Ngưu Nam

Chương 236



Ngưu Vương trang mới đưa đi một đám trâu đực nhỏ, phải chờ tới nhóm thứ hai, vậy cũng phải là chuyện mấy tháng sau, cho dù là thị trường rất tốt cung không đủ cầu, lão Chu cũng không định để nhóm trâu nhỏ chưa trưởng thành của nhà anh “lấy chồng” sớm”.

Chủ nhật đầu tiên của tháng ba dương lịch, sáng sớm, lão Chu dẫn kế toán Lâm Xuân Ngọc, hô một tiếng trên đất trống đằng trước siêu thị nhà mình hô một tiếng, “Thu tiền thuê nhà”.

Chúng khách trọ trên lầu, cuộn trong ổ mền đang ngủ, đang đánh răng trong phòng vệ sinh, nhíu mày ngồi trên bồn cầu đang vận khí, soi gương xỉa răng, tắm nắng sớm trên ban công đang cạy ghèn mắt, đầu tổ gà đang gặm bánh bắp trong phòng ăn……. Vừa nghe tới tiếng gào to rõ to này, mọi người đều sôi nổi chỉnh lý chính mình cho đàng hoàng, mặc đồ đàng hoàng xuống lầu xếp hàng nộp tiền thuê nhà, nếu bỏ lỡ ngày này, bọn họ phải tự mình đi Ngưu Vương trang một chuyến, tại trước ngày 15 tháng này.

“Tôi đã nói các cậu tầm này nên tới rồi”. Một bà chị tuổi gần bốn mươi cười ha hả bắt chuyện cùng lão Chu, người thứ nhất xếp hàng sớm nhất trong đội ngũ.

“Chị vẫn chờ tại dưới lầu à?’. Lão Chu vừa bắt chuyện cùng chị ta, vừa cùng lâm Xuân Ngọc dời cái bàn cái ghế tới đất trống bên ngoài siêu thị.

Bên kia Tiếu Thụ Lâm ôm Bé Khỉ xuống xe, gã ôm Hoa Hoa thả bên cạnh Bé Khỉ, vỗ vỗ sau lưng của bé bảo bé tới bên cạnh chơi, chính mình chuyển tới thùng xe xe tải, bê mấy cái sọt bên trên xuống.

“Dù sao cũng là rãnh rỗi mà”.

“Sau này liền tốt rồi, thời gian bọn tôi thu tiền thuê nhà liền định ở sáng chủ nhật của tuần đầu tiên trong tháng, không thay đổi”.

“Này rất tốt, cũng đỡ phải những người đi làm không kịp nộp”.

“Đúng a, tháng trước có mấy người nói chuyện này cùng tôi, tôi suy nghĩ một chút, liền sửa thời gian lại”.

“Ài, xếp hàng, xếp hàng”.

“Có tiền lẻ thì chuẩn bị sẵn tiền lẻ, chúng ta nhanh lên”.

“Bây giờ mới mấy phút, đội ngũ liền quá dài như vậy, các anh đều rất lưu loát nha”.

“Không lưu loát mà được sao? Cậu liền chờ làm số 100 đi”.

“Này phải chờ tới khi nào chớ? Tui thấy tui vẫn là đi lên tắm rửa thay bộ đồ mới trước rồi lại xuống”.

“Tui mới vừa uống được nửa chén cháo hà, dứt khoát đi lên uống nốt nửa chén còn lại rồi lại xuống”.

“Chờ rửa chén xong lại xuống cũng không muộn”.

“Lão Chu à, phòng trống tầng mười hai chúng ta sao còn chưa mở nữa vậy? Rất nhiều người thân bạn bè tui đều nhờ tui hỏi đó”.

“Mấy phòng đó tôi giữ lại tự mình dùng, cậu bảo họ sớm hết hy vọng đi”.

“Dùng cái gì chớ? Hiện tại tiểu Chu chúng ta cũng còn chưa tới lúc phải cưới vợ sinh con mà”.

“Mấy chị gái thằng bé đều lớn rồi”. Hai cháu gái của nhà mình, còn có ba cô bé bên Tiếu lão đại, La Mông đều là chừa căn hộ lại cho các cô bé, tuy rằng tới khi đó không biết có thể dùng tới hay không, nhưng cái này tốt xấu cũng là một phen tâm ý của anh.

Còn có những người làm công dài hạn trên Ngưu Vương trang, hiện tại đều nói không cần căn hộ, ở ký túc xá tứ hợp viện liền rất tốt, nhưng mà chờ tương lai bọn họ có một số người kết hôn rồi, hoặc là con cái trưởng thành muốn dọn tới chỗ khác ở, tới khi đó có thể lại sẽ có tính toán khác. Giống Nạp Kì Vân, hiện tại đều hơn mười tuổi rồi, chớp mắt liền có thể tới tuổi nói chuyện yêu đương kết hôn rồi, La Mông và Nạp Mậu Thành là anh em họ, Nạp Mậu Thành và Ngưu Hồng Hà đều làm việc trên Ngưu Vương trang, chuyện của con trai bọn họ, lão Chu nói như thế nào đều phải dành cho chút ưu tiên.

Bố trí xong công việc bên kia của Lâm Xuân Ngọc, La Mông liền cùng Tiếu Thụ Lâm đi làm việc của chính mình, Bé Khỉ ở lại hỗ trợ cho Lâm Xuân Ngọc, Lâm Xuân Ngọc phụ trách đếm tiền vào sổ sách, Bé Khỉ phụ trách xé hóa đơn giao cho người thuê nhà.

Những hóa đơn này đều là Lâm Xuân Ngọc làm sẵn trước đó rồi, bởi vì căn hộ cho thuê của bọn họ không tính gộp phí điện nước, tiền thuê mỗi tháng đều là cùng một con số, cho nên công việc này cũng khá dễ làm, lúc cô rảnh rỗi liền viết sẵn hóa đơn trước, lúc này có thể bớt được rối ren.

“Số phòng bao nhiêu?”. Lâm Xuân Ngọc hỏi ngươi xếp hàng đầu tiên của đội ngũ.

“802”. Đối phương nói xong đưa tiền qua, Lâm Xuân Ngọc cầm tiền đếm lại, Bé Khỉ ngồi xổm trên bàn, thả Hoa Hoa tới một bên, bé rất nhanh cũng từ bên trong mười cuốn biên lai bày trên bàn tìm ra một cuốn viết số “8”, lật tới cái tờ tháng ba mới viết kia, tìm được 802, xé liên đỏ xuống đưa qua cho người ta.

“Ôi chao, cậu bé này được việc ghê”.

“Ừ, dạy một làn nhóc liền biết”.

“Bốp bốp!”. Lúc này lão Chu vỗ vỗ tay, liền nói: “Chú ý nộp tiền thuê nhà xong, ai muốn cây dâu tây giống, cầm biên lai tới chỗ tôi lãnh”.

Mới nãy mọi người thấy Tiếu Thụ Lâm bê mấy cái sọt xuống từ thùng xe tải, còn cho là bổ sung rau củ cho bên siêu thị, không nghĩ tới dĩ nhiên là cây dâu tây giống, nhưng lại là phúc lợi cho những người thuê nhà bọn họ.

“Ái chà! May mà hôm nay tui tới sớm!”. Chị gái vừa mới cầm biên lai, vui vẻ liền đi qua, tới bên lão Chu, như cũ là người đầu tiên. “Mỗi người cho mấy cây vậy?”.

“Mỗi nhà miễn phí tặng năm cây dâu tây giống, chị gái chị tới sớm nhất, tôi chọn mấy cây khỏe mạnh cho chị”.

“Được đó! Đây là cây dâu tây giống của Ngưu Vương trang nhà bọn cậu à?”.

“Ừ, năm ngoái trồng một mảng lớn bên bờ suối, năm nay mọc dày đặc quá, phân ra một ít, cho đi một phần cho người trong làng bọn tôi, còn lại tôi nói cũng đừng bán, chia cho các hộ gia đình trong tòa nhà của tôi, mọi người cao hứng, cũng thể nghiệm một chút thú vui trồng dâu tây ở ban công”.

“Lão Chu, hai ngày trước tui nộp tiền nhà qua mạng rồi”. Mấy thanh niên xép hàng đằng sau kêu lên, bọn họ cũng muốn cây dâu tây giống, thứ này chính là tới trước được trước, chậm ai biết còn hay không.

“Này cũng phải tới chỗ con tôi lấy biên lai trước”.

“Tiểu Chu à! Tìm hóa đơn cho nhà anh đi, 607”.

“Ài, tui vẫn là tự mình làm thôi, đừng đê con trai bảo bối của nhà lão Chu mệt”.

“Cuốn này là của tầng 9 hả?”.

“Xé liên đỏ, xé liên đỏ, cậu xé cái gì đó?”.

“502? Số phòng này may mắn nha, người anh em, tui là 501, chiều nay chúng ta cùng đi lấy đất ha, lão Chu liền cho cây giống không cho đất nha”.

“Cuốn tầng 10 ở trong tay ai vậy?”.

“Ở chỗ tui nè, cậu số mấy tui xé giúp cậu”.

“Số 1007”.

“…..”.

“Đừng lấn con trai tôi”. Lão Chu thấy cái bàn Bé Khỉ ngồi bị người vây tới càng lúc càng kín kẽ, lập tức liền lên tiếng nói với đám người đó: “Lát nữa bị con mèo lớn đó cào, tiền chích ngừa đừng hòng đòi tôi”.

“Ngao ô!”. Hoa Hoa lười biếng kêu lớn một tiếng, xê dịch hướng bên người Bé Khỉ, nhiều người như vậy, mỗi người như sói như hổ, nó không để cho chính mình tìm không thoải mái đâu.

“!”. Bé Khỉ ngáp một cái, dứt khoát ngồi xếp bằng ở giữa cái bàn, đều thu hồi ôm mấy tập biên lai không bị ai chiếm vào trong lòng, lát sau có người lại đây nói chính mình tầng mấy, bé liền đưa cái cuốn tầng mấy đó cho đám người đó, người ta dùng xong lại đưa về cho bé. Như vậy, quả nhiên là bớt không ít việc, còn có thể chừa ra thời gian xoa óc chó đó.

Cây dâu tây giống của nhà lão Chu đều lớn tới đặc biệt khỏe mạnh, năm cây dâu tây giống cầm trong tay một bó lớn, tươi ngon mọng nước, rất nhiều cọng còn mọc chồi mới xanh nhạt.

“Cây giống này là rất tốt, cũng không biết trồng ở đâu bây giờ”.

“Trên ban công đó”.

“Còn chưa có cái để trồng”.

“Ừ, mới dọn tới nhà mới, chậu thủng chén nứt đều quăng hết rồi”.

“Trấn trên chúng ta có chỗ bán chậu hoa không?”.

“Không, phải đi tới Vĩnh Thanh mua. Ai muốn đi không? Mua giúp tui mấy cái”.

“Cần chậu hoa gì chứ, trồng mấy cọng dâu tây đơn giản lắm”. Lúc này lão Chu liền nói: “Tới siêu thị nhà tôi mua cái rổ rẻ tiền, lót một lớp lá nhựa mỏng ở bên trong, dùng cái dập ghim bấm một vòng bên cạnh bên trên, trồng mấy cọng dâu tây ngon lành”.

“Có thể chịu lực được à?”. Bên trong rổ đựng đất, trọng lượng chính là không nhẹ đâu.

“Yên tâm đi, dây thép và dây đai đan rổ, chút sức nặng đó sao không thể chịu được chứ? Đúng rồi, phía dưới còn phải thông khí, mấy người nhớ rõ cắt mấy cái lỗ trên lá nhựa mỏng dưới đáy rổ, sợ lọt đất, trên chỗ đó lại chèn chút báo rách vải mủn gì đó, theo tôi không làm vậy cũng được, đó không phải cái rổ sao, cũng không phải như chậu hoa đâu, bên dưới trơ trụi chính là một cái lỗ”. Lão Chu liền chỉ chiêu cho bọn họ.

Sự nghiệp đan rổ của Tiếu Thụ Lâm hiện tại phát triển vẫn ổn, tuy rằng phương diện xuất khẩu vẫn là lấy hộp giầy là chính, nhưng mà các loại rổ khác, ởtrên mạng còn có siêu thị nhà bọn anh đều có tiêu thụ, hiện tại người đan rổ cho cậu ấy, đã từ trấn Thủy Ngưu phát triển tới các thị trấn xung quanh rồi.

Hộp giầy khá khó đan, bởi vì không có dây thép làm khung sườn, vừa phải đan hộp giày vuông vức, đối người mới mà nói liền khá khó khăn chút, lúc mới đầu bọn họ đều là nhập môn từ đan rổ, đan tốt nhưng thật ra còn dễ thu xếp, bán trong siêu thị bán trên tiệm online, cho dù hàng tồn hơi nhiều chút, cũng không cần lo lắng lắm vấn đề nguồn tiêu thụ, sản phẩm bị lỗi nửa giá thu về, liền khá khiến làm cho người ta đau đầu.

Trên tiệm online cơ bản không bán sản phẩm bị lỗi, lo lắng tới vấn đề phí vận chuyển, sản phẩm bị lỗi giá khá rẻ đối người mua mà nói cũng cực không có lời. Bên siêu thị nhưng thật ra có thể bán đi một ít, nhưng mà số lượng cũng là rất ít, bởi vì đối trấn Thủy Ngưu và các khu xung quanh mà nói, thị trường của rổ này đã cơ bản bão hòa rồi, từ Đồng thành thậm chí tới địa phương xa hơn, người ta ngàn dậm xa xôi đi tới nơi này, bình thường cũng không bằng lòng mua cái rổ bị lỗi nào mang về lắm.

Hai ngày trước trên Ngưu vương trang chia đi rất nhiều cây giống dâu tây, ở trên núi bọn họ trồng một phần, lại tặng một phần cho dân làng của làng Đại Loan, để bọn họ tùy ý trồng trước nhà sau nhà bên bờ đường nhỏ.

Cuối cùng còn lại không ít, quản sự Trần bảo Mắt Kiếng tới hỏi lão Chu đám cây giống dâu tây này xử lý như thế nào, lão Chu mạch não cũng không biết cái gì cấu tạo, bảy cua tám ngoặt liền ngoặt tới trên đám rổ bị lỗi chất đống ngày càng nhiều trong nhà kho của bọn họ.

“Lấy tặng cây giống dâu tây tới thúc đẩy lượng tiêu thụ rỗ bị lỗi?”. Bên cạnh Mắt Kiếng không hiểu, mua bán này có lời sao? Còn không bằng trực tiếp bán cây giống dâu tây đâu.

“Thuận tiện náo nhiệt một chút, hơn nữa cứ như vậy, bọn họ sau này lúc đóng tiền thuê nhà đại khái có thể tích cực chút”. Lão Chu nói. Ngoại trừ siêu thị lầu một và tầng mười hai để không, mười tầng lầu bên trên siêu thị nhà anh đều đã chật cứng người, trong một trăm căn hộ, nếu một đám đều kéo dài, mỗi tháng chỉ là thu tiền thuê nhà, phải tốn không ít hơi sức.

Mắt Kiếng suy nghĩ một chút, đầu tiên là giơ ngón trỏ tay phải: “Thứ nhất: giao lưu  tình cảm tăng cường hỗ động, tiện cho triển khai các mục công việc sau này”. Sau đó cậu nhóc giơ ngón giữa: “Thứ hai: nâng cao tốc độ thu tiền thuê nhà rất lớn”. Tiếp theo cậu nhóc lại giơ ngón áp út: “Thuận tiện bán đi một đám rổ chứa trong kho tới sắp mọc lông rồi”.

Cuối cùng cậu nhóc  thu ba ngón tay lại, nắm tay nói: “Cây giống dâu tây này phải tặng!”.

Chiều hôm qua, lão Chu liền bảo người chở mấy trăm cái rổ bị lỗi trong nhà kho tới siêu thị, còn lại đương nhiên còn có rất nhiều, nhưng mà lão Chu cũng không sốt ruột, trấn Thủy Ngưu có bao nhiêu ban công, đám rổ lỗi nhà anh còn có bấy nhiêu thị trường.

Đám rổ này của nhà lão Chu nói là sản phẩm lỗi, xem là rổ chuẩn bán đó là không thích hợp lắm, nhưng chất lượng cũng đều là không tồi, có chút là đan sai hoa văn, có chút là độ căng chùng không phù hợp yêu cầu, có chút là hình dạng hơi khác với hàng mẫu, này thật sự không qua cửa được, bọn họ cũng không khả năng nửa giá thu về.

Bên này la Mông và Tiếu Thụ Lâm mới vừa tống xuất đám cây giống đâu tây đó đi, bên kia, giá hàng để đám rổ của nhà lão Chu trong siêu thị  đã bị dọn sạch mấy tầng rồi. Những người này mua rổ về, lại đồng thời mua lá nhựa mỏng và dập ghim từ cửa tiệm của trấn trên về, cố định lá nhựa mỏng đục lỗ xong lót ở đáy rổ.

Tới khi đó lại dùng thanh sắt thô làm móc treo, tùy tiện treo rổ trên ban công, này kêu một cái kinh tế thực dụng mỹ quan trang nhã. Tương lai bọn họ không chỉ có là có thể trồng dâu tây, còn có thể trồng chút rau củ khác, cà chua, ớt, hẹ, hành lá gì đó, nghe nói một thời gian nữa bọn lão Chu còn có thể tới bên siêu thị bày quầy bán cây giống.

Lúc này hiệu suất thu tiền thuê nhà của bọn lão Chu cao nha, chỉ dùng thời gian non nửa buổi sáng, liền cơ bản đều thu tiền thuê nhà của một trăm hộ gia đình rồi, mấy hộ còn lại hôm nay vừa vặn không ở nhà, tới khi đó đành phải để làm cho bọn họ tự mình đi Ngưu Vương trang một chuyến.

Những người đóng tiền thuê nhà này, nhận dâu tây lại mua rổ, buổi chiều liền đi ra ngoài lấy đất, chung quanh trấn Thủy Ngưu còn có không ít đất vườn,  nhưng người ta vừa thấy bọn họ kết bè kết lũ như vậy, vội vàng liền phất tay đuổi người, nói là không cho đào đất, nhiều người như vậy cùng đào, còn không phải đào ra một cái hố trong đất nhà họ?

Hết cách, bọn họ đành phải đi địa phương xa hơn, cũng may hôm nay là chủ nhật, phần lớn người cũng không sốt ruột, chậm rãi đi dọc theo đường cái, xem chất đất ở đâu tốt một chút, liền đi tới đào hai vốc.

“Ài, nếu không chúng ta đi lên Ngưu Vương trang đi? Liền trấn Thủy Ngưu chúng ta, đất ở đâu có thể tốt bằng Ngưu Vương trang chớ?”.

“Có lý! Tới Ngưu Vương trang!”.

Vì thế nửa giờ sau, lão Chu liền nhận được điện thoại của quản sự Trần của nhà anh: “Tới một đám người rất đông, nói là muốn lấy đất, cho lấy không?”.

Lão Chu nhức đầu, nói để anh đi xem xem, sau đó cưỡi xe ba bánh, xịch xịch liền đi bên bờ suối, lúc anh tới, chỉ thấy những người đó mỗi người đều cầm theo cái rổ ngay tại bên cạnh tấm bia đá lối vào của Ngưu Vương trang, đang thương lượng chuyện mua phân bón cùng lão Chu.

“Phân đốt? Phân đốt không được, năm nay đám phân đó bản thân tôi còn không đủ dùng”. Lão Chu vừa nghe những người này nhắc tới phân đốt lắc đầu liền từ chối. Cái này không thể bán, năm nay trấn trên bọn anh không biết có bao nhiêu người định tự trồng rau củ tại nhà mình đâu, anh bán lần này, lần tới liền khó từ chối.

Không chỉ có là phân đốt không đủ, nhân công cũng không không sung túc, bằng không nhân hiện tại lại đốt mấy đống phân đốt, qua thời gian nữa cũng liền có thể dùng rồi, nhưng vấn đề là gần đây trên Ngưu Vương trang rất nhiều việc, lúc này căn bản không bố trí người đi xúc thảm cỏ đốt phân đốt.

Cặn khí mê tan lên men tốt nhưng thật ra có thể cho bọn họ một ít, bên bọn La Hoán Lương nuối rất nhiều heo, đám phân heo này còn có chút tiêu hao không hết, người trong làng trồng rau củ cũng dùng không bao nhiêu, lúc dư thừa ra, La Mông liền thường thường bảo người lái xe qua chở về, còn có bên làng Thượng Thủy sau khi trồng nấm xong tài liệu còn thừa lại cũng không ít, tới khi đó lại đi qua chở về, nguyên liệu dùng để bỏ vào hầm khí mê tan của nhà anh liền khá sung túc.

“Chúng tôi còn muốn chút đất”.

“Đất không vấn đề, nhìn thấy bên đó không, chất đất bên đó cũng không tệ lắm, rất nhiều mùn, các người liền tới đó lấy đất đi”.

“Láy nhiều chút không sao chớ? Bọn tôi nhiều người như vậy mà”.

“Không sao, chỉ là chút đất thôi mà”.

“Vậy bọn tôi mấy ngày nữa lại tới lấy, định trồng mấy rổ rau củ trên ban công”.

“Không sao, cứ lấy hết mình đi”. La Mông bảo bọn họ đừng khách sáo: “Xem xét chuẩn địa hình đào, tốt nhất là có thể cho đào ra một cái bãi đậu xe cho Ngưu Vương trang chúng tôi”.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv