Ngưu Nam

Chương 177



Lúc này La Mông sở dĩ muốn làm chuyện tòa nhà, đương nhiên không phải vì kiếm tiền, nếu anh thật muốn kiếm tiền, vẩy nhiều chút nước linh tuyền là được, cần gì muốn làm tòa chung cư phiền toái như vậy?

Mấy năm tiếp theo, trấn Thủy Ngưu có phát triển là tất nhiên, giá nhà tăng cũng là tất nhiên, giống An Lập Quân hôm nay tới chỗ anh thuê phòng ở, hiện tại nếu không mua nhà nổi, sau này còn muốn mua nhà, này lại khó càng thêm khó, bởi vì tốc độ kiếm tiền của những người trẻ tuổi kia, thật sự rất khó vượt qua tốc độ tăng giá của nhà cửa.

Trước đây La Mông độc thân một mình ở bên ngoài phấn đấu nhiều năm, cũng là chưa hề đạt được, hiện giờ chính anh được chiếu cố, tự nhiên cũng không thể quên những người còn chưa thoát khỏi biển khổ này, một tòa nhà anh xây cũng liền xây tóm lại vẫn là chuyện ở trong vòng phạm vi năng lực của anh.

Tên Mã Từ Quân này cũng giỏi giang, bên này mới vừa nói muốn xây hồ bơi, bên kia liền móc nối luồn cúi các kiểu lấy được mảnh đất vào tay rồi, lực lượng của chính gã không quá đủ, còn mượn một chút quan hệ  của cha gã, người đương nhiệm nhà họ Mã vừa ra tay, hai mảnh đất lập tức thu phục.

Trong đó một mảnh đường vào đẹp, nhưng mà diện tích không lớn lắm, muốn xây hồ bơi vẫn là hẹp một chút, vì thế liền bị Mã Từ Quân làm cái thuận nước dong thuyền bán lại cho La Mông.

Một mảnh khác đường đi tương đối kém một ít, phía dưới một cái núi nhỏ phía bắc trấn Thủy Ngưu, chính là cái phương hướng Đỗ Quốc Đống nhận thầu đập nước, bên cạnh có cái khu dân cư, cũng là mấy năm nay mới vừa khai phá ra, bởi vì là quy hoạch mới, đường cũng khá rộng rãi, Mã Từ Quân một hơi tóm lấy một mảnh đất cũng đủ lớn, ngoại trừ hồ bơi, còn có thể xây một cái bãi đậu xe không nhỏ.

Lực lượng của Boss đương nhiệm nhà họ Mã không cho phép khinh thường, hai mảnh đất này nghe nói sớm liền có người nhìn chòng chọc rồi, đã hoạt động một đoạn thời gian ở trấn trên trong huyện rồi, kết quả bị Mã Hồng Quân cha Mã Từ Quân cắm ngang một gậy, cố gắng trước đó liền tòn bộ trôi theo dòng nước.

Trước đây Mã Hồng Quân rất ít giao thiệp với ngành bất động sản, lúc này sở dĩ chịu ra mặt thay thằng con không học vấn không nghề nghiệp, hơn nữa động tác lưu loát dứt khoát như thế, trong đó ngoại trừ áp lực từ ông cụ nhà họ Mã, chính là động lực của hai bình rượu cẩu kỷ nhà La Mông mang tới.

Nghe nói thời gian trước ông cụ Mã tới chỗ Tiếu lão đại uống ké một ly rượu cẩu kỷ, sau khi trở về liền ăn uống không thấy vị gì cả, cứng rắn bắt Mã Tư Quân cũng tới chỗ La Mông lấy một bình cho ông, Mã Từ Quân tới hỏi, La Mông nói không cho.

Sau đó ngày hôm sau, lúc ấy hai cô con dâu ở trên Ngưu Vương trang chăm sóc ăn uống sinh hoạt hằng ngày của ông cụ liền gọi điện thoại về nhà nói với chồng mình, ông cụ bởi vì không uống được rượu cẩu kỷ của Ngưu Vương trang nên không chịu ăn cơm, bảo người trong nhà gọi điện thoại tới đây khuyên nhủ.

Sau đó rượu cẩu cẩu kỷ của nhà La Mông liền thành bảo bối trong nhận thức chung của người nhà họ Mã rồi, lần này Mã Từ Quân đáp ứng cha gã, nói La Mông cho gã hai bình rượu cẩu kỷ, một bình cho ông nội gã, một bình liền cho cha gã. Boss đương nhiệm nhà họ Mã vẫn là rất tin phục đối cha ông, nhất là ở phương diện ăn, nếu như ông cụ nói ngon, này khẳng định không sai được.

“Thằng nhóc cậu không tệ nha, im ỉm ìm im liền mua được một mảnh đất rồi”. Bên Vương Đại Thắng rất nhanh cũng nhận được tin rồi.

“Sao? Anh cũng cảm thấy hứng thú hả?”. La Mông hỏi gã ta.

“Hiện tại giá cả thị trường của trấn Thủy Ngưu chúng ta tăng, ai còn sẽ chê nhiều đất, chính là chuyện mua được hay không mua được thôi”.

“Anh mua được rồi?”.

“Một mảnh nhỏ, ngay tại bên cạnh nhà ga, định mở cái khách sạn ở bên đó. Lão Hồ liền oai phong tồi, ngay tại trên  chúng ta đi Vĩnh Thanh  mua được một mảnh đất không nhỏ, định xây một cái tiểu khu”.

“Trấn trên chúng ta có người mua sao?”. La Mông cười cười, nếu không sao lại nói người làm ăn khôn khéo chứ, những người này thật đúng là nhìn chuẩn liền dám bỏ sức lớn đi làm.

“Hắc, cậu nhưng đừng coi thường trấn Thủy Ngưu chúng ta, hiện tại liền không nói  người ở tại trấn trên, còn có người những năm trước dọn tới trong thành phố, hiện tại nghe nói trấn trên chúng ta phát triển tốt, cũng có người muốn trở về, tới khi đó giữa bọn họ còn có không ít người muốn mua nhà. Còn có bên Vĩnh Thanh, Đồng thành, rất nhiều người đều muốn mua nhà ở trấn trên chúng ta, lúc mùa hè tới đây nghỉ mát.

“Năm cái chứng nhận đó anh tổng cộng lo được mấy cái rồi?”. Mảnh đất Mã Từ Quân tự mình mua là định dùng xây hồ bơi, không đề cập vấn đề quyền tài sản, cho nên mua lại phải đơn giản chút so với bên La Mông. Vì không để tương lai chính mình xây lên tòa nhà trở thành quyền tài sản nhỏ không được pháp luật bảo vệ, năm chứng nhận là không thiếu được, La Mông đang đau đầu vì việc này đây.

“Còn rất sớm, chỉ cần mua được mảnh đất, anh liền vừa xây dựng vừa lo việc này, không xảy ra chuyện rắc rối gì, anh chính là xây một cái khách sạn, không phiền phức như bọn cậu”. Ở loại địa phương nhỏ bọn họ, chỉ cần có phương pháp, muốn làm chút chuyện gì đều rất thuận tiện, tới tới lui lui, liền mấy người kia, quan hệ cũng không phức tạp như thành phố lớn.

“Vậy anh liền nói một tiếng cùng lão Hồ, hôm nào lúc chạy quan hệ bảo chú ấy gọi tôi một tiếng, tới khi đó tôi nên ra tiền liền ra tiền, nên ra sức liền ra sức, tuyệt không ậm ờ”. Việc tiếp theo La Mông liền không định lại làm phiền Mã Từ Quân, hơn nữa anh muốn phát triển tại trấn Thủy Ngưu, có chút quan hệ nên lôi kéo vẫn phải lôi kéo.

“Hắc! Được thôi!”. Nếu La Mông chịu lấy chút đồ tốt ra từ Ngưu Vương trang của cậu ta, vậy làm việc khẳng định là làm chơi ăn thật nha.

“Đúng rồi, trước đó không phải bị cháy sao? Hiện tại làng các anh sao rồi?”. Gần đây vì chăm sóc Bé Khỉ, mỗi sáng Tiếu Thụ Lâm cũng không tới trong tiệm, khiến cho La Mông một người bận rộn tới giống như con quay, cũng rất liền rất ít mài răng tám nhảm cùng bọn Vương Đại Thắng.

“Cháy một ngọn núi nhỏ, không ít cây hoa quế dại đều gặp họa, nguồn mật của mùa đông năm nay liền ít đi hai phần, lúc này thật sự là bị thằng nhãi đó hại thảm rồi”. Vừa nói tới chuyện này, Vương Đại Thắn liền thẳng muốn chửi móa nó.

“Người không sao liền tốt rồi”. La Mông đánh giá chàng trai gặp rắc rối đó lúc này đoán chừng cũng rất thảm.

“Người nhưng thật ra đều không sao, cái thằng nhãi đó đều đốt trụi thùng nuôi ong của nhà mình luôn, khóc tới như đứa con nít ba tuổi”. Vương Đại Thắng lắc đầu, nói: “Anh đây đành phải lại cho nó mượn ba vạn tệ, để nó nhanh chóng nuôi lại đàn ong, năm nay là không kịp rồi, làm tốt mùa xuân sang năm còn có thể có chút thu hoạch. Cây hoa quế dại bị đốt cháy cũng để chính nó chậm rãi trồng, không trồng đủ khắp ngọn núi đó, việc này cũng không coi như xong xuôi”.

“Ha ha”. La Mông cười gượng hai tiếng, chuyện trong làng người ta, anh cũng không tốt xen miệng.

“Hai ngày trước anh nghe nói ông cụ Mã được một bình rượu cẩu kỷ từ chỗ cậu?”. Vương Đại Thắng đột nhiên thay đổi đề tài.

“Tin tức còn rất linh hoạt”.

“Cũng cho ông anh đây nguyên một bình được không? Nghe nói thứ này đối dàn ông tốt nhất”.

“Không được, tổng cộng cũng không bao nhiêu, để dành tự mình uống”.

“Ài, đừng không thương lượng như vậy chớ”.

“Không được”.

“Hai ta đều giao tình thân quen thế này rồi, liền một chút”.

“Không được”

“……”

Gần đây cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nơi nơi đều có người tìm anh muốn rượu cẩu cẩu kỷ, La Mông đương nhiên không thể tùy tùy tiện tiện liền bị người ta lấy đi, mài dao tốt phải dừng ở trên lưỡi dao, tùy tiện như vậy bị người nói mấy câu liền có thể lấy đồ tốt ra ngoài sao?

Buổi sáng bận việc nửa ngày ở trong tiệm, giữa trưa như cũ quay về căn nhà nhỏ của mình ăn cơm, lúc đi qua rừng cây ăn trái, La Mông tìm một chút, hái được một trái quýt vỏ hơi hơi vàng, một đám cây quýt này của giáo sư Kim quả nhiên phi thường, kết xuất tới trái quýt lớn vỏ mỏng, vị ngon ngọt thuần túy, bản thân La Mông chỉ nỡ ăn hai múi, còn lại đều đút cho Bé Khỉ nhà anh.

Gần đây Bé Khỉ sống rất hạnh phúc, mỗi ngày ba bữa có ăn có uống, La Mông và Tiếu Thụ lâm còn có thể khiêng bé đi khắp nơi xem náo nhiệt, mỗi ngày còn có thể có ông nội bà nội đi nhà bé nướng thiệt nhiều thiệt nhiều bánh quy thơm ngào ngạt, bé và Kim Tử có thể vừa ăn bánh quy vừa uống sữa, thật  tốt đẹp.

Giữa trưa La Mông lại mang về một trái cây ăn đặc biệt ngon cho bé, trước đó bé và đám khỉ lật tung khắp núi lớn, đều không có ăn qua trái cây ăn ngon như vầy.

Ăn uống no đủ muốn ngủ liền ngủ, còn không cần lo lắng sẽ gặp phải cái gì nguy hiểm, sống ở trong căn nhà nhỏ này vẫn là cực kỳ an toàn. Ô……. Chính là mỗi tối đều có hai tên quái dị sẽ tới chỗ bọn bé, ôi không, đêm nay lại tới nữa rồi.

“Chi chi……..”. Một con chồn da lông bóng loáng dẫn đầu gõ cửa sổ nhà bọn họ, tuy rằng còn cách một lớp thủy tinh, nhưng mà Bé Khỉ và Kim Tử trong nhà đều đã cảnh giác lên rồi.

“Tê…….”. Một cái đầu rắn Thái Hoa vừa tròn lại lớn cũng lấm la lấm lét xông ra, nhìn nhìn chung quanh, thấy La Mông vắng mặt, lúc này mới yên lòng tới gần cái dĩa trên cửa sổ. Trước đây bọn nó còn có thể nơi nơi truy đuổi đi tìm La Mông, hiện tại sẽ không rồi, hàng này vừa xuất hiện chắc chắn không chuyện tốt, không cẩn thận một cái sẽ bị trừ nước linh tuyền, vẫn là không chạm mặt liền tốt.

“……..”. Bé Khỉ cuộn trong ổ của chính mình, im hơi lặng tiếng nhìn Hoàng đại tiên và hai ngàn rưỡi ngoài cửa sổ.

“Ô……”. Kim  ử liếc mắt nhìn một cái hướng ngoài cửa sổ, lại nhanh chóng lùi về trong ổ.

“Chi!”. Hoàng đại tiên nhếch nhếch miệng như hướng trong phòng đe dọa.

“Chi!”. Bé Khỉ không khách khí nhe răng hướng nó.

“Chi chi chi!”. Hoàng đại tiên kiêu ngạo nhảy lại nhảy ở trên cửa sổ, kiểu ta đây không thèm để ngươi vào mắt, biết mỗi ngày con chuột chết ở dưới  hàm răng của ta có bao nhiêu không?

“Hô!”. Bé Khỉ nhìn chằm chằm con chồn kia, chậm rãi đi ra từ trong ổ, giơ tay sờ sờ trên bàn trà ở bên cạnh, tóm được cái gạt tàn sứ của Tiếu Thụ Lâm, một bộ bày tư thế sẵn sàng đón quân địch.

“Gâu gâu gâu…….”. Kim Tử cũng nhẫn nhịn sự sợ hãi đi ra từ trong ổ chó của chính mình.

“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”. Lúc này, xa xa đột nhiên truyền tới mấy tiếng chó sủa hung ác, ý vị cảnh cáo mười phần trong thanh âm.

“Tê tê…….”. Hai ngàn rưỡi vội vàng uống xong nước linh tuyền, vội vội vàng vàng liền lủi vào trong bụi cỏ biến mất rồi, nó biết cái con chó đó, thật sự lợi hại, chiến đấu cùng nó nhưng liền phiền phức rồi.

“Chi chi……”. Lúc trước Hoàng đại tiên nhưng từng chịu thiệt bởi bọn lão Đại, lúc ấy Đông, Tây, Nam, Bắc còn đều là chó con, hiện giờ đều lớn hơn rất nhiều rồi, giờ nếu gặp phải, tuyệt đối không tốt, vì thế không hề nghĩ ngợi, cũng đi theo phía sau hai ngàn rưỡi, đầu chui vào bụi cỏ.

Bé Khỉ thấy bọn nó đi rồi, lúc này mới ngáp một cái, thả gạt tàn lại trên bàn trà, nhìn nhìn trên mặt bàn vừa mới bị bé làm văng mấy tàn thuốc, suy nghĩ một chút, lại nhặt hết bọn nó lên, thả lại vào trong gạt tàn, lúc này mới về trong ổ của chính mình ngủ, ổ của bé vừa mềm mại vừa thoải mái……

Hơn bốn giờ sáng, Tiếu Thụ Lâm liền phải đi trấn trên luyện võ, gần đây La Mông và Bé Khỉ đều phải cùng đi theo, lúc này trấn trên ít người, cho dù người bên quảng trường văn hóa rất nhiều, bởi vì ánh sáng tối mờ, một ít biểu hiện dị thường của Bé Khỉ cũng sẽ không khiến người ta chú ý lắm.

Người một nhà đồng thời tính cả Kim Tử,  sau khi lái xe tới trấn trên, Tiếu Thụ Lâm tìm chỗ đậu xe, liền tự mình đi luyện võ, La Mông cõng Bé Khỉ dẫn theo Kim Tử ở bên cạnh quảng trường xem, gần đó còn có rất nhiều phụ huynh tới cùng con mình.

Bé Khỉ ngồi ở trên vai La Mông, không khí sáng sớm có hơi lạnh, mới nãy trước lúc ra khỏi nhà, La Mông mặc cho bé cái áo nỉ trắng, cái áo không lớn, mặc ở trên người bé lại vẫn là rộng thùng thình.

“Hây! A!”. Cả trai lẫn gái so le không đồng đều khoa tay múa chân ra chiêu trên quảng trường, trong miệng hô lên thanh âm nhưng thật ra còn rất chỉnh tề, dẫn tới cư dân chung quanh ngủ không được, đều mở cửa sổ hoặc là dứt khoát đứng ở trên ban công, vừa ngáp vừa nhìn người bên dưới luyện võ.

“Hây! A”. Theo khẩu hiệu ngay ngắn chỉnh tề, Tiếu Thụ Lâm triển khai tư thế tại vị trí phía trước đám người, cả người tĩnh tâm trầm lặng, một chiêu một thức, đánh tới vừa vững lại đẹp. Tại trên chuyện luyện võ này, dù sao La Mông là tay mơ, ngoại trừ đẹp, anh cũng là không nhìn ra môn đạo gì khác.

“Hây…….Hây……”. Bé Khỉ cũng nhìn chằm chằm Tiếu Thụ Lâm trong sân, hai mắt chợt lóe chợt lóe, miệng hé ra hợp lại, nhìn cực kỳ tập trung.

Hai người bọn họ đứng ở cạnh quảng trường khoảng một tiếng đồng hồ, trời dần dần dần dần sáng lên, La Mông liền mang Bé Khỉ và Kim Tử tới tiệm La Hồng Phượng ăn sáng, ăn xong rồi lại tới bên quảng trường xem một lát, chờ Tiếu Thụ Lâm luyện xong rồi, cả nhà lại cùng nhau về nhà, sau đó La Mông liền giao Bé Khỉ cho Tiếu Thụ Lâm trông chừng, bản thân tới trấn trên trông tiệm.

Tiếu Thụ Lâm trực tiếp quay về căn nhà nhỏ của mình liền có cơm ăn rồi, lát sau Lưu Xuân và ông La sẽ mang lại đây cho gã. Sau khi hai cha con về nhà liền lên lầu, cho mấy con bồ câu ăn, sau đó mấy con bồ câu này hoặc là  bay lên xuống ở phụ cận thác nước, hoặc là ngay tại hồ giặt quần áo bên cạnh, đều tự tắm rửa một cái, sau đó liền vỗ vỗ cánh bay đi.

Mấy con bồ câu này là tiền thuê đất đầu tháng này La Mông thu về từ bên Lò Rèn, sau khi trải qua lần thứ hai đào thải, bọn họ để lại một nhóm bồ câu tuổi trẻ tư chất cũng ổn, liền nuôi ở trên sân phơi trên lầu hai của nhà mình, ở gần kề thác nước dựng một cái chuồng bồ câu, tùy tiện nhốt nhóm bồ câu này hai ngày, liền đều thả ra.

Lúc mới đầu cũng có không ít bồ câu bay trở về bên Lò Rèn, nhưng mà La Mông đều buộc một sợi len xanh lên chân của bồ câu nhà mình, rất dễ phân biệt, cho dù bọn nó bay trở về, cũng sẽ bị La Mông tối đó liền từ bên Lò Rèn mang về nhà, sau khi lặp lại mấy lần, nhóm bồ câu này dần dần bắt đầu chấp nhận nhà mới.

Đương nhiên, mặt ngầm La Mông vẫn là đút nhóm bồ câu này uống qua một ít nước linh tuyền, chủ yếu là ở mỗi ngày lúc chạng vạng bồ câu về tổ, ngoại trừ hạt đậu, bắp và rau xanh, La Mông còn có thể đút bọn nó uống một chút nước linh tuyền, có lẽ là công lao của nước linh tuyền,  nhóm bồ câu này xây nhà còn rất thuận lợi.

Lúc này đã bước vào tháng tám âm lịch rồi, qua hai ngày nữa chính là tết Trung Thu rồi, hạt dẻ trên Ngưu Vương trang đều sắp thu hoạch xong rồi, óc chó cũng dần dần chín rồi.

Sáng ngày này Tiếu Thụ Lâm khiêng Bé Khỉ nhà bọn họ tuần ta một lần ruộng cua, lại dẫn bé đi rừng cây óc chó một chuyến. Hái được mấy trái óc chó xanh, lột vỏ lại đập hạt, lấy ra thịt quả, chính mình ăn một miếng, lại cho Bé Khỉ ăn một miếng.

Bé Khỉ nhìn nhìn cây óc chó trên sườn núi, lại nhìn nhìn thịt óc chó trong tay, bỏ vào miệng nhai nhai, nhất thời liền trừng lớn mắt.

“Hô hô……..”. Bé Khỉ khoa tay múa chân chỉ hướng trên núi.

“Sao?”. Sau khi trải qua sự kiện cháy núi kia, Tiếu Thụ Lâm cũng không dám coi thường bé con này, không biết lúc này bé lại là có ý tứ gì, đành phải mặc bé dẫn đi, hai người một trước một sau liền lên núi.

“Hô hô!”. Bé Khỉ vào núi, giống như là như cá gặp nước, hai cái chân gầy nhỏ chạy tới bay nhanh, khi thì cong người xuống, dùng cánh tay chống mặt đất hoặc là túm cây cối và cỏ dại trên sườn núi, liền lao đi, tốc độ một chút cũng không chậm so với đám khỉ.

Tiếu Thụ Lâm một đường đi theo bé lên sườn núi, càng đi càng xa, rất nhanh liền đi hướng trong rừng sâu, thẳng đi tới Ngưu Tích Câu mới thả chậm tốc độ.

“Hô hô!”. Bé Khỉ chỉ vào một gốc cây lto lớn trong Ngưu Tích Câu bảo Tiếu Thụ Lâm nhìn.

“Thìra là cái này à?”. Tiếu Thụ Lâm đi tới dưới tàng cây nhìn nhìn, hình như là cây óc chó hoang dại, xuất hiện tại trong này cũng khá bình thường, dù sao vùng bọn họ liền cực kỳ thích hợp cây óc chó sinh trưởng.

“A!”. Bé Khỉ vài cái leo lên trên cây, hái được một trái óc chó xanh xuống dưới đưa cho Tiếu Thụ Lâm, Tiếu Thụ Lâm giơ tay cầm, lột ra vỏ trái óc chó nhìn một chút, lúc này gã không có trực tiếp đập vỡ vỏ ócchos ăn thịt quả, mà là đi tới  đám đá lộn xộn bên cạnh, hái từng trái từng trái óc chó xuống.

“Chi chi…….”. Đàn khỉ ở tại trên vách núi đều đi ra xem náo nhiệt, không biết bọn họ hái loại trái cây này về dùng để làm chi, hiển nhiên, đàn khỉ này còn chưa có học được ăn trái óc chó.

“Chi!”. Một con khỉ cầm một cái rổ lại cho bọn họ, trước đó La Mông và Tiếu Thụ Lâm bởi vì ngại phiền toái, ngay tại trên núi tùy tiện dựng một cái lán cỏ chứa rổ, đỡ phải mỗi ngày dọn tới dọn lui phiền toái như vậy, không nghĩ tới còn có không ít con khỉ cầm rổ của nhà bọn anh về ổ của chính mình sử dụng.

“Chi chi chi…….”. Đám khỉ gãi gãi ngực, lại giã gãi đầu, dù sao lúc này rãnh rỗi, bọn nó cũng thích góp vui, không ít con khỉ đều tới đây hái trái óc chó giúp bọn họ, ở trên cây nhảy nhót, chưa được một lát liền hái được một rổ óc chó xanh, sau đó lại có con khỉ cầm rổ lại đây……

Lúc Tiếu Thụ Lâm xuống núi, trong tay cầm theo hai cái rổ trái óc chó, trên vai khiêng Bé Khỉ, trong lòng Bé Khỉ còn ôm một rổ trái óc chó, đáy rổ liền để  ở trên đỉnh đầu Tiếu Thụ Lâm.

“Sao giờ mới về vậy? Gọi điện thoại cũng không nghe”. Lúc này Lưu Xuân Lan sớm đều chuẩn bị tốt cơm trưa rồi, La Mông cũng đã trở lại từ trấn trên rồi.

“Không tay”. Tiếu Thụ Lâm nói xong thả hai cái rổ trái óc chó xuống bàn trà trước, sau đó một bàn tay cầm cái rổ trên đỉnh đầu, tay kia liền nhấc Bé Khỉ xuống.

“Đi hái óc chó hả?”. Ông La nói xong cầm lấy một trái óc chó liền muốn lột vỏ.

“Ông đeo cái bao tay, lát nữa tay đen thui giờ”. Lưu Xuân Lan nói ông chồng.

“Làm nông dân cả đời, còn chú ý cái này?”. Ông La không cho là đúng, vùng bọn họ trồng rất nhiều cây óc chó bán óc chó, lúc sớm nhất, liền bao tay cũng không nỡ mua, còn không phải trực tiếp dùng tay lột sao?

“Này không giống như là óc chó của chúng ta trồng”. La Mông mắt sắc, nhìn kỹ, liền nhìn ra đám óc chó bọn Tiếu Thụ Lâm hái về có chút khác.

“Hái trong Ngưu TÍch Câu”. Tiếu Thụ Lâm rửa sạch tay, chuẩn bị ăn cơm, mỡi nãy gã lột mấy trái óc chó, lúc này hai tay đều đen đen, trong thời gian ngắn là rừa không sạch được.

“Ài, cha, đừng đập vội, thứ này nói không chừng còn có thể giá trị chút tiền đó”. Thấy ông La lột vỏ xong liền muốn đập bể ăn thịt quả, La Mông vội vàng ngăn ông lại.

“Thứ này có thể giá trị mấy đồng?”. Bao nhiêu năm không ăn óc chó trên núi ròi, ông La liền muốn nếm thử chút mùi vị.

“Này nhưng khó nói”. La Mông cũng không hiểu thứ này lắm, vì thế anh liền hỏi Tiếu Thụ Lâm: “Cậu hiểu cái này không vậy?”.

“Tớ cũng không hiểu lắm, trước đây thấy cha tớ chơi qua, nhưng mà ông ấy ngoại trừ đối ăn, cái khác đều là nóng được ba phút thôi”.

Trước đây Tiếu lão đại xem phim xã hội đen, cảm thấy trong tay những đại ca này chà xát hai trái óc chó rất có phong cách, ông cũng học theo một hồi, đáng tiếc không kiên nhẫn, chưa tới nửa tháng một đôi óc chó kia liền không biết bị ông ném đi đâu rồi.

Sau đó có một buổi tối Tiếu Thụ Lâm ngủ tới nửa đêm liền đói bụng, lục lọi ngăn tủ trong nhà cũng không tìm cái gì ăn, cuối cùng nhưng thật ra ở trong ngăn kéo lục ra hai hạt óc chó đó, hương vị không ra sao, thật cũng có thể miễn cưỡng chống đói một chút.

“Lát nữa chúng ta tìm ông cụ Mã lại đây nhìn một cái”. Văn hóa chơi thứ óc chó này thật đúng là khó mà nói, nếu gặp phải cái tốt, tùy tùy tiện tiện một đôi liền mấy chục vạn, tiền tới rất nhanh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv