu "thật". Lâm Mộng nhìn anh không chớp mắt, nếu mất đi ký ức của hôm qua, cô sẽ bổ nhào vào chàng trai trước mặt và hét lên vì sung sướng.
"Anh xong cả rồi, chúng ta mau đi thôi."
Lăng Siêu ngồi ngay xuống bên cạnh, cũng triệt để làm Lâm Mộng tỉnh giấc mơ màng. Cầm chiếc túi vải ở trên bàn, cô lấy ra một chiếc mũ, kính đen và khẩu trang, tất cả là trang bị cho Lăng Siêu để ra ngoài tránh phát hiện.
"Xong rồi, đi nào!"
Lâm Mộng phủi tay, thế này thì sẽ chẳng có ai còn nhận ra được nữa, cô cũng yên tâm đi hỏi thăm mọi người.
Chở Lăng Siêu bon bon trên chiếc xe máy điện màu trắng - đồ mới mượn được của lão Lục, Lâm Mộng dừng chân trước quán tạp hóa của dì An, vừa dừng lại mua bánh mì, vừa là để hỏi thăm.
"Dì An, cho con hai gói giống mọi lần nhé."
Dì An chừng bốn mươi tuổi, bên ngoài già dặn nhưng lại có một tâm hồn của cô gái tuổi hai mươi. Dì đánh phấn son dày đặc và ăn mặc những bộ đồ trẻ trung của con gái, yểu điệu lấy hai gói bánh mì đưa cho Lâm Mộng.
Vừa nhìn thấy người con trai ở đằng sau, dì liền liếc mắt hóng hớt.
"Bạn trai à?"
"Không, con là..."
Lăng Siêu muốn tự giới thiệu nhưng Lâm Mộng đã vội chặn họng, sợ anh sẽ nói ra điều gây hiểu lầm.
"À... dạ... đương nhiên là không phải rồi..."
Dì An nhíu mắt nhìn hai người, một ánh mắt đầy nghi hoặc. Lâm Mộng liền cười trừ, ném cho Lăng Siêu túi bánh rồi lảng qua chủ đề khác.
"Đúng rồi dì ơi, dì có biết gia đình nào có một người con trai nhìn giống y hệt Lăng Siêu không?"
Dì An chống tay lên má, đảo mắt suy nghĩ, xong liền à một tiếng.
"Là cái cậu thần tượng hát rất hay, rất đẹp trai đó đúng không?"
Lâm Mộng gật đầu như gà mổ thóc, có lẽ cô sẽ chẳng còn vất vả để vác cục nợ kia đi khắp nơi rồi!
"Dì biết chứ! Cậu ấy tên là Lăng Siêu, hát rất hay, nhảy rất giỏi, thậm chí còn có giọng nói vô cùng ấm áp! Dì thần tượng cậu ấy lắm, trước kia nếu không phải tuổi trẻ bồng bột, dì đã cưới Lăng Siêu làm chồng. Vợ chồng dì sẽ sinh một đứa con kháu khỉnh, sau đó nổi tiếng và giàu có..."
Càng nói, dì An càng đi lạc chủ đề, đầu óc có vẻ đang treo trên chín tầng mây. Không còn hy vọng gì vào người này, Lâm Mộng liền lắc đầu, phóng xe rời đi.
Ra được tới ngã tư đường, cô dừng ở bãi để xe, sau đó chuẩn bị dẫn Lăng Siêu đi vòng quanh nơi này một lượt. Thấy cô cởi mũ, cậu cũng làm theo, cởi bỏ hết mắt kính, khẩu trang nóng nực.
Vừa mới thấy vậy, Lâm Mộng liền hốt hoảng, vội vã đeo lại kính và khẩu trang cho cậu, nhắc nhở.
"Không được cởi ra, biết chưa?"
"Nhưng mà... anh nóng."
"Ờ... nóng chút... anh chịu khó ha. Trời nắng như vậy cởi ra sẽ bị cháy nắng đó."
"Vợ không sợ bị cháy nắng à?"
Bị hỏi vặn từng câu một, Lâm Mộng không buồn trả lời, chỉ im lặng kéo Lăng Siêu đi tới quán nước bên đường.
"Cô ơi, cô có biết gia đình nào lạc mất một người con giống hệt thần tượng Lăng Siêu không?"
Vừa nói, Lâm Mộng vừa đưa tấm ảnh của Lăng Siêu ra. Thế nhưng, cô bán nước cũng lắc đầu nguây nguẩy, những người gần đó cũng không biết gì.
Bây giờ, Lâm Mộng chỉ đành gặp người hỏi người, may ra sẽ có cơ hội biết được.
Cả một buổi trời dài nóng râm ran, Lâm Mộng hết hơi đi hỏi thăm người qua đường, chạy tới mấy nhà gần đó cũng chẳng có thêm thông tin gì. Cô dẫn cậu tới nơi mà hai người gặp nhau để hỏi cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu.
Vừa mệt vừa khát, Lâm Mộng ngồi dưới tán cây lớn, lấy chiếc bánh mì trong túi mới mua từ sáng.
Dường như Lăng Siêu cũng biết được ý định của cô. Theo chân cô từ sáng tới giờ, không hỏi người nọ người kia thì cũng đi khắp một lượt những con đường này.
"Lâm Mộng, em muốn bỏ anh đi đúng không?"
Lăng Siêu nghiêm túc nhìn cô, Lâm Mộng thoáng giật mình, còn tưởng cậu là một kẻ ngốc cho nên cứ đưa đi theo rồi tùy tiện hỏi người.
Nhìn thấy cậu ta phụng phịu sắp khóc, Lâm Mộng chỉ có thể đứng dậy dỗ dành, nếu khiến người ta chú ý nhất định sẽ có rắc rối xảy ra.
"Không có... chúng ta... chúng ta đang đi tìm siêu thị mà."
Lăng Siêu nhìn cô, sau đó lại chỉ tay vào tòa nhà lớn ở ngay phía sau lưng Lâm Mộng.
"Nó không phải ở ngay đó sao?"
Cô chầm chậm quay người lại, đúng là không cái dại nào bằng cái dại nào, còn buột miệng nói linh tinh. Dù sao hiện tại chẳng ai biết đến anh là ai, nếu hỏi thêm thì đáp án vẫn vậy, cho nên Lâm Mộng đành ngậm ngùi thở dài.
"Ờ... trời nắng quá tôi nhìn không rõ. Chúng ta vào đó mua sắm thôi..."
Nét mặt của cô buồn rười rượi, trái ngược hoàn toàn với cái vẻ phấn khích của Lăng Siêu. Anh nắm lấy tay Lâm Mộng, kéo vào trong siêu thị mua đồ.
Nhìn lại ví tiền mỏng dính của mình, cô lại càng cảm thấy sầu não, không quên nhắc nhở.
"Tôi sắp hết tiền rồi, không mua được mấy thứ mắc đâu, nhớ đừng chọn lựa quá nhiều đấy."
Lăng Siêu gật đầu trong vô thức, cậu kéo chiếc xe đẩy, tung tăng như một đứa trẻ mà lao vào các gian hàng. Lâm Mộng lo sợ nam nhân ngốc này sẽ mải chơi mà làm lộ danh tính, cho nên liền dặn dò một lần nữa.
"Nhớ là mua mấy thứ rẻ, với lại không được tháo đồ bảo hộ ra đấy!"
Cậu ta đồng ý một câu rõ to, sau đó biến mất trong làn người đông đúc, không kịp để Lâm Mộng đuổi theo. Trong ký ức của Lăng Siêu, chuyện đi chợ này với cậu là việc thường xuyên, và nó dần như trở thành thói quen.
Mặc dù trong đầu cậu không nhớ ai, không nhớ bất cứ thứ gì, nhưng mọi chuyện về Lâm Mộng cậu lại như in vào trong não. Cũng chỉ một loáng, trên chiếc xe đẩy đã hòm hòm được một nửa, Lăng Siêu nhìn đi đếm lại, thấy đã đầy đủ liền chạy đi tìm Lâm Mộng.
"A, anh đây rồi, làm gì mà chạy như ngựa thế, làm tôi tìm nãy giờ."
"Anh... anh xin lỗi vợ. Nhưng mà vợ xem, anh mua được rất nhiều đồ ngon rẻ luôn!"
Lăng Siêu chỉ tay vào đống đồ trong xe đẩy, vô cùng tự hào vì bản thân đã làm được việc. Nhìn những đồ ăn ở trên xe, Lâm Mộng tự xót thương cho cái ví của mình, nhiều đồ như vậy làm sao cô có thể trả cho nổi.
"Mau đem nó cất lại chỗ cũ đi. Đống đồ này đủ ăn cả tháng đấy, nó cũng tốn cả đống tiền chi tiêu cho tương lai."
Lăng Siêu mỉm cười, cậu đương nhiên biết chuyện đó, cho nên đã chọn đều những món hàng giảm giá mà người ta tranh giành mãi mới được. Cầm hộp thịt heo giảm giá 66%, cậu liền giải thích.
"Anh biết trước giờ vợ toàn thích mua đồ giảm giá, cho nên lần nào đi siêu thị anh cũng mua chúng. Em xem, số thức ăn này đều có giảm giá cả."
Lâm Mộng tròn mắt ngạc nhiên, tất cả những đồ ăn đồ uống trong đây quả thật đều được khuyến mãi rất đặc biệt, hơn nữa số lượng không nhiều, vậy mà Lăng Siêu lại gom hết được.
Cô thật chẳng biết nên khen ngợi chàng trai này bằng từ ngữ nào, trong lòng vui sướng như muốn nhảy cả lên.
"Vậy là tháng này... tháng này sẽ không phải lo về đồ ăn nữa rồi!"
"Tiểu Ngốc, anh giỏi thật đấy!"