*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu trước đó bọn anh đã bàn tốt việc này, tự nhiên cũng đi tìm hiểu một chút máy đông khô này, ở trên mạng tìm một vòng, phát hiện Đồng thành bọn anh cũng có bán máy này, giá cả hơi cao một chút so với sản phẩm cùng loại của một ít thành phố lớn phía nam phía bắc, nhưng mà trừ đi phí vận chuyển, kỳ thật cũng kém không bao nhiêu.
La Mông và Tiếu Thụ Lâm lái xe tới đó, tại bên đó thử máy ở tại chỗ, học tập một chút cách sử dụng, sau đó liền tự mình lái xe chở về, nhà kho của bên tứ hợp viện không ít, chừa ra một căn chuyên môn dùng để đặt cái máy sấy đông khô này, sau này có rau củ muốn mất nước đông khô, cũng đều tiến hành tại căn nhà kho này.
Ngày cái máy vừa chở về, không ít dân làng chạy tới xem náo nhiệt, trước đó bọn họ liền nghe ông La và Lưu Xuân Lan nói, La Mông muốn mua cái máy đông khô, sau này nếu rau củ của làng bọn họ bán không được giá, cũng có thể mang qua bên này cắt miếng sấy đông khô, sau đó đăng lên mạng bán.
Rau củ trái cây sấy đông khô cực kỳ thuận tiện giao hàng, bởi vì không cần nấu nướng liền có thể trực tiếp ăn, so với rau muối và rau khô hẳn là cũng sẽ có thị trường, hơn nữa quá trình đông khô thuận tiện mau lẹ, không giống rau muối và rau khô, quá trình phơi nắng muối chế khá phiền phức.
“Cái máy này dùng như thế nào vậy? Bỏ vào sấy đông khô một cái liền có thể ăn rồi?”. Trái cây còn tốt một chút, trên thị trường có rất nhiều sản phẩm trái cây chế biến, nhìn nhiều cũng liền quen rồi, nếu rau củ, trước đây người trong làng phần lớn đều không có nghe nói qua sấy đông khô rồi liền có thể ăn.
“Nào có sấy đông khô một cái liền có thể, ít nhất phải sấy đông khô mấy lần”. Thanh niên trong làng hi hi ha ha góp vui.
“Nói nghiêm túc đi, dùng cái máy này sấy đông khô một cái, thật có thể ăn?”.
“Chờ lát nữa thử một chút, gấp gì?”. Lúc này La Mông đang lắp đặt công tơ điện, máy đông khô này mua về cũng không phải một nhà bọn anh cần dùng, người trong làng nghĩ muốn mượn cũng được, chính là tiền điện này, không lý do bắt anh trả chứ, cho nên lắp cái công tơ điện ở trong này vẫn là rất cần thiết.
Bên cạnh cái công tơ điện còn đặt cái rương nhỏ, chuyên môn dùng để thu tiền điện, sau này người trong làng bọn an tới đây chế biến rau củ trái cây sấy đông khô, xem cái công tơ điện kia chạy bao nhiêu tiền, liền thả bấy nhiêu tiền vào cái rương nhỏ này, liền giống như đi xe buýt vậy, tiền lẻ tự chuẩn bị, không cần thối tiền lại.
Thời gian nói chuyện, bên ngoài liền có người vác một cái sọt rau củ đi vào, có củ cải đỏ củ cải trắng dưa leo bầu măng tây các loại. Đám rau củ này đều là rửa sạch rồi, cần cắt đầu bỏ đuôi cũng đã cắt đầu bỏ đuôi rồi, lúc này chỉ cần cắt bọn nó thành kích cỡ thích hợp, bỏ vào trong máy cắt cắt thành lát, sau đó lại bỏ vào bên trong máy đông khô để sấy đông khô liền được.
Nhóm dân làng vây xem toàn bộ hành trình, thấy lát rau củ ướt súng mền nhũn nằm im đi ra từ bên trong máy móc, tất cả đều biến thành khoai chiên phẳng phiu, hình dạng lớn nhỏ không hề có cái thay đổi gì, ngay cả màu sắc đều tươi mới như lúc mới hái vậy, mọi người cũng đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Chính là mùi vị không ngon lắm”. Trưởng làng La Toàn Thuận cầm một lát củ cải đỏ nha nhai, trong lòng nhịn không được còn có chút thất vọng, đẹp mắt thì đẹp mắt đó, ăn vào thì bình thường, không có mùi vị thật ngon như ông tưởng tượng.
“Mùi vị gì vậy?”. Vợ ông Tào Phượng Liên liên nói xong cũng cầm một lát dưa leo.
“Liền vị củ cải đỏ”. La Toàn Thuận nói xong, cũng liền không cầm cái khác thử nữa, khẩu vị củaông nặng, không thích ăn đồ ăn không mùi vị.
“Vốn chính là củ cải đỏ, không lẽ ông còn muốn ăn ra vị của củ cải trắng à?”. Ông La hừ hừ nói, mới nãy ông cũng thử hai miếng ra, nói thực ra hương vị quả thật bình thường, không khó ăn, nhưng mà cũng không có ăn ngon bao nhiêu.
“Người thành phố họ khác, người ta người ta cần chính là một cái khỏe mạnh, thứ này không phải chiên dầu cũng không phải nướng, thành phần dinh dưỡng còn đầy đủ, nhóm thành phần tri thức ngồi văn phòng của đô thị lúc rãnh rỗi làm đồ ăn vặt ăn, lại không cần lo lắng bị mập, cũng không cần sợ sợ ăn nhiều đường chất phụ gia quá”.
Hầu mập ngược lại không chê khó ăn, từng miếng một nhét vào trong miệng, kỳ thật bản thân thứ này cũng là không khó ăn, giòn giòn một cỗ mùi rau củ tươi mát, mùi vị quả thật là hơi nhạt chút, người trong làng bởi vì phải làm việc nhà nông, đổ mồ hôi nhiều, phần lớn ăn khá mặn, thứ này không mùi không vị bọn họ khẳng định không quen”.
“Ài, người hiện tại lắm trò quá, theo tôi, rau củ này, vẫn là xào lên ăn ngon nhất”.
“Hiện tại thanh niên trong thành phố, còn có mấy ai tự nấu nướng trong nhà chứ?”.
“Vậy nếu như cả ngày đều ăn bên ngoài, thân thể có thể chịu được à? Đồ bên ngoài cùng nhà mình làm sao có thể giống nhau?”.
“Ai nói không giống chứ”.
“Này không phải phải đi làm sao, cũng không dễ dàng”.
Bên này bọn họ nói chuyện, bên kia La Mông và Tiếu Thụ Lâm đã bắt đầu làm nhóm rau củ sấy đông khô thứ hai rồi, hai người bọn anh cũng không phải cái loại nghe không vào ý kiến của người khác, cái này nguyên vị, ăn vào quả thật là nhạt nhẽo một chút, lúc này đổ một chút sữa trâu vào, lắc đều, lúc này mới mớii bỏ vào trong máy đông khô sấy đông khô.
Chờ một đám rau củ sấy đông khô này làm ra, mọi người nếm quả nhiên đều nói hương vị ngon hơn so với trước đó, có mùi sữa cũng có mùi muối nhàn nhạt, hương vị không nặng, lại kèm thơm dịu của rau củ, ăn trong miệng giòn giòn, làm ăn vặt đó là tương đương không tồi.
Bởi vì chỉ có một cái máy đông khô, bọn La Mông cũng liền không tính làm quá nhiều loại, đỡ phải mỗi ngày đổi tới đổi lui phiền phức, dứt khoát chỉ làm hai loại nguyên vị và muối sữa.
Về phần giá tiền, ngày mai còn muốn tốn một chút thời gian cẩn thận hạch toán, so sánh trọng lượng của mỗi một loại rau củ trước sấy đông khô và sau khi sấy đông khô, cùng với trong quá trình sấy đông khô tiêu hao giờ công và tiền điện, trước tính ra giá thành, sau đó mới quyết định giá tiền.
Hôm nay là không thời gian rồi, lát nữa La Mông và Tiếu Thụ Lâm còn lên núi cho khỉ ăn nữa, hai người bọn anh kiên trì việc này, cuối ngày của mỗi một ngày, lúc thời tiết tốt phải đi, lúc thời tiết không tốt càng phải đi, đặc biệt lúc sét đánh trời mưa, sợ dọa đàn dê chạy tan tác hoặc là chuồng dê dột, dê núi nuôi mấy tháng rồi, mắt thấy liền sắp có thể ăn thịt dê rồi, lúc này nhưng không thể xảy ra sự cố.
Đồ bên này chuẩn bị cho đám khỉ trên núi xong rồi, là cơm nắm mới vừa nặn ra, cơm tẻ nóng hầm hập, bên trong bao rau lá diếp thơm xào, còn có một ít thịt vụn, lá diếp thơm là hái xuống trên cây diếp thơm vừa mới dùng làm diếp thơm sấy đông khô, lá diếp thơm xào ăn cũng ngon miệng.
diếp thơm
Bản thân La Mông cầm lấy một cái cơm nắm cắn ăn, cảm thấy mùi vị còn rất ngon, đáng tiếc, ở trong mắt đám khỉ trên núi này, có thể còn không bằng một gói mì ăn liền, mỗi lần lúc La Mông và Tiếu Thụ Lâm nấu mì ăn liền cho bọn nó, đám khỉ này cực kỳ cao hứng tựa như ăn tết vậy, cho bọn nó ăn các thứ khác, đám khỉ này liền rất hờ hững.
Bỏ cơm nắm vào trong rổ bện bằng dây đai, kéo hai con trâu đực nhỏ tới, bao bọn nó thồ đám cơm nắm này trên lưng, vội vàng liền đi lên núi.
Hiện tại chính là mùa xuân về hoa nở, mùa xuân năm nay tuy rằng mưa không tính dồi dào, so với năm ngoái cũng tốt hơn một chút, trên núi nhất phái sức sống bừng bừng, La Mông và Tiếu Thụ Lâm lùa trâu đi ở trên đường núi quen thuộc, bàn bạc lát nữa có muốn mang một con dê xuống núi nướng ăn hay không, tâm tình của hai người đều rất tốt.
Ngày hôm sau, La Mông dẫn theo mấy người vừa sấy đông khô rau củ vừa ghi chép số liệu, chờ rau củ sấy đông khô của cùng ngày làm xong, chi phí cũng coi như ra tới rồi, có chi phí rồi liền dễ định giá tiền, mỗi một loại rau đều ấn tỉ lệ tăng lên liền được.
Trên mạng thật sự là một sân chơi cực kỳ mau lẹ tiện lợi, cũng liền thời gian mấy ngày như vậy, rau củ sấy đông khô của Ngưu Vương trang đều bí bán khắp nước rồi, lần này tung ra rau củ sấy đông khô nguyên vị, cũng có mùi vị muối sữa, mỗi loại rau củ đóng gói riêng, cũng có các loại rau củ đóng gói hỗn hợp.
Trong một cái văn phòng phía nam nào đó không chút nào thu hút, cũng có một cô gái mua được rau củ đông khô của nhà lão Chu.
Cô gái này là người bên ngoài, tới thành phố này làm việc đã nhiều năm rồi, trước đây cho dù phát hiện thân thể của chính mình không phải đặc biệt tốt, cũng không để ở trong lòng lắm, mấy ngày trước cô cảm thấy ngực ẩn ẩn có chút trướng đau, đi bệnh viện kiểm tra một cái, thế nhưng kiểm tra ra có khối u, cũng may là lành tính, tình huống không nghiêm trọng lắm.
Nhưng cho dù là như vậy, cô gái này vẫn là bị dọa không nhẹ, thẳng tới bây giờ cô mới sâu sắc cảm nhận được, thì ra chính mình cũng sẽ bị bệnh, những bệnh tật trong truyền thuyết này, cách chính mình cũng không xa xôi, vì thế cô bắt đầu trở nên thật cẩn thận, trước kia mấy thứ biết rõ không lành mạnh lại còn ăn vào trong bụng cũng không đụng tới nữa, cơm trưa cơm tối cũng tận lực không ăn ở bên ngoài, có thể tự mình nấu liền tận lực tự mình nấu.
Nói thực ra lúc hai túi lớn rau củ sấy đông khô của Ngưu Vương trang mới vừa nhận được, cô cũng không cảm thấy kinh hỉ lắm, vì tại trên trình độ lớn nhất rời xa chất phụ gia, cô mua chính là nguyên vị, cho dù trên trang mạng nói rau củ sấy đông khô vị sữa muối dùng chính là sữa trâu và muối ăn, không có thêm cái gì khác, cô vẫn là không sẵn lòn tin tưởng lắm. Sau khi nhận được rau củ sấy đông khô, cô mở bao bì nếm thử, cảm thấy mùi vị cũng được, nhưng mà còn chưa tới mức ăn ngon.
Giữa trưa sau tan ca, cô vội vàng trở lại ký túc xá, mở ra nồi cơm điện bỏ thêm một ít nước vào trong, sau khi ấn nút nấu bỏ vào một nhúm rau củ sấy đông khô sáng nay mới nhận được, thả một chút mì sợi vào, lại thêm non nửa muỗng dầu ăn, bỏ thêm một chút muối và mấy giọt tinh chất gà vào, sau đó lại đập một cái trứng gà vào.
tình chất gà
“Làm món gì mà thơm như vậy?”. Lúc này cô gái ở cùng phòng ký túc xá cũng trở về rồi.
“Có thể có món ngon gì chứ? Chính là tùy tiện nấu tô mì thôi”. Cô gái này cười khổ, cô đã mấy ngày không có đi ra ngoài ăn, buổi tối còn có thể làm hơi chút phong phú chút cho chính mình, giữa trưa bình thường chính là nấu tô mì qua bữa thôi, khỏe mạnh hay không khỏe mạnh cô cũng không biết, dù sao không ngon lành gì.
“Mùi vị này không tệ nha, hôm nay cậu bỏ thêm cái gì vậy?”. Bạn cũng phong của cô nói xong, liền áp sát nối cơm điện.
“Cũng không thêm gì, chính là thả một nhúm rau củ sấy đông khô sáng nay vừa nhận được”.
“Thơm quá à! Cũng cho mình thử chút đi!”.
“Cậu đi lấy một đôi đũa đi, cũng gần chín rồi”. Cô gái nói xong, mở nắp nồi nhìn nhìn, phải nói, mùi này ngửi là rất thơm, ngay cả cô đã sớm ăn chán ngấy mì sợi, lúc này đều tìm về một chút khẩu vị rồi.
“Ưm! Ăn ngon! Trưa nay tớ không đi ra ngoài, liền ăn với cậu”.
“Chút này không đủ, bọn mình nấu thêm nỗi nữa đi”.
“Dùng chén đựng đám mì này trước đã, chờ bọn mình ăn xong rồi, nồi kia lại chín rồi”.
“Rau củ sấy đông khô này ăn vào cũng không tệ lắm ha?”.
“Ăn ngon! Có vị! chiều nay tớ cũng lên mạng mua”.
“Không biết còn hay không còn nữa”.
“Nếu vẫn còn, bọn mình liền mua nhiều một chút ha, cậu xem rau này giòn giòn, tay sờ liền nát, mỗi sáng bọn mình nấu chút cháo rau củ rất tốt ha?”.
“Được, tớ đã sớm không muốn ăn bánh bao uống sữa đậu nành nữa rồi”.
“Này thật tiện, mua một chút để ở ký túc xá, lúc nào muốn ăn thì ăn lúc đó, còn không sợ để hư mất”.
“……”
Ngay tại trong một khu ký túc xá khác cách các cô không xa, lúc này có mấy người người trẻ tuổi mới vừa ăn xong cơm trưa, đang lấy một túi rau củ sấy đông khô của nhà lão Chu chia nhau, mỗi người đều được chia một nắm lớn, trong văn phòng mở nhạc, bọn họ vừa hát khẽ vừa ăn vặt.
Ôm ấp tín nhiệm tuyệt đối đối Ngưu Vương trang, nửa điểm đều không giống ăn đồ ăn vặt khác hoặc sâu hoặc cạn luôn mang theo một tia cảm giác tội ác đang phá hỏng thân thể của chính mình, bởi vì thật sự rất yên tâm, cho nên ăn vào kêu một cái thư thái.
“Sao còn chưa lên hàng nữa, nói chính là mười hai giờ sao?”.
“Gấp cái gì, còn kém năm phút nữa”.
“Lần trước cô ấy liền lên hàng sớm mấy phút, hại chúng ta đều tóm không khí”.
“Làm sao sẽ tại mười hai giờ lên hàng chứ, bọn họ cũng không cần nghỉ trưa sao?”.
“Ha ha, em gái Đông Linh nói, ngoại trừ buổi tối ngủ, lúc khác cũng không nghỉ ngơi, ăn cơm còn đối mặt máy tính nữa”.
“Này cũng thật đáng thương”.
“Đáng thương ở đâu hả? Ông không biết bọn họ ăn bao nhiêu thứ tốt đó! Bún gạo nè! Thịt heo nè! Sữa trâu nè! Tôm sông nè! Ngao! Hâm mộ chết tui rồi!”.
“Đừng gào nữa, thời gian sắp tới!”.
” Mỗi người vào vị trí của mình!”.
“READY! GO!!!!!”.
Bên lão Chu, cũng rốt cục bắt đầu tuyển người hái dâu rừng gai rồi, gần đây trái cây kết trái trên Ngưu Vương trang càng ngày càng nhiều, bên tứ hợp viện còn có chút bận không kịp thở, vốn lão Chu còn tự mình lo lắng chút trái cây trồng trên núi còn chưa đủ nhóm công nhân ăn, kết quả Tiếu Thụ Lâm một lời bừng tỉnh người trong mộng —— nói rõ là được.
Lúc này bọn anh tuyển phần lớn là phụ nữ bản địa, chuyên môn tuyển những người tay chân nhanh nhẹn, mỗi ngày mỗi người ít nhất phải hái đủ hai mươi cân dâu rừng gai, hái không đủ hai mươi cân không tuyển, về tiền lương, một cân trả năm tệ, hai mươi cân chính là một trăm tệ, tay chân nhanh, một ngày có thể kiếm một trăm bốn mươi một trăm năm mươi tệ, giữa trưa còn bao một bữa cơm.
Tiền lương này ở trong mắt người bản địa bọn họ xem như rất cao, phụ nữ nhạy tin liền sớm tới Ngưu Vương trang báo tên, những người chậm chân, đành phải chờ lúc Ngưu Vương trang tuyển người lần tới, hoặc là trước đó phía trước có ai không làm hoặc bị loại, các cô các bà liền có thể thế chân.
Lúc những người đó tới làm việc, bọn lão Chu cũng là nói rõ, trái cây trên núi không thể tùy tiện hái ăn, mọi người cũng đều là có thể hiểu việc này, ở đâu có đạo lý người tới nhà người ta làm việc ngược lại tùy tiện cầm đô của nhà chủ ăn chứ, hơn nữa dâu rừng gai trong mắt người địa phương bọn họ cũng không tính thứ tốt gì.
Nhưng mà dâu rừng gai nhà lão Chu lớn lên là thật tốt, đầu tiên là kích cỡ, so với trái dại bên ngoài, có một số có thể lớn gấp đôi, thịt trái của từng trái từng trái đỏ tới trong suốt sáng bóng, những người này hái trái cây trên núi phần lớn đều thừa dịp lúc không ai lén ăn mấy trái, cái mùi vị này! Ngọt tới giống như mật ong, mang theo một chút vị chua hơi hơi, còn có một mùi hương trái dâu rừng gai đặc biệt, ăn ngon cực kỳ.
Người làm việc đều biết trái cây này ăn ngon, nhưng mà cũng không dám thoải mái ăn, nhiều nhất chính là tại lúc không ai thấy, lén hái hai trái bỏ vào miệng. Lão Chu đương nhiên cũng là biết việc này, nhưng mà khó mà nói cái gì, vẫn nhìn chằm chằm người ta ăn hay không ăn trái cây nhà mình, cũng cực kỳ không nên, hơn nữa tình huống hiện tại này, so với dự tính lúc ban đầu cảu anh đã tốt hơn rất nhiều.
Dâu rừng gai mỗi ngày hái về, một phần chở đi Cực Vị lâu, phần lớn còn lại đều bị ông chủ Đoạn bao hết, từ lúc dâu rừng gai của Ngưu Vương trang bước vào kì sai quả tới nay, xe giữ tươi bên bọn họ liền từ một tuần hai lượt tăng tới một ngày một chuyến, tại đồng thời vận chuyển dâu rừng gai, các loại rau củ khác cũng có tăng thêm trên mức độ nhất định.
Ông chủ Đoạn này cắm chốt ở Ngưu Vương trang lâu như vậy, đừng nói Ngưu Vương trang, cả trấn Thủy Ngưu gã cũng là biết rõ rành rành, Ngô Chiêm Phương trong làng cũng nhận được đơn đặt hàng gởi tới từ hội sở của gã, mỗi tuần đều phải chở một chuyến bún gạo qua bên đó.
Gần đây gã lại ngắm trúng bồ câu bên Lò Rèn, chỉ tiếc bên Lò Rè nuôi bồ câu bồ câu đưa tin là chính, hiện tại bồ câu thịt còn không có người nuôi, gã thông qua Dương Tồn Ba nói lại chuyện này cùng người của làng Đại Loan, lập tức liền có dân làng xoa tay định nuôi bồ câu, chẳng qua là không có kinh nghiệm, hơn nữa phí tổn hơi cao, bây giờ còn không ai chân chính muốn làm.
Tháng tư dương lịch, thời tiết của Hồng Công đã bắt đầu nóng lên rồi, nhóm nam nữ trẻ tuổi trên phố đã thay thời trang mùa xuân đẹp đẽ tinh xảo rồi, trong hội sở của ông chủ Đoạn nhà bọn họ, như cũ đầu người di chuyển như mây bay.
Trong nhà ăn âm nhạc nhẹ nhàng chảy xuôi, tất cả vị trí cơ hồ đều đã ngồi đầy người rồi, một ít chỗ ngồi trống, cũng là sớm bị đặt trước rồi. Loại tình huống này mỗi ngày ngồi đầy đã liên tục một đoạn thời gian khá dài rồi, trong ngành không ít người đều nói đùa, tiểu Đoạn dứt khoát đóng cửa hội sở, mở nhà hàng đi, kiếm được khẳng định nhiều hơn so với hiện tại.
Khắp ngõ ngách trong nhà ăn, hai người nước ngoài đang dùng tiếng Anh nhỏ giọng thì thầm.
“Anh cảm thấy thế nào?”.
“Vị trái cây thơm nồng đậm, là dâu rừng chất lượng tốt hiếm có”.
“Vậy anh cảm thấy đáng giá tốn phí vận chuyển đắt đỏ vì nó hay không?”.
“Đương nhiên, nó là đáng giá, khách hàng sẽ luôn luôn sẵn lòng dùng cái giá đắt đỏ từ chỗ chúng ta mua một phần kem dâu rừng mỹ vị từ chỗ chúng ta”.
“Triển thôi!”.
“Trước không nên gấp gáp, bây giờ còn không xác định bọn họ còn có dâu rưng bán cho chúng ta hay không?”.
“Tôi lập tức gọi điện thoại cho bọn họ”.
“Không cần, chiều hôm nay chúng ta liền xuất phát, tự mình tới cái trấn nhỏ đó nhìn một cái, ý của Todd, là muốn chúng ta tới địa phương xâm nhập hiểu biết một chút tình huống, nếu có khả năng, tốt nhất cùng trang trại bọn họ thành lập quan hệ hợp tác, thuận tiện khảo sát một chút hoàn cảnh khí hậu đất đai của địa phương, có lẽ chúng ta có thể tự mình thành lập một cái trang trại ở đó”.
“Phải gọi điện thoại hẹn trước không?”.
“Không, chỗ bọn họ chưa bao giờ chào đón người đi tham quan, cho dù chúng ta có ý hợp tác, cũng không hẳn sẽ được nhiệt tình đón tiếp”.
“Vậy ý của anh là?”.
“Nghe nói tại thành phố ở nơi đó, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người thành phố tới trang trại đó làm việc, cho dù chúng ta là người nước ngoài, hẳn là cũng không có vấn đề gì mới đúng”.
“……..”
Ngưu Vương trang lúc này.
“Gâu!”. Hai anh em Đông Nhất, Đông Nhị đứng ở trước mặt một người phụ nữ trung niên ôm rổ, dùng vẻ mặt biểu cảm không bằng lòng nhìn bà, chủ nhân nói đám trái cây này là phải dùng để bán lấy tiền mua xương cho bọn nó, hiện tại bản thân bọn nó đều không nỡ ăn, người này thế nhưng một lần ăn nhiều như vậy.
“Ài, ta liền hái hai trái ăn thử thôi mà”. Người làm việc trên Ngưu Vương trang đều biết nhóm chó lớn chó nhỏ trên Trang rất thông nhân tính, bình thường nói chuyện cùng chúng nó đều có thể nghe hiểu được.
“……”. Hai anh em dùng con mắt tròn xoe nhìn bà, cũng không rời đi.
“Khụ khụ, lần sau cũng không ăn nữa”. Người phụ nữ trung niên nhìn trái nhìn phải, có chút đỏ mặt nói. Lần sau cũng không ăn nữa, đây là một câu mật ngữ, tựa như vừng ơi mở cửa ra vậy, nói rồi nhóm chó liền sẽ rời đi, mấy ngày nay người hái dâu rừng gai trên Ngưu Vương trang đều biết.
“Gâu!”.
“Thật, lần sau không ăn”.
“……”. Đông Nhất, Đông nhị lại nhìn bà một cái, lúc này mới xoay người đi rồi.
“Làm tốt lắm”. Cách đó không xa phía dưới một cái đống cỏ khô, lão Chu dang cầm một túi bánh quy chó đãi nhóm chó của nhà anh, người này rốt cuộc vẫn là không chịu trơ mắt nhìn người khác ăn không trái cây nhà anh, vì thế liền nghĩ ra một cái chiêu tổn hại như vậy.
“A ô a ô…..”. Nha Nha sớm đã thăng cấp làm ba nửa điểm không có giác ngộ chính mình đã là một con chó trưởng thành, phe phẩy cái đuôi xin ăn tới vui vẻ.