Ngưu Nam

Chương 222



Mầm đậu phộng của Ngưu Vương trang tung ra không bao lâu, ăn mầm đậu phộng ở khu vực bọn họ liền thành một loại thời thượng (trào lưu, mốt), đều nói mầm đậu phộng ngon dinh dưỡng, còn có thể chống ung thư.

Chỉ tiếc mầm đậu phộng của Ngưu Vương trang cũng không phải mọi người mỗi ngày đều có thể ăn được, một cân mười lăm tệ, cho dù sáng sớm xếp hàng có thể mua được, cũng không phải mỗi người đều có thể chịu chi. Hơn nữa lúc ăn mầm đậu phộng này, còn phải ngắt đầu bỏ đuôi, rễ cần phải ngắt sạch, lá mầm bởi vì khó nấu, không thể chín cùng lúc cùng mầm đậu phộng, cũng phải ngắt bỏ, cứ như vậy, một cân mầm đậu phộng bộ phận có thể ăn, cũng chỉ còn lại mấy lạng mà thôi. (lạng = gram).

Cũng may những cư dân bản địa gia cảnh bình thường của trấn Thủy Ngưu cũng không phải đối tượng lợi nhuận chủ yếu của lão Chu, anh không định kiếm bao nhiêu tiền từ trên người những người này, ở dưới ba giục bốn xin của mấy người quen, còn chưa tới cuối năm, La Mông liền tới cửa siêu thị nhà mình bày một cái quầy.

Thời gian liền chọn buổi trưa chủ nhật, đúng lúc La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh được nghỉ học, liền gọi hai đứa tới đây giúp đỡ, Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ đương nhiên cũng là phải đi.

“Không phải ta nói a lão Chu, hạt giống nhà ai bán theo hạt chớ? Bên trạm nông nghiệp đều là bán từng túi một”.

“Trạm nông nghiệp đã hết thời rồi, bác rốt cuộc mua hay không mau vậy?’.

“Mua chứ”.

“Muốn loại nào?”.

“Cho tôi chút hạt giống rau hẹ, lại lấy chút hành củ, cái này cũng mắc quá, một củ hành củ liền năm xu?”.

“Chậc, này sao kêu mắc chứ? Chờ mùa xuân sang năm bác đều trồng hành củ này xuống, bình thường xào rau, liền hái chút lá, đợi tới mùa thu, đào ra nhìn một cái, ái chà, một củ hành đều biến thành một chùm rồi”. La Mông vừa sai bảo La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh đếm hạt giống, vừa tám nhảm cũng những người của trấn trên.

Bên kia, Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ đang bán đậu phộng, gần đây trấn Thủy Ngưu mầm đậu phộng sốt xình xịch, người sang năm định trồng đậu phộng cũng nhiều.

“May mắn đậu phộng không phải bán theo củ, Thụ Lâm à, cậu cân cho ta năm cân”.

“Năm cân, sang năm ông muốn bán đậu phộng hả?”. Người phía sau liền hỏi.

“Này không phải sắp tết rồi sao, thuận tiện cũng mua sắm hàng tết luôn, năm cân đậu phộng, ăn tới mùa xuân sang năm không biết còn có dư hay không”.

“Chà, liền năm cân đậu phộng, còn muốn ăn tới sang năm?”.

“Này không phải do mắc đó thôi, thật sự không được, tới khi đó tới trên đường lại mua thêm mấy cân đậu phộng, trộn lẫn ăn vậy”.

“Hai tổ tông nhà ông không làm ầm ĩ à?”.

“Quậy cái gì? Mới đây tôi liền trộn lẫn một lần rồi, hai anh em nó rãnh rỗi liền ôm một rổ đậu phộng chọn chọn lựa lựa, bận rộn mấy ngày, muốn tôi nói, này còn tốt hơn sơ với xem TV chơi máy tính”.

“Vậy cũng được hả? Không thì tôi cũng học theo ông một chút? Thằng nhóc nhà tôi, bây giờ mới tiểu học thôi, lúc xem TV mắt liền híp thành một đường, cứ tiếp tục như vậy, đều còn chưa học sơ trung đoán chừng phải đeo kiếng cận rồi”.

“Con nít bây giờ đều như vậy, không phải xem TV chính là chơi máy tính, mát đều bị hủy”.

“Hôm nào tôi cũng trộn lẫn một chút đậu phộng để nó lựa”.

“Cháu trai ông thích ăn đậu phộng không?”.

“Thích ăn”.

“Vậy được, nhớ rõ phải trộn nhiều một chút, nếu trộn ít, tới khi đó nó trực tiếp cho ông ăn hết toàn bộ cho đỡ phiền”.

“Hắc hắc, ông không nói tôi còn thật nghĩ không ra”.

“…….”

“Nhà ông định trồng ở đâu? Mua nhiều hạt giống như vậy?”.

“Trồng một chút trên ban công thôi, trong sân cũng trồng một chút”.

“Sân nhà ông còn không lớn bằng tổ chim, sao trồng xuống được nhiều như vậy?’.

“Hai ngày nữa định gọi mấy người tới, san bằng nóc nhà”.

“Hả? Muốn sửa thành mái bằng hả?”.

“Ừ, bằng không tôi trồng ở đâu chớ?”.

“Vậy ông nhưng phải nghĩ kỹ đó, nếu làm không tốt, rò rỉ nước, hơn nữa còn phải được phê duyệt nữa, sợ là không dễ dàng như vậy”.

“Mấy gia đình bên khu tôi muốn làm cùng nhau, có người quen, hẳn là không thành vấn đề”.

“Chi phí mấy người chi ra cũng thật cao!”.

“Lám tốt rồi, nếu có thể trồng mấy chục năm, ngược lại cũng lời rồi”.

“Ai, ai muốn sửa mái nhọn thành mái bằng vậy?’.

“Sao? Ông cũng muốn sửa hả?”.

“Mấy anh em bọn tôi đang bàn chuyện này đó, đơn xin đều đã đệ trình lên rồi, không biết có được phê chuẩn hay không”.

“Yên tâm đi, khẳng định có thể được phê chuẩn”.

“Sao ông biết chớ?’.

“Các ông không xem thời sự của đài truyền hình huyện chúng ta?”.

“Rãnh rỗi xem cái đó làm gì? Trong tin thời sự nói sao?”.

“Nói là muốn làm thành trấn đặc sắc, tranh thủ phát triển du lịch, còn định mở một khu tự do mậu dịch bên cạnh chợ, để chúng ta trồng nhiều rau củ bán không hết tới đó bày quầy, nhưng mà theo tôi thấy, thật muốn đi bán rau củ, khẳng định phải để họ thu ít tiền phí quầy hàng”.

“Nếu thật rất mắc, tôi khẳng định không đi”.

“Phơi nắng thành rau khô, để dành ăn từ từ cũng được mà”.

“Ài, nếu có thể có mấy mảnh ruộng nước liền tốt rồi, trồng chút củ sen, nuôi chút cá chạch, chậc chậc”.

“Bây giờ đi đâu lấy đất chứ?’.

“Đất đai bên cạnh trấn chúng ta, chút năm trước không phải rất nhiều đều bỏ hoang sao, thời gian này thường xuyên nhìn thấy làm đất, sang năm đại khái đều phải trồng”.

“Vậy sau này nhiều người trồng trọt, đồ trồng ra bán cho ai? Nhà tôi cũng tự trồng mà”.

“Ông ngốc hả? Này khẳng định phải bán đi nới khác”.

“Yên tâm đi, rau củ nếu trồng tốt, căn bản không lo không bán được, hiện tại rất nhiều nhà hàng tiệm cơn bên Vĩnh Thanh đều sẵn lòng muốn mua rau của của làng Đại Loan chúng ta, căn bản không đủ bán”.

“Nghe nói rau của của nhà lão Chu đều bán tới Hồng Công luôn, thật trâu bò mà!”.

“Rổ của Tiếu Thụ Lâm còn ra nước ngoài nữa”.

“Ông nói hai người họ kiếm được nhiều tiền như vậy, tương lai liền đều là của thằng bé kia?”. Người nói chuyện hất hất cằm hướng Bé Khỉ.

“Đúng đó, thằng bé này tốt số”.  La Mông và Tiếu Thụ Lâm yêu thương Bé Khỉ mọi người cũng đều là xem ở trong mắt, đi tới đâu đều dẫn theo, cả ngày khiêng đi, ba ruột đều không được như họ đâu.

Bé Khỉ bây giờ đang ngồi xổm trên cái bàn nhỏ của Tiếu Thụ Lâm bán đậu phộng xoa xoa óc chó, hôm nay việc này bé không giúp được gì, bởi vì bé không biết xem cái cân cũng sẽ không tính tiền.

Trước đó Bé Khỉ và La Mông cùng nhau xoa một cái vòng tay kia đã làm xong rồi, mang qua bên Lò rèn đẻ An Lập Quân làm Phật đầu, đừng lúc thời gian này An Lập Quân cũng buôn bán khá bận rộn, La Mông liền bảo cô ta từ từ làm, dù sao anh cũng không gấp gáp lắm.

Lúc này, trong tay Bé Khỉ xoa, là cái óc chó điêu khác gần đấy tIếu Thụ Lâm làm, hai cái óc chó trước đó đã bị La Mông xoa qua một đoạn thời gian, ở trong tay bé Khỉ xoa mấy ngày, rất nhanh liền hiện ra chút màu trà nhạt sạch sẽ, Tiếu Thụ Lâm thỉnh thoảng cũng sẽ cầm lấy xoa mấy cái, khiến cho màu của hai cái óc chó này càng đậm hơn một chút so với trước đó bọn anh xoa cái vòng tay kia, nếu từ đầu tới đuôi đều để Tiếu Thụ Lâm xoa, đáon chừng có thể xoa ra một đôi óc chó màu rất đậm.

“Lão Chu à, tiểu Chu nhà các cậu có phải nên đi nhàtrẻ rồi hay không?”.

“Nhà trẻ?”. La Mông thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này, vẫn cảm thấy Bé Khri cách ngày tới trường còn rất xa.

“Sao? Vẫn khôgn nỡ hả?Trẻ con của trấn trên chúng ta đều là lúc chưa lớn vầy đều đưa đi nhà trẻ rồi, để bọn nó đi tới đó cùng chơi cùng nói chuyện cùng bọn trẻ con tầm tuổi, còn có gióa viên mà, còn tốt hơn so với ở nhà m”. Tuy rằng mọi người không nói rõ, nhưng mà đều cảm thấy được tính cách thằng con của nhà lão Chu hơi hướng nội”.

“Tôi xem lại đã”. La Mông vẫn là có chút,, Bé Khỉ xuống núi bây giờ mới bao lâu, liền để bé đi nhà trẻ có thể quá nhanh chút hay không? Hơn nữa anh cũng không thể  tự mình làm chủ, tối thiểu vẫn là phải bàn bạc một chút cugnf Tiếu Thụ Lâm, ý kiến gì của cha mẹ trong nhà, cũng phải nghe một chút?

“Gâu!”. Lúc này, Tam Mao con này vẫy đuôi liền từ nhỏ bên ngoài từ nhỏ chạy vào tới, đằng sau còn có một ông lão đi theo, nuôi chó lớn chính là điểm này không tốt, sợ nó làm người ta bị thương.

Bé Khỉ thấy Tam Mao tới đây, kéo quần áo của Tiếu Thụ Lâm hai ba cái liền tột xuống cái bàn, đi qua sờ sờ đầu của Tam Mao, lại lấy đồ ăn từ trong túi quần ra cho nó, Hoa Hoa từ trong lòng bé thò ra nhìn thoáng qua, rất nhanh lại rụt, cái con to bự trước mắt này hiển nhiên không phải nó trêu chọc được.

Bán bán hết hạt giống trở lại trên Ngưu Vương trang, La Mông liền bàn bạc một chút chuyện cho Bé Khỉ đi nhà trẻ cùng Tiếu Thụ Lâm, Tiếu Thụ Lâm cũng không có chủ ý gì, đúng lúc La Hồng Phương jkhi đó đã ở tứ hợp viện, liền nói: “Nếu không liền thừa dịp học kỳ này còn chưa nghỉ, đẻ bé đi học trước mấy ngày thử xem, nếu như có thể, học kỳ sau liền đăng ký, nếu không được liền chờ thêm nữa năm nữa”.

Ý khiến của cha mẹ hai bên, cũng là để Bé khỉ đi nhà trẻ sớm một chút, đều nói La Mông và Tiếu Thụ Lâm không biết nuôi con, cũng không hay dạy bé nói chuyện, cứ tiếp tục như vậy, lớn lên liền thành hũ nút rồi.

“Con trai à, đi học nhé?”. Lão Chu hỏi tiểu Chu.

“Hô……”. Đại vương bảo đi học, vậy đi học thôi.

Ngày đầu tiên Bé Khỉ đi nhà trẻ học thử, La Mông bảo Tiếu Thụ Lâm đưa đi, bản thân anh không đi, bởi vì không muốn để đứa trẻ khác nhìn thấy Bé Khỉ có hai người ba, tuy rằng chuyện này mọi người của trấn trên đều biết, nhưng mà biết và nhìn thấy, rốt cuộc vẫn là hai việc khác nhau.

Hiện giờ La Mĩ Tuệ đã học lớp 1 tai jtrường tiệu học trung tâm trấn Thủy Ngưu rồi, La Mĩ Lĩnh vẫn đang đi nhà trẻ, Bé Khỉ có cô bé này che chở, La Mông cũng là khá yên tâm. Đừng nhìn con bé La Mĩ Linh này còn nhỏtuổi nói cũng không nhiều, thực tế có tầm nhìn hơn nhiều so với chị nó, mặc kệ là ở trong nhà hay là ở bên ngoài, La Mông trên cơ bản không gặp nó bị thua thiệt gì.

“Chăm sóc em trai thật tốt nhé, sang năm câu jtrồng một vương cam Âu cho con”. Chập tối một ngày trước khi Bé Khỉ đi nhà trẻ, lão Chu nói với cháu gái như vậy.

“Thật ạ?’. Hai mắt La Mĩ Linh lấp lánh đều là mong chờ.

“Ừ, đợi tới mùa thu, có thể kết trái cây đầy cây, tới khi đó con muốn ăn, bất kể lúc nào, trèo cây hái là được”. Lão Chu vẽ cái bánh vừa trong vừa lớn cho cháu gái anh.

“Vậy phỏa trồng bao nhiêu cây?”. La Mĩ Linh truy hỏi, con bé này hiển nhiên thận trọng hơn so với chị nó, không bị một sân hoặc là một nắm loại cách nói mơ hồ không rõ này đánh lừa.

“Con nói đi?”.

” Một trăm cây!”.

“Một trăm cây? Này không được, quá nhiều, sân nhà chúng ta không trồng đủ”.

“Vậy……”. La Mĩ Linh đếm đếm ngón tay, nhìn về phía cậu nó: “Bảy mươi cây?”.

“Này cũng khôgn trồng đủ được”.

“……”. La Mĩ Linh lại đếm ngón tay: “Ba mươi cây?”.

“Con xem sân nhà chúng ta tổng cộng có bao nhiêu đất chứ? Nhiều nhất trồng năm cây”.

“Năm cây…….”. La Mĩ Linh suy giảm.

“Con có biết một cái cây có  thể mọc ra bao nhiêu trái cam Âu không?”. Lão Chu lại lần nữa gợi lên ngọn lửa hy vọng nhỏ của cô bé.

“Bao nhiêu?”.

“Mùa thu năm nay con có nhìn thấy mấy cây hồng trên núi chúng ta không?’.

“Nhiều như vậy?!”.

“À……. Đại khái vậy, nếu con tưới nước bón phân thật tốt cho bọn nó”. Đây là cách nói hoàn toàn vô trách nhiệm, trái cây trên cây cam Âu có thể nhiều như cây hồng hoảtinh sao? Đó là tuyệt đối không có khả năng.

“Mỗi ngày con tưới nước cho bọn nó!”. Đáng tiếc cháu gái đạo hạnh rất cạn.

“Này không được, tưới nhiều quá chết úng, vầy đi, tới kh iđó cậu viết  bàn thuyết minh cho con, con làm theo là được”.

“Dạ!”. La Mĩ Linh còn rất nghiêm túc gật đầu, hoàn toàn bị lừa rồi.

Vì thế sau khi Bé Khỉ đi nhà trẻ, La Mĩ Linh liền tự động tự giác làm bảo vệ nhỏ của bé, thực tế tuổi Bé Khỉ và La Mĩ Lin hai lớn hơn, ai cũng không biết rõ, chẳng qua trước đó lúc Tiếu lão đại làm hộ khaur cho cháu trai khỉ nahf mình, viết ngày sinh nhỏ hơn La Mĩ linh mấy tháng, vì thế bé liền thành nhỏ nhất trong nhà.

Vì năm cây cam Âu trĩu trái của sang năm, Con bé La Mĩ Linh dốc ra không ít sức lực, mấy đứa gấu chó trong nahf trẻ đều bị nó cảnh cáo một lần, nếu ai dám đụng tới em trai nó, ăn nắm đấm của La Mĩ Tuệ chị nó.

Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì nhóm bạn nhỏ của nhà trẻ đều sợ La Mĩ Tuệm bởi vì nó võ công cao cường. Về phần bàn thân của La Mĩ Linh, ngoại trừ trèo cây, tạm thời còn không có ai thấy nà nó bộc bản lĩnh, đánh nhau gặp rắc rối đều bị chị nó gánh vác hết.

Con trai đi học, thời gian của lão Chu trống rỗng quạnh quẽ, không Bé Khỉ ở cùng anh, óc chó xoa cũng không hăng say, cũng không thích đi dạo nơi này nơi kia, cả ngày không phải trôgn coi Tiếu Thụ Lâm nhà anh, chính là tới bên tứ hợp viện quan tâm một chút các mục công việc, ngoài ra chính là mỗi ngày lên núi một chuyến cho khỉ ăn.

Chiều nay lão Chu tới bên tứ hợp viện quan tâm công việc, Trần Kiến Hoa kuiêbf nói chuyện trước đó gã đã bàn qua cùng Cao Tố Nữ: “Siêu thị buôn bán không tệ, nhưng mà không ít khách hàng phản ánh chủng loại hàng tươi mới của chúng ta quá đơn độc. Sang năm sẽ có không ít dân làng tiến vào, nếu rau củ, hẳn là không có vấn đề quá lớn, nhưng mà chính là rua củ, loại thịt thuỷ sản sơ chế rồi cơ hồ không có, nhưng mà này cũng không gấp được,ý của Cao Tố Nữ là nói, muốn tăng thêm mấy loại nấm trước, tôi suy nghĩ một chút……”.

 Lão Chu dưới ánh mặt trời ngày đông ngáp một cái, hỏi quản sự của nhà anh, nói: “Anh có biết trước đây ở khu vực chún tôi, các cô gái không thích nhất chính là kiểu gia đình nào không?”.

“Kiểu nào?’. Quản sự Trần bị La Mông hởi tới chẳng hiểu cái quái gì.

“Chính là trồng nấm”. Lão Chu lười biếng nói:” Trời lạnh căm, hai ba giờ sáng phải thức dậy làm việc, mấy ai chiu jđược loại khổ này chứ?”.

“…….”. Quản sự Trần rụt, hai ba giờ sáng, hiện giờ nhân công trên Ngưu Vương trang đầy đủ rồi, thiết bị cũng có rồi, liền ngay cả bên vắt sữa, mỗi sáng thời gian bắt đầu làm việc đều dời tới hơn 4 giờ 30 sáng rồi, lúc hai ba giờ sáng, mọi người đều còn tại trong mộng đẹp.

“Bến chúng ta cũng không có chỗ dựng lán nấm, thật muốn làm, liền phải ở bên làng Thượng Thủy, bên đó đất rộng, tùy tiện muốn làm mấy cái lán nấm đều được”. Bị Trần Kiến Hoa nhắc tới như vậy, lão Chu nhưng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ chuyện trồng nấm.

“Nhân công thì sao?”. Trần Kiến Hoa hỏi.

“Lên mang jtuyển thôi, lát nữa tôi bảo La Hưng Hữu đăng bài tuyển nhân công lên mạng, fan trung thành của cauwr tiệm online nahf chúng ta vẫn là không ít, hẳn là cũng có sẵn lòng tới nông thôn chịu khổ”.

Chủng loại của nấm không ít, nếu thật muốn trồng, lán nấm cũng phải dựng mấy cái, nhân công tự nhiên không thể ít,

bây giờ lên diễn đàn Đồng thành tuyển nhân công sợ là khó làm, những người ở Đồng thành rất biết hưởng thụ giống như bây giờ vậy, mỗi cuối tuần tới đây thay đổi tâm tình, muốn để bọn họ làm cu li thời gia ndài ở Ngưu Vương trang, đoán chứng không dễ dàng như vậy.

“Hiện tại bên làng Thượng Thủynhưng là cái gì đều không có”. Trần Kiến Hoa cũng cảm thấy căn cứ trồng nấm đặt bên làng Thượng Thủy là thích hợp, nhưng mà bên đó chính là là cái làng bỏ hoang, cần gì đều không có, trước đó La Mông mau một mảnh đất, tới bây giờ cungc còn chưa xây nhà lên nữa.

“Dựng lán nấm trước, nước dùng không vấn đề, trong làng còn có giếng, thật sự không được, chúng ta đào một cái, điện không biết bây giờ còn thông hay không thông, phải kiểm tra m,ột chút, dây điện hư rồi phải đổi hết, tốt nhất là có thể kéo dây mạng tới đó luôn, tới khi đó thuê mấy căn nhà của làng họ làm ký túc xá trước, việc này tôi còn phải tìm người của làng họ bàn một chút”.

Lần này nếu vừa muốn dựng lán nấm vừa muốn xây nhà ở, lão Chu còn có hơi ăn không tiêu, tòa nhà ở trấn trên trong khoảng thời gian này đàn trang hoàng đó, mỗi ngày chi ra không ít, cộng thêm thu nhập của siêu thị và tiệm online, cũng liền đủ tiêu cho bên đó, túi tiền của nhà lão Chu đã thật lâu không có căng phồng rồi.

Về phần kỹ thuật trồng nấm, La Mông là không lo lắng lắm, hiện giờ chính là xã hội tin tức, trồng nấm cũng không phải công nghệ cao gì, tokns thêm ít tiền tìm một người tới đây dạy một chút là được.

Phải thuê nhà cửa của làng Thượng Thủy, La Mông suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Trần Cương, tuy rằng trưởng làng của làng Thượng Thủy là Thôi Bảo Khôn, nhưng mà lúc gặp mặt một lần La Mông cũng đã nhìn ra,  người chân chính dẫn đầu vẫn là Trần Cương.

“An hđịnh trồng loại nấm gì?”. Nghe nói La Mông muốn thê nhà cửa của làng họ cho công nhân trồng nấm ở, Trần Cương quan tâm đầu tiên không phải tiền thuê nhà, ngược lại là lán nấm của La Mông.

“Cụ thể còn  chưa quyết định, sao?”. Này không thể trách lão Chu suy nghĩ không chu toàn nha, hàng này trong tay có linh tuyền có siêu thị, không lo phẩm chất không lo nguồn tiêu thụ, cho nên liền không giống trước đây lúc ở ngoài làm sự nghiệp cẩn thận như vậy.

“À, hồi trước, tôi cũng học trồng nấm cùng người ta, sau đó bởi vì mấy năm đó người trồng nấm quá nhiều, rớt giá, sau đó liền đổi nghề làm buôn bán hiện tại này”. Đầu kia điện thoại, Trần Cương nói.

“Hiện tại cậu ở Đồng thành kinh doanh cái gì?”. La Mông hỏi gã ta.

“Kim khí”.

“Kinh doanh tốt chứ?’.

“Mấy năm trước còn ổn, hiện tại khó rồi, bây giờ ai cũng có một ít tiền, là cá nhân đều có thể mở tiệm, cạnh tranh kịch liệt, lợi nhuận liền rất ít, đang định đổi cái nghề khác”.

“Hôm nào cậu về trấn trên, hai ta đi ra ngoài uống một ly?”.

“Vừa khéo, ngày mai tôi liền định trở về một chuyến”

“Vậy đi, tới kh iđó cậu gọi điện thoại cho tôi, hai ta vẫn là đi chỗ La Cảnh Lượng?”.

“Được, tới khi đó chúng ta gặp mặt bàn lại”.

Nói chuyện cùng người ngay tthẳng chính là gọn gàng lưu loát như vậy, không giống có chút tính chậm chạp, nói ciên nó xọ nửa ngày nói không tới điểm quan trọng.

Lúc này La Mông định phải làm cái lán nấm, Trần Cương cũng cảm thấy hứng thú, vừa vặn gã lại có trụ cột, lại là người của làng Thượng Thủy, La Mông cảm thấy được việc này giao cho gã ta hẳn là cũng thích hợp, cần gặp mặt bàn bạc kỹ càng, đơn giản chính là phân chia lợi ích mà thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv