Ngụy Thôn Hành

Chương 7



Tử Dạ một tay nhẹ nhàng đỡ Ô Đồng đã chìm vào giấc ngủ, một tay rút cây gậy baton từ trong ba lô ra, anh ta cảnh giác nhìn xung quanh, đôi mắt như hồ sâu đó lúc này đã biến thành màu đỏ.

Không biết bao lâu, Ô Đồng mới từ từ tỉnh lại, nhưng ngay khi tỉnh lại, cô liền bắt đầu hỏi Tử Dạ, “Tại sao cái từ đường này lại lớn như vậy?”

Như thể cô chưa hề ngủ chút nào.

Tử Dạ không trả lời cô ngay, mà anh ta duỗi hai ngón tay ra lắc lắc trước mặt cô.

“Ý anh là gì?” Ô Đồng khó hiểu.

“Phí tư vấn là hai trăm.”

Người đàn ông này thực sự là làm giảm tiền của mình mà!

Ô Đồng tức giận chống nạnh, “Sao anh làm cái gì cũng nói chuyện tiền bạc vậy, người hám tiền như anh tôi thật sự nghi ngờ anh có bạn gái hay không đó.”

“Có hay không cũng không cần cô lo lắng, nghe hay là không nghe?”

“Nghe, nhưng không có tiền!”

Tử Dạ thấy cô tức giận, đột nhiên chuyển hai ngón tay đang duỗi ra thành ngón tay cái, “Tôi ngưỡng mộ độ mặt dày của cô đó, thôi được rồi, thông tin này tôi lại tặng miễn phí nữa vậy.”

Vậy cũng được?

Tử Dạ dùng đèn pin rọi xung quanh, bắt đầu giải thích với Ô Đồng, “Không phải tôi đã nói với cô rằng nếu có người đến làng Ngụy để thử thách lòng can đảm thì nhất định phải đến cái từ đường này, tôi nói như vậy là vì vài thập niên trước, lúc mà dân làng làng Ngụy mất tích chính là ở tử đường này.” 

“Tất cả dân làng sao?”

“Đúng vậy, làng Ngụy đã trở thành một ngôi làng trống không chỉ sau một đêm, có tin đồn nói từ đường này dẫn đến địa ngục, cũng có tin đồn dân làng Ngụy đã bí mật xây dựng một chốn bồng lai tiên cảnh phía sau từ đường.”

“Vậy rốt cuộc là địa ngục hay bồng lai tiên cảnh?”

“Ai mà biết!” Tử Dạ nhún vai, “Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, rốt cuộc có bí mật gì ở làng Ngụy, câu trả lời là ở căn từ đường này.”

“Câu trả lời? Nó ở đâu?” Ô Đồng quay lại nhìn một vòng, trong từ đường này không có thứ gì ngoại trừ những tấm vải treo trên mái nhà.

Tử Dạ thấy Ô Đồng đang ngước cổ nhìn lung tung, anh ta vươn tay ấn đầu cô xuống để cô nhìn xuống đất.

Trên mặt đất?

Ô Đồng ngồi xổm xuống, nhìn kỹ mặt đất.

“Nè, tôi có phát hiện!” Cô vui vẻ nói với Tử Dạ.

“Phát hiện gì?” Tử Dạ cũng cúi người xuống.

“Có dấu chân.” Ô Đồng cầm đèn pin chiếu trên mặt đất bằng phẳng cho Tử Dạ xem, quả nhiên trên lớp bụi dày đặc dưới nền nhà của từ đường có một loạt dấu chân, nếu không ngồi xổm xuống thì sẽ không thể nhìn thấy rõ.

“Tôi chắc chắn đó là dấu chân của em trai tôi!” Ô Đồng tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống dưới dấu chân và dùng tay đo kích thước của dấu chân.

Đúng vậy, không sai, có kích thước tương đương với bàn chân của em trai.

“Đây thực sự là một phát hiện lớn, nhưng chuyện này liên quan gì đến đáp án mà tôi để cô tìm?” Tử Dạ ngồi xổm tại chỗ, lại châm chọc khiêu khích.

Ô Đồng không thích nghe những lời này, không quan trọng là có ý gì, mục đích chính cô đến đây là để tìm em trai, phát hiện bước chân của em trai cô quan trọng biết bao nhiêu, sao lại không liên quan được?

“Tôi khuyên cô vẫn nên tìm ra bí mật của làng Ngụy, cô xem từ đường này tuy lớn nhưng cũng chỉ là một gian nhà, vừa rồi cô gọi rất lâu cũng không nghe thấy em trai cô đáp lại, điều này chứng minh cái gì? Điều này chứng minh em trai cô biết bí mật của làng Ngụy, mà bí mật này chính là nhiệm vụ thử thách lòng can đảm của thằng bé.”

Nghe lời Tử Dạ nói, Ô Đồng cũng cảm thấy rất có lý, nếu em trai mình đến đây để thử thách lòng can đảm, thì chỉ cần đi dạo quanh làng một vòng hoặc là ở lại một đêm rồi quay về ngay.

Nhưng ba bốn ngày nay không thấy tin tức gì của nó rồi đương nhiên là đã đi nơi khác.

“Xem bí mật như thế nào?” Ô Đồng vui vẻ xin chỉ bảo hỏi.

“Dùng trái tim để xem.” Tử Dạ lại chỉ xuống đất.

Ô Đồng lại muốn mắng người, dùng trái tim xem, trong lòng cô không mọc mắt thì xem thế nào?

Lúc này, trong từ đường đột nhiên có một cơn gió yêu ma thổi qua, gió thổi tung những tấm vải treo trên xà nhà, bụi trên mặt đất cũng bay tung tóe.

Ô Đồng vội lấy tay áo che mắt, thầm nghĩ cơn gió thổi không đúng lúc, lỡ thổi mất dấu chân của em trai thì làm sao đây.

May thay, gió chỉ thổi thoáng qua, chốc chốc đã ngừng lại.

Ô Đồng vội vàng dùng đèn pin soi dấu chân trên mặt đất, trên mặt đất lúc này làm gì có dấu chân, gió như thổi quét nơi đó sạch sẽ đến mức không còn một hạt bụi bẩn.

Cô đang định chửi mẹ nó, thì không ngờ lại phát hiện có thứ gì đó được khắc trên phiến đá xanh vôi trên mặt đất, hình như là một bức vẽ!

Ấy, chẳng lẽ đây là bí mật mà Tử Dạ muốn cô thấy sao?

Ô Đồng chạy tới, nằm sấp người trên mặt đất rồi thổi hai hơi vào bức vẽ trên mặt đất, hình vẽ trên tảng đá càng rõ ràng.

“Tử Dạ tiên sinh, mau tới đây!” Cô gọi Tử Dạ.

Tử Dạ bước tới ngồi xổm bên cạnh cô.

“Trong từ đường này thật sự có bí mật, quả nhiên là gì anh cũng biết!” Cô vỗ mông ngựa trước, sau đó đổi giọng thỉnh cầu nói: “Đại sư, xem giúp tôi xem trên bức vẽ này nói cái gì.”

Tử Dạ lần này không nói đến chuyện tiền bạc nữa, anh ta giơ đèn pin lên, nghiêm túc nhìn bức vẽ trên mặt đất, sau khi xem xong liền dời bước chuyển sang phiến đá xanh tiếp theo, sau đó tiếp tục nhìn.

Ô Đồng hoàn toàn xem không hiểu, cô ân cần làm trợ thủ, mỗi khi Tử Dạ nhìn thấy một phiến, cô đều cúi xuống dẩu môi thổi bụi trên mặt đất giúp anh ta.

“Phù phù phù.” Cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn đang thổi.

Tử Dạ lúc đầu cũng không quan tâm, nhưng sau đó lại đột nhiên bật cười.

“Cô không sợ thổi đứt hơi sao.”

“Hì hì!” Ô Đồng lau bụi xám trên mặt cười ngây ngô nhìn Tử Dạ.

“Cô đó!” Không biết có phải Tử Dạ đã động lòng trắc ẩn rồi hay không, anh ta lấy trong ba lô ra một gói khăn giấy ướt, bắt đầu lau mặt giúp cho Ô Đồng.

Vừa lau, anh ta vừa an ủi cô, “Cô đừng lo, nếu tôi đã đồng ý giúp cô thì nhất định sẽ giúp cô.”

“Cảm ơn anh!” Ô Đồng cười nhìn anh ta, lộ ra hai cái lúm đồng tiền xinh đẹp.

Tay lau mặt của Tử Dạ dừng lại, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt có hơi lỡ đễnh.

Ngay sau đó, anh ta cụp mắt xuống, che giấu nỗi buồn sâu thẳm và sự không nỡ trong ánh mắt như hố sâu.

“Để tôi nói cho cô biết!” Anh ta chậm rãi mở miệng, dùng một cành cây không biết nhặt từ đâu, gõ lên tảng đá như một giáo viên dạy học nói, “Trên đó nói rằng người dân làng Ngụy là hậu duệ của phượng hoàng, họ đã sống ở đây qua nhiều thế hệ, trên bức vẽ này vẽ họ khi mặt trời mọc thì ra ngoài làm việc và nghỉ ngơi vào lúc hoàng hôn. Bức vẽ này còn vẽ tập tục bọn họ không kết hôn với người ngoài làng. Tiếp theo cô xem…”

Tử Dạ chỉ vào bức vẽ thứ ba, “Với sự thay đổi của thời đại, rất nhiều người bên ngoài đã bắt đầu chú ý đến ngôi làng này, vì vậy dân làng ở đây đã quyết định di dời tập thể.”

Ô Đồng nghe vậy vỗ tay phấn khích, “Tôi biết là bọn họ đã chuyển đi mà! Người trên trấn còn nói nơi này bị ma ám, trên đời này làm gì có ma, thực là bậy bạ!”

Tử Dạ cười cười không nói gì.

Ô Đồng ngửa cổ nhìn bức vẽ trên mặt đất, sau đó chỉ vào bức vẽ khác hỏi Tử Dạ: “Bức vẽ này là gì? Sao giống như có một đám người đang cúng tế cái gì đó.”

“Họ đang cúng tế phượng hoàng.”

“Sao anh biết?” Ô Đồng trợn to hai mắt hỏi, thứ được cúng tế trên đó chỉ được miêu tả bằng ba nét vẽ, làm sao anh ta có thể nhìn ra nó là phượng hoàng.

Tử Dạ dùng ánh mắt đần độn liếc nhìn Ô Đồng, lại giải thích: “Vừa nãy tôi đã nói dân làng ở đây đều là hậu duệ của phượng hoàng, nếu đã là con cháu của phượng hoàng thì tất nhiên là cúng tế thần phượng hoàng.”

“Hoàng* này không biết có phải là Hoàng đế thời cổ đại không?” Ô Đồng hoàn toàn không phân biệt được là hoàng và hoàng.

*凰 và 皇 đều phát âm là huáng nên khi nói sẽ không phân biệt được đâu là 凰 và đâu là 皇. Trong raw tác giả chỉ để mỗi từ 凰 thôi nhưng vì muốn mọi người dễ hiểu hơn nên mình để rõ ra là phượng hoàng.

“Phượng hoàng là thượng cổ thần điểu, chuyên quản lý tuổi thọ. Tương truyền, một chiếc lông phượng hoàng được trăm năm”.

“Cái gì, một chiếc lông gì, trăm năm gì?” Ô Đồng thật sự không hiểu.

Tử Dạ cúi đầu cười, nhàn nhạt nói: “Có nghĩa là khi một người được sinh ra phượng hoàng sẽ dùng chiếc lông của nó cho người đó, thì người này sẽ có tuổi thọ một trăm năm.”

“Điều này là phản khoa học, vậy nếu lỡ sống được một nửa mà chết thì làm sao? Phượng hoàng có bồi thường không?”

“Tôi cho cô 100 tệ, nếu cô làm mất tôi có bồi thường không?”

Ô Đồng ha ha cười, “Thật sự không cần bồi thường, xem ra người làm mất sinh mệnh chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo!”

“Nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ.”

“Cái gì?”

Tử Dạ vươn tay sờ bức vẽ trên mặt đất, thản nhiên phun ra một câu, “Có thể kéo dài mạng sống.”

“Kéo dài mạng sống!” Ô Đồng giống như đang nghe kinh, “Đây là loại thao tác thần thánh gì vậy?

“Rất đơn giản, tìm người sẵn sàng trao sinh mệnh cho mình. Hai người sẽ tuyên thệ trước mặt phượng hoàng, phượng hoàng sẽ trao tuổi thọ còn lại của người tình nguyện cho người đã mất sinh mệnh. Đây chính là kéo dài mạng sống.”

“A, vậy người tình nguyện trao thì sao, hắn đã trao sinh mệnh của mình cho người khác thì làm sao?”

“Vì sinh mệnh của mình đã trao cho người khác, đương nhiên là hắn không sống được nữa.”

“Thao tác này có vấn đề, đây đâu phải là kéo dài sinh mệnh, đây là đổi mạng!” Ô Đồng xua tay ghét bỏ, “Kẻ điên mới đem sinh mệnh của mình trao cho người khác.

Tử Dạ chỉ cười không nói.

Ô Đồng cầm đèn pin tiếp tục soi bức vẽ trên mặt đất, vừa soi vừa tự lẩm bẩm: “Nếu tôi chết cũng sẽ không để người khác kéo dài mạng sống cho tôi. Nếu mạng này thật sự là do phượng hoàng đại nhân ban cho, bản thân làm mất thì coi như là mình xui xẻo, lấy mạng của người khác để sống tiếp, lương tâm sao yên ổn được”.

“Người khác tình nguyện cho cô cũng không lấy sao?” Tử Dạ hỏi.

Ô Đồng không chút suy nghĩ đáp: “Ai tình nguyện cho, trừ phi người đó bị thần kinh!”

Đang Ô Đồng nói thì dường như cô nghe thấy có một người phụ nữ đang cười trộm bên tai mình, cô ngẩn ra rồi nhanh chóng nhìn về phía sau.

“Sao vậy?” Tử Dạ hỏi.

“Hình như có một người phụ nữ đang cười.” Ô Đồng căng thẳng kéo góc áo của Tử Dạ, sau trận tấn công quái thú vừa rồi, hiện tại cô đã thần hồn nát thần tính, bất kỳ biến động nhỏ nào cũng sẽ khiến cô căng thẳng.

“Là tiếng gió.” Tử Dạ rọi đèn pin vào những tấm vải trên xà nhà bị gió thổi bay, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào một chấm tròn trên tường.

“Bộp.” Anh ta lắc cổ tay bắn ra một viên bi, dấu chấm tròn trên đó lập tức rụt lại.

“Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm Ô Ninh đi.” Anh ta quay sang nói với Ô Đồng.

“Được!” Ô Đồng cũng đồng ý, “Nhưng Ô Ninh ở đâu, nơi này…” Ô Đồng giơ đèn pin lên nhìn xung quanh.

Trong từ đường này trống không không thấy một bóng ma, cô rọi đèn xung quanh.

Tử Dạ nói một cách tự tin, “Nếu người dân làng Ngụy đã dời đi từ trong từ đường, vậy nhất định có một đường hầm trong từ đường này, chúng ta hãy tìm xem.”

Anh ta nói xong, bắt đầu đi về phía trước.

Ô Đồng nhanh chóng làm theo.

Hai người đi xung quanh từ đường vài lần, cuối cùng Tử Dạ cũng phát hiện ra một cơ quan đường hầm.

“Ở đây có một Klotski dường như được lắp ráp chế tạo.” Anh ta dùng đèn pin chiếu lên tường, trên tường chỉ thiếu một viên gạch.

*Klotski (华容道: Hoa dung đạo): Là một trò chơi dạng câu đố trong đó người chơi phải di chuyển các khối trong một phòng sao cho đưa được một khối xếp ra khỏi phòng đúng đến nơi quy định

Ô Đồng nghiêng đầu nhìn hồi lâu, rất khó hiểu, trên tường thiếu một viên gạch thì làm sao là Klotski được, ông chủ lớn Tử Dạ này dùng logic gì phân tích vậy?

“Cho tôi một ít nước.” Tử Dạ đưa tay ra để Ô Đồng truyền nước.

Ô Đồng đành phải cởi ba lô, lấy ra nửa chai nước khoáng chưa uống hết đưa cho anh ta.

Tử Dạ mở nắp và nhấp một ngụm.

Vl? Vị đại ca này định vừa uống nước vừa thưởng thức viên gạch còn thiếu sao?

Khi Ô Đồng định mắng thì “Phụt” một tiếng Tử Dạ đã phun tất cả nước trong miệng lên tường.

Trên bức tường thấm đầy vết nước, từ từ hiện ra một bức vẽ.

Ồ!

Ô Đồng đang muốn mắng chửi lập tức biến thành khâm phục, ông chủ lớn Tử Dạ đúng là có chút tài năng, ngay cả chuyện này cũng biết.

“Đừng nhìn tôi như một kẻ ngốc!” Tử Dạ dùng bình nước trong tay gõ vào đầu Ô Đồng, “Đây là gợi ý mà em trai cô cho tôi.”

“Em trai tôi?”

Tử Dạ chỉ vào chai nước khoáng rỗng trên mặt đất, “Trò chơi do trang web như trò chơi thử thách lòng dũng cảm thiết kế là mỗi người mỗi khác. Trước khi đến đây, tôi đã điều tra em trai của cô, tuy rằng em trai của cô bất tài, nhưng ngày thường thích chơi Klotski.”

Đây là khen ngợi em trai cô hay làm tổn thương em trai cô vậy?

Không đúng, anh ta còn điều tra cả em trai cô, cách làm việc của người này thật sự rất tỉ mỉ!

Khi Ô Đồng đang lẩm bẩm về Tử Dạ, đối phương cũng không quan tâm lắm đến suy nghĩ của cô, anh ta bắt đầu phân phó Ô Đồng, “Cô đến đó chụp hoa văn trên cờ vải cho tôi.”

“Hoa văn trên cờ vải, có tác dụng gì?”

Tử Dạ chỉ vào một số hình vẽ lộn xộn trên tường, “Đây có thể là vật tổ của làng Ngụy, tôi nghĩ trên cờ vải có lẽ cũng có vật tổ như vậy. Cô tìm một cái đến đây để tôi so sánh.”

Ô Đồng phản ứng ngay lập tức, cô đồng ý xong liền chạy đến tấm cờ vải để bắt đầu tìm kiếm bức vẽ gốc.

Phán đoán của Tử Dạ thực sự rất chính xác, trên tấm cờ vải đúng là có vật tổ, có phải là vật tổ của làng Ngụy hay không Ô Đồng không biết, giờ cô cũng không có thời gian để nghĩ nữa, cô mở máy ra chụp một bức, cô chạy đến bên Tử Dạ.

Lúc này Tử Dạ đã phun ướt cả vách tường, những hình vẽ kia càng lộ ra rõ ràng hơn.

Anh ta nhìn hoa văn mà Ô Đồng mang đến, anh ta đã ghép xong hình vẽ một cách nhanh và gọn.

Khi viên gạch cuối cùng được hợp lại, chỉ nghe có tiếng “Cạch cạch” phát ra từ trong từ đường, một lúc sau là tiếng đá cọ xát, như thể có thứ gì đó rất lớn bị đẩy đi.

Hai người đồng thời cùng chiếu đèn pin theo hướng phát ra âm thanh, liền nhìn thấy cách đó không xa có một bức tường đang từ từ mở ra, lộ ra một khe hở.

“Tìm thấy rồi!” Ô Đồng vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ nơi này thật sự có cơ quan, may là nhờ có anh Tử Dạ, nếu không chỉ bằng cái đầu ngu ngốc của cô sẽ không thể phát hiện ra bí mật này.

Ông chủ lớn thực sự là nhân vật lợi hại!

Tiếng “Cạch cạch” lại vang lên, bức tường lại bắt đầu di chuyển, nhưng nó đang dần đóng lại.

Ô Đồng quay đầu nhìn Tử Dạ, nhưng Tử Dạ lại quay sang nhìn những viên gạch trên tường, vào lúc này, những viên gạch bắt đầu tự phá vỡ trật tự.

“Mau vào đi, lối đi này sắp đóng lại rồi.” Tử Dạ nói rồi kéo Ô Đồng nhanh chóng chui vào qua khe hở.

Bọn họ vừa chui vào thì bức tường đã đóng sầm lại hoàn toàn, không có một vết nứt.

“Wao, cánh cửa này còn có thể tự mình đóng lại sao?” Ô Đồng không thể tin vào mắt mình, nơi thử thách lòng can đảm này hoàn toàn là đang chơi thoát khỏi căn phòng bí mật.

Thật là kích thích!

Cô quay đầu nhìn bức tường đóng kín dần lùi về sau, lúc này cô còn không biết rằng còn có một nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô ở phía sau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv