*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu tháng tám, Ngưu Vương trang lại tới lúc phát lương rồi, bởi vì trên núi có kế toán, tiền lương của tháng này phát tới đặc biệt đúng lúc thuận lợi. Bớt một mục công tác này, La Mông cũng nhàn hạ không ít, bán rau xong làm thủ công xong, sớm liền tới bên Lò Rèn thu tiền thuê đất.
Năm nay các nơi của cả nước cực nóng rộng khắp, tuy rằng trấn Thủy Ngưu cũng nóng, nhưng vẫn là đều phải mát mẻ một ít so với so với phần lớn địa phương khác. Gần đây những người bên Lò Rèn nuôi bồ câu cũng không tệ lắm, nghe nói sau đó còn sẽ có người nuôi bồ câu lần lượt tới đó.
Trước đó Yến Vân Khai mang tới hai lứa bồ câu xây tổ coi như thuận lợi, sau đó ông nội gã mang theo những con bồ câu khác cũng tới đây, cha mẹ gã vẫn ở lại quê nhà, tới khi đó bồ câu xây tổ ở đó nếu bay trở về, bọn họ liền lại đưa tới đây, bình thường sau khi lặp lại mấy lần, có thể yên ổn xuống, dù sao ranh giới Ngọa Ngưu sơn này, bất kể là từ mặt nào mà nói, đều càng được bồ câu thích so với bên quê nhà của bọn họ.
Hơn ba giờ chiều, La Mông và Tiếu Thụ Lâm ở Lò Rèn ăn cơm trưa trong nhà Tiếu lão đại, thu tiền thuê đất ngồi nói chuyện phiếm một lát, để lại hai con bồ câu cho Tiếu lão đại, lại đưa hai con bồ câu tới trong làng, lúc này mới chở hơn mười con bồ câu lên Ngưu Vương trang.
“Bồ câu tới rồi! 150 tệ một con! Muốn mua nhanh chân lên!”. La Mông vào sân liền hét to lên.
“Còn có bồ câu bán hả?”. Buổi sáng Lâm Xuân Ngọc liền đều làm hết việc rồi, lúc này rãnh rỗi, đang cùng mấy ông bà bác bổ dưa hấu lấy hạt dưa, nghe La Mông hét to bán bồ câu, cũng có chút động tâm, nhưng mà cô không biết làm con này, nghĩ lại vẫn là bỏ đi.
“Ông xem La Mông này nè, buổi sáng mới vừa phát tiền lương, buổi chiều liền móc tiền từ trong túi người ta rồi”. Ông bà bác làm việc trong viện tử chính là cười.
“Ta! Chừa một con cho ta!”. Trên lầu Bặc Nhất Quái đang chợp mắt ngủ trưa vừa nghe tới hai từ bồ câu này, bổ nhào một cái liền đứng lên từ trên giường, mấy cọng tóc dựng lên lộn xộn, vô cùng lo lắng chạy hướng dưới lầu.
Lần trước ông vì bán mật ong, toi công bỏ qua một bữa tiệc giết heo, lão ăn hàng này ruột đều sắp hối hận đen rồi, mật ong lúc nào không thể bán chớ, để thêm một hai bữa cũng sẽ không hỏng! Mấy ngày nay ông tính tính thời gian, cũng xấp xỉ là lúc La Mông nên đi Lò Rèn thu thuế đất rồi, liền chờ bồ câu ăn đó, một tháng liền lần này, bỏ lỡ phải chờ tới tháng sau.
Cũng chính là thời gian một chốc như vậy, lầu trên lầu dưới, ngay cả người làm việc bên ngoài đều nghe tin mà tới, hơn mười con bồ câu, hai ba cái liền bị chia sạch rồi, ông cụ non Biên Đại Quân và vợ gã đều làm việc bên ngoài, hai ngày nay liền cử cặp song sinh nhà bọn họ canh giữ trong viện tử, lúc này cũng chiếm một con.
“Sao cháu không mua một con bồ câu ăn?’. Bên cạnh một ông bác đang làm việc liền hỏi Lâm Xuân Ngọc.
“Mua về cháu cũng sẽ không biết làm ạ”. Lâm Xuân Ngọc cười hì hì nói.
“Hài, cháu vẫn chưa biết đúng không? Bồ câu này không cần tự mình làm, chờ buổi tối, Hầu mập sẽ làm một loạt, chỉ cần đưa gan cho cậu ấy là được”. Nhưng người già này ở trên Ngưu Vương trang làm việc thời gian lâu, bọn họ cũng đều rất quen thuộc cùng Hầu mập, đối chút chuyện trong viện tử đó là biết tường tận.
“Không cần tự làm ạ?”. Lâm Xuân Ngọc vừa nghe không cần tự mình làm, nhất thời cũng động tâm.
“Ừ”.
“Ông chủ! Con còn lại bán cho tôi đi!”. Mới nãy La Mông la nói bán hết rồi bán hết rồi, nhưng Lâm Xuân Ngọc đếm số cực kỳ chuẩn, cô nhìn nhìn bồ câu trong lồng, lại tính số lượng La Mông vừa mới bán đi, rõ ràng còn dư ba con mà, cho dù La Mông và Tiếu Thụ Lâm mỗi người một con, vậy vẫn còn dư một con mà.
“Sao cô biết tôi còn để lại một con vậy?”. La Mông cười hỏi cô ta.
“Tôi không phải nhờ cái này kiếm cơm sao”. Lâm Xuân Ngọc ngượng ngùng cười cười, xem ra con bồ câu kia La Mông có có an bài khác nha, cô còn tưởng anh ta tính nhầm nữa.
“Hai ta chia cho cô ấy một con?”. La Mông nhìn nhìn Tiếu Thụ Lâm.
“Được”. Tiếu Thụ Lâm thật cũng không keo kiệt, mới nãy gã ở bên Lò Rèn cũng nghe nói, sau này người nuôi bồ câu còn sẽ càng nhiều, muốn ăn bồ câu, tới khi đó có nhiều rồi.
“Vậy lại chia cho cô một con”. La Mông nói với Lâm Xuân Ngọc.
“Ài! Cám ơn ông chủ!”. Lâm Xuân Ngọc vui vui vẻ vẻ trả tiền, sau khi cô tới Ngưu Vương trang không lâu, cùng bọn La Mông cũng không tính rất quen, cho nên liền không quen giống người khác gọi lão Chu như vậy.
“Ôi, thật đúng là dư ra một con nà, lão Chu, con này anh chừa cho ai vậy?”. Liễu Như Hoa tới trước lồng bồ cầu đếm lại đếm, sau đó lại đếm đầu ngón tay đếm mấy lần, rốt cục cũng phát hiện bồ câu trong lồng bồ câu quả thật còn dư ra một con.
“Còn có thể chừa cho ai chứ? Trịnh Bác Luân đó, gần đây cậu ta không phải giúp tôi xây đập nước sao, rất vất vả, bồi bổ một chút cho cậu ta”. La Mông nói xong dọn lồng bồ câu kia tới chỗ bóng râm, buổi tối, Hầu mập sẽ xử lý đám bồ câu này, người mới trả tiền đều có phần.
“Ái chà, tôi đều ở đây làm việc thời gian dài như vậy, cũng không được lão Chu săn sóc qua như vậy nha…….”. Liễu Như Hoa lắc lắc đầu than thở.
“Nếu không cô cũng đi xây đập nước? Tháng sau tôi cũng chừa lại một con bồ câu cho câu, sao nào?”.
“Không cần, con gái người ta còn chưa lập gia đình đó”.
“Không có việc gì nhanh chóng đi làm việc đi, đừng chỉ kéo dài công việc, Cô nên để ý một chút các nữ sinh này, chờ thuận thuận lợi lợi làm qua tháng tám rồi, lại thuận thuận lợi lợi tiễn đám học sinh này về nhà, tới khi đó tôi cho cô nguyên một chai mật ong”. Dẫn dắt học sinh quả thật cũng rất vất vả, ban ngày buổi tối đều không được lơi lỏng, La Mông đương nhiên cũng là biết việc này.
“Đây chính là anh nói đo! Anh nhưng đừng quên!”.
“Yên tâm đi, không quên đâu”.
“Lần này tôi muốn mật cẩu kỷ, không muốn mật bí đỏ!”.
“Được, mật cẩu kỷ”.
Liễu Như Hoa được thỏa mãn như mong muốn, vui vẻ chạy về đi làm việc, hầu hạ thật tốt đám học sinh này, cuối tháng này chai mật ong liền tới tay rồi.
“Sau này bán bồ câu cũng là một khoản thu vào”. La Mông vui tươi hớn hở đếm tiền giấy, một con bồ câu 150 tệ, mười con bồ câu đều bán hết, đổi trở về chính là một xấp tờ đỏ dày hự (1 tờ đỏ = 100 tệ nhá), sau này còn có càng nhiều.
Hơn tám giờ tối, lại tới lúc ăn bồ câu rồi, như trước vẫn là bồ câu hấp lá sen, bởi vì một tháng chỉ ăn một lần, hiện tại mọi người đều còn chưa cảm thấy chán ngấy, lần này ăn xong, chờ thêm hơn mười ngày, lại muốn ăn cũng không được.
bồ câu hấp lá sen
Trên bàn ngoại trừ bồ câu của chính bọn họ, ngoài ra còn có máy món nhắm, đều là trên Ngưu Vương trang tự sản xuất, ví dự như bắp xào đậu, salad đậu hủ và vân vân. Trước mặt Hầu mập ngoại trừ một phần thịt bồ câu hấp, còn có một dĩa bồ câu xào lẫn, cũng không biết bỏ thêm chút nguyên liệu gì, ngửi cực thơm, nhìn cũng cực ngon miệng.
bắp xào đậu
salad đậu hũ
bồ câu xào lẫn
“Bàn tử, tôi ăn của cậu một miếng”. La Mông cầm đũa liền vói hướng trong cái dĩa của Hầu mập.
“Muốn ăn? Lấy thịt bồ câu đổi cho tôi”. Bàn tử bảo vệ rất chặt chẽ dĩa bồ câu xào lẫn kia, một chút cũng không nể mặt ông chủ gã.
“Được, được, đổi với cậu”. La Mông liếc mắt ngắm một cái thịt bồ câu hấp của chính mình và Tiếu Thụ Lâm, lấy một miếng ít thịt xương nhiều gắp qua, lại từ bên Bàn tử gắp một quả tim bồ câu qua, đặt ở trong chén của chính mình, lại đẩy cái chén tới trước mặt Tiếu Thụ Lâm, “Cậu ăn thử đi”.
“Sao rồi, ăn ngon không?”. La Mông nhìn Tiếu Thụ Lăm ăn quả tim bồ câu kia bỏ vào trong miệng nhai nhai, lại nuốt xuống.
“Rất ngon”. Tiếu Thụ Lâm cười cười.
“Bàn tử, lại đổi một miếng”. La Mông lại gắp một miếng ít thịt xương nhiều.
“Không đổi, xem xem anh cho tôi đều là chút gì?”. Bàn tử nói cái gì cũng không chịu bị lừa lần thứ hai.
“Ài, La Mông à, tính toán thời gian, rượu sơn trà cậu ủ cũng gần như có thể mở rồi ha?”. Lúc này Bặc Nhất Quái liền nói.
rượu sơn trà
“Sao được? Còn chưa tới lúc”. La Mông xua xua tay.
“Gần được rồi mà? Có phải hay không Bàn tử?”. Bặc Nhất Quái quay đầu hỏi hầu mập bên cạnh.
“Đúng, gần được rồi”. Lúc này Hầu mập cũng thèm rượu sơn trà.
“Bỏ đi, hôm nay liền để mấy người uống một chút”. La Mông nói xong từ trên người lấy ra cái chìa khóa đưa cho Nạp Kì Vân bên cạnh, “Kì Vân à, cháu đi cái nhà kho để rượu, giúp chú lấy một bình đựng hai cân rượu sơn trà ra”.
“Năm cân! Năm cân!”.
“Hai cân ai uống ai nhịn chớ? Kì Vân, cháu ôm cái bình năm cẩn ra”. Vừa nghe La Mông nói bình hia cân, những người này lại ồn ào.
“Vừa vừa là được, thật đúng là muốn say mèm rồi nghỉ làm luôn hả?”. Năm cân rượu sơn trà, bên trong ước chừng có thể có ba cân rượu trắng hai cân sơn trà, đó nhưng liền phải hơn hai trăm tệ phí tổn đó, một bình rượu sơn trà này nếu bán ra ngoài, không tới năm trăm tệ La Mông cũng không bằng lòng.
“?”. Nạp Kì Vân bị những người này anh một lời tôi một lời nói tới cũng có chút mơ hồ, ánh mắt đành phải hướng cha nó cầu cứu.
“!”. Nạp Mậu Thành âm thầm giơ năm cái ngón tay hướng con trai, đối đàn ông phương Bắc mà nói, năm cân rượu trái cây cũng không thấm vào đâu, đừng nói hai cân, còn chưa đủ gã nhét kẽ răng đâu.
Nạp Kì Vân được cha nó ám hiệu, vô cùng cao hứng liền đi nhà kho chứa rượu, chưa một chốc, liền ômmột bình rượu sơn trà năm cân đi ra, mọi người mừng rỡ, hai ba cái liền mỏ bình rượu này ra, rượu sơn trà đặc biệt có mùi trái cây nhất thời ngay tại trong viện tử bay bay ra.
“Anh Trịnh! Các anh ăn gì mà thơm như vậy?”. Trên lầu đám thằng nhóc này không an phận.
“Uống rượu đó, không liên gì với các nhóc”. La Mông hướng trên lầu hô một câu.
“Rượu gì vậy? Bọn em thấy rõ ràng chính là cái bình mà”. Đám nhóc con giả ngây giả ngu.
“Cầm cái này chia đi”. Trịnh Bác Luân bê thịt bồ câu chính mình mới vừa ăn hai miếng đưa cho bọn nó.
“Ngao ngao ngao!!!”…….Đám thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi này, sau khi cầm lấy thịt bồ câu của Trịnh Bác Luân cho, vừa rống vừa chạy lên lầu.
“Cho tui một miếng! Cho tui một miếng!”.
“Tui nói rồi mà! Sáng sớm đã ngửi thấy mùi này rồi!”.
“Này” Chừa cho tui miếng nước thịt nha!”.
“Hết rồi, hết rồi……..”.
“Rột”. Vạn Lương Sơn vẫn không nói chuyện lúc này đột nhiên hút mũi một cái.
“Sao?”. Lâm Xuân Ngọc hỏi chồng.
“Nhớ tới chủ nhiệm tiểu học bọn anh, khi đó rất nhiều học sinh và giáo viên trường bọn anh giữa trưa đều là mang cơm ăn, năm ấy mọi nhà cũng không giàu có, không mấy cà mèn (=cặp lòng) có thể thấy thịt, vợ chủ nhiệm lớp bọn anh mỗi trưa luộc hai trái trứng gà cho thầy ấy, đều bảo bọn anh chia ăn, từ đầu tới đuôi, cũng chưa thấy bản thân thầy ấy ăn được một lần”. Vạn Lương Sơn nói.
“Ài, chù nhiệm bọn anh cũng thật không tồi, chủ nhiệm lớp tôi trước đây, liền bởi vì thầy tôi là một thầy tướng số bày quán, lại không cha không mẹ, còn không có tặng quà cho cô ta, nhưng xem thường tôi”. Liễu Như Hoa căm giận nói.
“Lúc tôi học tiểu học cũng có một chủ nhiệm lớp, mấy lần tôi không có làm bài tập đều bị thầy ấy dắt về nhà, ngay cả cơm chiều đều là ăn ở nhà thầy ấy”. Một câu này của Hầu mập, liền phá tan bầu không khí vừa mới có chút thương cảm không còn một mảnh, hàng này ngoại trừ ăn còn có thể nhớ kỹ chút gì chớ?
“Ài, Trịnh Bác Luân anh trước đây là làm gì vậy? Có phải từng làm thầy giáo không?”. Lúc này Lâm Xuân Ngọc liền hỏi Trịnh Bác Luân.
“Ừ, từng làm”. Đại khái là do đêm nay bầu không khí khá đặc biệt, Trịnh Bác Luân vẫn tránh né đối quá khứ của chính mình thế nhưng ngay mặt đáp lại câu hỏi của Lâm Xuân Ngọc.
“Dạy tiểu học hya là sơ trung vậy?”. Bọn La Mông cũng đều rất tò mò.
“Tiểu học, sơ trung đều dạy, nơi đó rất lệch, một ngôi trường hai mươi mấy trẻ con, tuổi từ bảy tám tới mười bảy mười tám tuổi đều có, lúc ấy liền tôi một thầy giáo duy nhất”. Trịnh Bác Luân nói.
“Vậy sao anh lại đi rồi?”. Hầu mập hỏi anh ta.
“Sau đó lại tìm được một tình nguyện viên khác, tôi rời đi”. Trịnh Bác Luân cười cười.
“Tình nguyện viên? Thì ra trước đây cậu là làm tình nguyện viên! Ha ha, tôi nhưng đều tưởng cậu là kẻ lang thang đó!”. Biên Đại Quân nghe xong cười ha ha lên.
“Này nhưng liền một mình cậu”. Ông nội nhỏ họ Mã lắc đầu, cũng không biết mắt của Biên Đại Quân mọc kiểu gì, chàng trai Trịnh Bác Luân này, xem khí chất xem cử chỉ, điểm nào giống kẻ lang thang chớ? Này rõ ràng là một hạt giống lớn lên từ một gia đình tốt.
“Làm tình nguyện viên, đi qua không ít nơi chứ?”. Tiếu Thụ Lâm cũng cảm thấy rất hứng thú đói việc này.
“Phía tây, phía Bắc, Tây Bắc, Tây Nam, đều đi qua một ít địa phương”. Trịnh Bác Luân uống một ngụm rượu sơn trà, nói.
“Chậc, rượu này không tồi!”. Ông cụ họ Mã cũng uống một ngụm rượu sơn trà, miệng chậc chậc thành tiếng, gật gù đắc ý rất thỏa mãn.
“Các cậu làm tình nguyện viên còn làm những gì vậy?’. Ngưu Hồng Hà vợ của Nạp Mậu Thành giống như cũng rất tò mò đối việc này.
“Vốn cũng không phải tình nguyện viên, chính là đi khắp nơi, nhìn đến có khó khăn liền giúp một chút, sau đó lại quen mấy người, bọn họ thường xuyên hoạt động ở một cái diễn đàn, nếu lúc gặp phải tình huống ngoài khả năng của chính mình, đăng lên trên diễn đàn, cũng có thể nhận được một số giúp đỡ, đặc biệt là như một số trẻ em thất học khá dễ dàng nhận được một số người thiện tâm trong xã hội quyên góp.
“Nói một chút xem, các cậu đều gặp gỡ những gì?”. Tuy rằng đề tài này hơi thương cảm, nhưng mà đang ngồi đều không có trải qua chuyện như vầy, cho nên cảm thấy rất tò mò đối những gì Trịnh Bác Luân gặp được.
“Ừm, nhiều nhất chính là nghèo, cái loại hết cách, trong nhà già trẻ nhỏ, bênh tật ốm đau, hoặc là chính là không biết chữ, dân làng thật thà, căn bản không có cách đi khỏi núi lớn, một chút con đường thoát khỏi nghèo khó đều không có”. Trịnh Bác Luân nói xong lắc lắc đầu.
“Vậy các cậu đều làm những gì?”. Biên Đại Quân lại hỏi.
“Bị bệnh liền mua thuốc cho, nếu có bác sĩ tình nguyện đồng hành, lại khám bệnh kiểm tra thân thể cho, có trẻ con, liền nghĩ cách đưa tới trường đi học, không trường học liền xây trường học, một lần gặp phải không có giáo viên, liền chỉ tự mình làm giáo viên luôn”. Trịnh Bác Luân híp mắt cười cười, cúi đầu lại uống một ngụm rượu.
“Đúng rồi, còn có một lần gặp được một cái làng, chỗ bọn họ có nhánh sông, nhưng mà không có cây cầu, mỗi lần lúc trời mưa liền đặc biệt nguy hiểm, còn có người mất mạng rồi. Lúc ấy bọn tôi quyên góp một ít tiền, nhưng mà vẫn là không đủ, vì tiết kiệm tiền, lên mạng nhờ người chuyên nghiệp cố vấn xây cầu, sau đó lại mua chút thép xi măng, tự mình xây lên cây cầu”.
“Các cậu tự xây cầu hả?”. Biên Đại Quân vừa nghe, này cũng rất tài năng rồi!
“Không chỉ là mấy người bọn tôi, rất nhiều đân làng đều tới giúp đỡ, ăn ở đều ở nhà bọn họ, giữa trưa còn có người đưa cơm”. Lúc này Trịnh bác Luân men rượu giống như có hơi lủi lên đầu rồi, hai con người đen nhánh sánh như sao còn ngậm ý cười, trên khuôn mặt để râu xồm xoàm cũng có vẻ sáng sủa rất nhiều.
“Ài! Rất khâm phục cậu người anh em! Tới, làm một ly!”. Biên Đại quân giơ ly rượu lên cụng ly cùng Trịnh Bác Luân.
“Không có gì”. Trịnh Bác Luân cụng ly cùng Biên Đại Quân, lại uống xong nửa ly rượu, xua xua tay nói: “Lúc không giúp được gì càng nhiều”.
“Nói chút coi”. La Mông uống một ngụm rượu sơn trà, nói.
“Có một cặp anh trai em gái, năm ngoái lúc tôi mới vừa gặp, bọn nó đều còn nhỏ, hiện tại anh trai học tiểu học, đã có người nhận quyên góp rồi, em gái tuổi còn hơi nhỏ, trong nhà còn có mẹ và ông nội, cha đã mất rồi, ông nội hơn bảy mươi tuổi, còn đang làm nông, mẹ bị nhiễm trùng đường tiểu, từng tháng thẩm tách thêm uống thuốc ít nhất đều phải hơn một ngàn tệ”. Trịnh Bác Luân dừng một chút, lại nói: “Hơn một ngàn tệ ở trong mắt tôi không bao nhiêu, đối bọn họ mà nói, chính là một cái con số thiên văn”.
……..
Hơn một tiếng sau, tiệc rươu tan, La Mông cầm một số điện thoại Trịnh Bác Luân viết cho anh, cùng Tiếu Thụ Lâm lặng lẽ trên đường đi về căn nhà nhỏ của chính bọn họ, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Sau này tiền bán bồ câu đều không phải là của chính tớ rồi”.
“!”. Tiếu Thụ Lâm nhếch miệng cười cười, nhấc tay liền kẹp cổ của La Mông kéo tới dưới nách mình.
“Choán! Choáng! Tớ choáng đầu nha!”. La Mông liên tục hô.
“Vậy nhanh chóng trở về nằm”. Tiếu Thụ Lâm dùng tay kia vò vò tóc La Mông, liền giống như vò vò Đông, Tây, Nam, Bắc nhà bọn họ.
“Ài, nhẹ chút, trẹo cỏ rồi”. La Mông vừa hô to gọi nhỏ, vừa ở trong lòng cười thầm, phương thức biểu đạt tình cảm của tiểu Thụ Lâm nhà anh thật đúng là đặc biệt.