Trong sắc vệ, Hạ Hinh Viêm kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn không chớp mắt về phía dưới chân.
Ai có thể quan sát được những gì xảy ra dưới đáy biển?
Ai có thể nhìn thấy cảnh tượng mặt biển mênh mông chỉ trong nháy mắt như bị tháo hết nước?
Ngày hôm nay nàng đều được thấy.
Khi bình chướng bảo hộ của Đoạn Hằng Nghê được dỡ bỏ, hai chân nàng dẫm lên là mặt đất lầy lội ướt sũng.
Cát vàng, quái vật toàn bộ đều biến mất.
Dưới chân hoàn toàn là đất bùn lầy lội, mặc cho là ai cũng đều không thể tưởng tượng ra được chỗ này vừa rồi vẫn ngập đầy cát vàng, như một sa mạc kéo dài tới tận chân trời.
“A Hy, đây là…” Hạ Hinh Viêm ngẩng đầu, ngốc lăng, nhìn chằm chằm vào Hà Hy Nguyên đang đứng rất thoải mái bên cạnh, nàng nuốt từng ngụm nước miếng.
Sao có thể đáng kinh ngạc như vậy?
“Toàn bộ quái vật cát vàng đều biến mất, cửa ra chắc sẽ có ngay.” Hà Hy Nguyên cười vui vẻ, bước tới.
Thoạt nhìn vẫn giống như bình thường, chỉ có mình hắn biết, trong cơ thể hắn toàn bộ yêu lực đã bị vét sạch, hiện tại bước đi cũng rất khó khăn.
Đừng nói đến linh sư có linh lực, cho dù chỉ là một đứa trẻ ba tuổi lúc này đều có thể cầm đao giết hắn.
Vốn dĩ hắn không cần tập trung nhiều lực lượng như vậy, nhưng hắn muốn nếu có thể phá vỡ chướng ngại trong sắc vệ chỉ bằng một lần thì sẽ giúp cho Hạ Hinh Viêm bớt đi rất nhiều chuyện phiền toái.
“Cẩn thận.” Tiểu hồ ly đột nhiên thất thanh kêu lên, hắn cảm giác được một lực lượng vô hình đang từ bốn phương tám hướng kéo tới đây.
Lực lượng này xuất hiện quá nhanh, không để cho vài người kịp làm ra phản ứng, Đoạn Hằng Nghê chỉ kịp lên tiếng nhắc nhở một chút.
Luồng lực lượng kia hướng về phía Hà Hy Nguyên mà đến, tiểu hồ ly ngay lập tức vọt qua, vừa kịp chắn trước người Hà Hy Nguyên, đẩy ngã hắn.
“A…” Tiểu hồ ly không có nhiều thời gian điều động yêu lực, chỉ vừa đủ để ngăn cản một chút, không thể chống đỡ được cỗ lực lượng mạnh mẽ này.
Bị luồng lực lượng vô hình kia đánh trúng, than nhẹ một tiếng đầy thống khổ.
Về phần Hà Hy Nguyên đã không còn yêu lực lại không thể tốt chút nào, ngay cả hừ đều không hừ một tiếng lập tức bị hôn mê.
Trong ngân trâm Dập Hoàng cả kinh, vội vàng tuôn ra lực lượng, muốn hiện thân.
Bỗng dưng vang lên một tiếng gầm nhẹ.
“Làm bị thương người của ta, chán sống sao?”
Thanh âm rống giận của Hạ Hinh Viêm mang theo cảm giác khủng bố, âm trầm và lạnh lẽo, dù là Dập Hoàng cũng không tự chủ bị giật mình, rõ ràng cảm giác được sự tức giận của Hạ Hinh Viêm.
Tiều hồ ly đang ngồi nhìn Hà Hy Nguyên đầy lo lắng cũng kinh ngạc quay đầu, sau đó thấy được một màn đầy khủng bố mà cả đời hắn cũng không quên được.
Không biết Hạ Hinh Viêm lấy ra thứ gì từ trong không gian, nắm chặt ở trong tay, dùng linh lực thúc đẩy, một viên màu đỏ tươi giống như những cánh hoa được Tiên Nữ rải ra bốn phía.
Ầm ầm núi đồi đều chấn động, một tiếng nổ vang không dứt bên tai.
Một lực lượng khủng bố ở trong sắc vệ đợt ngột nổ mạnh, ngọn lửa đỏ tươi đan vào nhau giống một đóa hoa xinh đẹp, lẳng lơ, che kín toàn bộ sắc vệ.
Đây, đây là… cái gì vậy?
Đoạn Hằng Nghê choáng váng.
Trong ngân trâm Dập Hoàng cũng ngây ngẩn cả người.
Lực lượng này có sức phá hoại thật là khủng khiếp, làm cho bọn họ không rét mà run, còn khủng bố hơn là sát khí lạnh như băng từ trên người Hạ Hinh Viêm phát ra.
Âm ngoan, lạnh lẽo đến vô cùng, làm cho người ta có cảm giác như rơi vào địa ngục chỉ trong nháy mắt.
Run sợ, khủng bố, đó là sự sợ hãi đến từ chỗ sâu trong linh hồn.
Ở cửa ra sắc vệ, Tiết Mạch cùng với Ngũ Dịch đều vội vã đứng lên, hai mặt đầy hoảng sợ nhìn nhau, do dù ở ngoài sắc vệ, họ đều cảm nhận được lực phá hoại khủng bố trong đó.
“Đây là thứ gì vậy?” Ngũ Dịch kinh ngạc hỏi Tiết Mạch, hắn không hề nhận ra giọng nói của mình đã lạc đi.
Tiết Mạch lắc đầu, đôi môi khô quắt mân lại, sắc mặt thập phần âm trầm.
Oanh một tiếng, đem tất cả những nghi vấn của hai người giải trừ.
Hai người nhìn sắc vệ trước mắt đột nhiên toát ra một quả cầu lửa thật lớn, đánh vỡ toàn bộ sắc vệ.
Vốn dĩ là dùng lực lượng ngăn cách tạo thành một cái sắc vệ thế nhưng bây giờ
đột ngột xuất hiện trước mặt hai người, chẳng qua không còn là hình dạng giống như ngày thường mà đã hóa thành một biển lửa.
Lửa cháy hừng hực, mãnh liệt thiêu đốt.
Ánh lửa đỏ rực cả nửa bầu trời, không khí nóng rực cũng nhanh chóng phủ kín lên mặt hai người, làm cho tóc hai người đều bị nóng đến cuốn lên.
Ngũ Dịch và Tiết Mạch liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Đây là chuyện gì vậy?
Từ khi học viện thành lập đến nay chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy, đây là làm sao chứ?
Từ trong hỏa lớn ngập trời, có một bóng người mơ hồ chậm rãi đi ra, ở trong không khí đầy lửa nóng vặn vẹo, lại từng bước một kiên định đi ra.
Lúc này Ngũ Dịch mới nhìn rõ được, người đang đi ra chính là người mà bọn họ cho rằng sẽ chết ở bên trong – Hạ Hinh Viêm.
Nàng mặc một bộ quần áo đơn giản, trên người có bám chút tro bụi nhưng không có nửa phần chật vật.
Cánh tay mảnh khảnh ôm một người nam nhân chính là linh thú hình người của nàng.
Đi theo bên chân bọn họ là một tiểu hồ ly xinh đẹp màu đỏ.
Hai người và một hồ, từ trong biển lửa chậm rãi đi ra, không chút vội vàng, vừa nhìn sẽ thấy không phải là kẻ chạy nạn.
Ngược lại có một loại cảm giác đang chậm bước đi rất vui vẻ ở ngoại ô.
Lệ khí trên người Hạ Hinh Viêm đã tiêu tán, dù sao thứ làm cho bằng hữu của nàng bị thương là cái sắc vệ kia cũng đã bị hủy.
Nàng liền không có gì phải tức giận nữa.
Hạ Hinh Viêm đi đến trước mặt Ngũ Dịch, nhướng mày nói: “Ta đủ tư cách chưa?”
Ngũ Dịch nhìn đến thần thái rạng rỡ của Hạ Hinh Viêm, lại nhìn về phía sau, nơi vốn dĩ là sắc vệ nay đã thành một biển lửa, khóe môi giật giật, hắn thật sự không biết hiện tại hắn nên có phản ứng gì.
Là nên vui sướng vì học viện có thể thu được một đệ tử lợi hại như vậy hay nên đau xót cho sắc vệ mà bao nhiêu thế hệ vẫn cố gắng duy trì bị phá hủy.
“Kết quả.” Câu hỏi đơn giản của Hạ Hinh Viêm vang lên, làm cho Ngũ Dịch hoàn hồn.
Đáy lòng nhẹ than một tiếng, quên đi, sắc vệ bị hủy thì bị hủy.
Sắc vệ lại bỏ ra một lượng lớn tiền tài có thể làm lại, nhưng nhân tài cũng không phải dễ dàng có.
“Đương nhiên là đủ tư cách.” Ngũ Dịch sau khi nghĩ thông suốt trên mặt liền hiện ra tươi cười.