Ngút Trời

Quyển 1 - Chương 55: Đa tạ khích lệ



"Những linh thú này thật đáng yêu." Thạch Ninh Đỉnh cười cười mở miệng đánh vỡ không khí kì lạ trong phòng.

"Đúng vậy." Hạ Hinh Viêm khúc khích cười, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào đầu tiểu hồ ly, tại sao lại dọa Thạch Án Dụ.

Tiểu hồ ly giơ đầu lên, bất mãn há miệng thở dốc, vì sao Hinh Viêm lại cho phép Thạch Án Dụ gọi như vậy?

Hạ Hinh Viêm ánh mắt lạnh lùng, tiểu hồ ly lập tức rụt cổ, đuôi to vẫy vẫy lấy lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ vào chân nàng, phát ra âm thanh nức nở làm nũng.

Nhìn thấy tiểu hồ ly như thế, Hạ Hinh Viêm cũng không thể tiếp tục tỏ vẻ nghiêm khắc, tay nhẹ sờ sờ đầu của hắn.

Tiểu hồ ly thõa mãn, nheo mắt lại hưởng thụ, khẽ hừ hừ.

"Hinh Viêm, nghỉ ngơi cho tốt, cần gì thì phân phó hạ nhân, không cần khách khí." Thạch Ninh Đỉnh cười nói, nhìn như thế nào cũng đều là một lão nhân hiền lành, một chút cũng không có bóng dáng của một kẻ luôn kiếm tiền nhờ đao kiếm.

"Làm phiền." Hạ Hinh Viêm mỉm cười gật đầu, nhìn theo Thạch Ninh Đỉnh và Thạch Án dụ rời đi.

Ra cửa phòng, đi trong chốc lát, Thạch Án Dụ lau trán, cố gắng lau đi mồ hôi lạnh vốn dĩ không thấy, nhiệt độ trong phòng vừa nãy thực sự quá thấp.

Thạch Ninh Đỉnh khẽ cười một tiếng, vỗ vai con mình: "Hạ Hinh Viêm là một bằng hữu đáng kết giao."

Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ bằng hữu (bằng hữu = bạn bè nhé), ngoại trừ khẳng định người bạn Hạ Hinh Viêm này, cũng là muốn nhắc nhở Thạch Án Dụ không được có ý nghĩ không an phận, dù sao mấy linh thú bên người Hạ Hinh Viêm tựa hồ đều rất "Hộ chủ".

"Vâng." Thạch Án Dụ không nghe được ý tứ trong lời nói của phụ thân mình, hắn chỉ gật đầu khẳng định, hắn thật thích người bằng hữu Hạ Hinh Viêm này.

Trong phòng, Hạ Hinh Viêm nhìn Hà Hy Nguyên nhướng mày hỏi: "Các người vừa rồi làm cái gì?"

Ánh mắt kia giống như muốn giết Thạch Án Dụ vậy?

"Hinh Viêm, khuê danh của một nữ hài tử sao có thể tùy tiện nói cho nam tử xa lạ được, còn để cho hắn gọi thẳng tên của ngươi." Hà Hy Nguyên không đồng ý nói.

"Các người cũng gọi ta như vậy, không phải sao?" Hạ Hinh Viêm kỳ quái lắc đầu không hiểu, chuyện này có gì mà phải so đo?

"Chúng ta đương nhiên không giống hắn." Tiểu hồ ly nhảy đến một bên, nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, đôi mắt hẹp dài thế nhưng cố gắng trừng to, biểu hiện sự phẫn nộ của hắn.

Thạch Án Dụ làm sao so được với bọn họ? Dựa vào cái gì có thể trực tiếp gọi tên Hinh Viêm?

"Hinh Viêm, người nghỉ ngơi cho tốt đi." Dập Hoàng nãy giờ không lên tiếng rốt cuộc mở miệng, liếc mắt nhìn Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê một cái, "Các người cũng đừng quấy rầy nàng."

Hà Hy Nguyên gật đầu, hiện tại vết thương trên người Hạ Hinh Viêm vẫn cần phải tĩnh dưỡng cho tốt.

Tiểu hồ ly vẫy vẫy đuôi to, cái miệng nhỏ nhắn phiết phiết, trong lòng có chút mất hứng, nhưng nghĩ đến thương thế của Hạ Hinh Viêm, hắn vẫn lựa chọn thoái nhượng: "Hinh Viêm, người nghỉ ngơi đi nhé."

Nói xong mấy người đi ra ngoài.

Đi về phòng bên cạnh, tiểu hồ ly nhảy vội lên trên bàn, ngẩng đầu, nghiêm mặt hỏi Dập Hoàng: "Ngươi cứ thế cho phép Thạch Án Dụ tự nhiên thân mật xưng hô Hinh Viêm sao?"

Điều này cũng không giống phong cách của Dập Hoàng.

"Một cái xưng hô thôi." Dập Hoàng tùy ý ngồi xuống, không để ý nói, một điểm cũng không đem xưng hô của Thạch Án Dụ với Hạ Hinh Viêm để ở trong lòng.

"Một cái xưng hô?" Tiểu hồ ly gấp đến độ giơ chân, hắn thật không thích có người xưng hô thân mật như thế với Hạ Hinh Viêm, "Bắt đầu từ một cái xưng hô có lẽ có thể phát sinh thành nhiều chuyện khác."

Nghe đến đó, Dập Hoàng nở nụ cười, nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Người cảm thấy ta sẽ cho phép ngoài một cái xưng hô ra còn phát sinh chuyện khác sao?"

Rõ ràng là một nụ cười thật bình thường, một nụ cười rất dễ xem, lại làm cho tiểu hồ ly ở trên bàn theo bản năng lui về phía sau, hoàn toàn quên mất mình đang đứng ở chỗ nào, rầm một cái, liền ngã xuống.

"Cẩn thận." Hà Hy Nguyên vội vàng duỗi tay ra, ôm lấy Đoạn Hằng Nghê, "Người tại sao lại ngã?"

Đứng ở trên bàn đều có thể ngã xuống, chẳng lẽ gần đây lực lượng bị thụt lùi?

Tiểu hồ ly quay đầu trừng mắt hung tợn nhìn Hà Hy Nguyên, nha, cũng không nhìn xem vừa rồi Dập Hoàng cười đến "ôn hòa" với hắn, làm hắn rốt cuộc hiểu được cái gì kêu "tiếu lí tang đao" (trong nụ cười có giấu đao kiếm), thật là một nụ cười lạnh lẽo, sắc nhọn như dao băng nhỏ.

Hà Hy Nguyên không hiểu tại sao Đoạn Hằng Nghê lại trừng mình, hắn cũng không nói cái gì lỡ lời nha.

"Dập Hoàng, chuyện Tôn Liên Hoa ta còn cảm thấy không ổn." Hà Hy Nguyên đặt tiểu hồ ly lại trên bàn, ngồi xuống chần chờ mở miệng.

"Không ổn?" Dập Hoàng khẽ liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, nhìn hắn có điểm sợ hãi lại còn cố tình làm ra bộ dáng không chịu thua trừng mắt lại, trong lòng cười thầm không thôi, con hồ ly này thật sự thú vị.

"Có gì không ổn?"

"Cho dù người trong Phú Khắc thành không dám truy cứu, người có thể cam đoan Tôn Liên Hoa sẽ không đi nơi khác tìm kiếm trợ giúp sao?" Hà Hy Nguyên càng nghĩ càng thấy có khả năng này, "Ngươi đừng quên, một cái khế ước sư sẽ có bao nhiêu hấp dẫn đối với linh sư."

Dập Hoàng nở nụ cười, nghe xong lời nói của Hà Hy Nguyên, Dập Hoàng càng cười đến vui vẻ, cười đến mức Hà Hy Nguyên không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Người cười cái gì?" Hà Hy Nguyên khó hiểu hỏi.

Dập Hoàng cười như vậy làm cho hắn thật không thoải mái, giống như đang cười nhạo hắn vậy.

"Người đã biết lực hấp dẫn của khế ước sư đối với linh sư, vậy người hẳn là biết linh thú hai ngàn năm bên người Tôn Liên Hoa đối với người bên ngoài có bao nhiêu hấp dẫn." Dập Hoàng giơ tay, ngón tay nhẹ gõ vào mặt bàn, phát ra những tiếng vang thanh thúy.

"Ý của ngươi là..." Hà Hy Nguyên hai mắt mở to nhìn chằm chằm Dập Hoàng, trong lòng rất nhanh khuếch tán một dự cảm bất an.

"Con người vốn rất tham lam." Dập Hoàng cười lạnh một tiếng, châm chọc vô cùng,

"Một khế ước sư không có linh lực lại có một linh thú hai ngàn năm chẳng lẽ không phải không có khả năng nắm giữ hay sao?"

Tiểu hồ ly đứng thẳng thân thể trên mặt đất, si ngốc nhìn chằm chằm Dập Hoàng, thật lâu sau mới vô lực than nhẹ một tiếng: "Dập Hoàng, người thật bỉ ổi."

Hắn đến bây giờ mới hiểu được Dập Hoàng có bao nhiêu âm hiểm, có bao nhiêu đáng sợ, ngoại trừ thực lực, càng đáng sợ hơn là tâm tư của Dập Hoàng.

Nếu không tại sao Phú Khắc thành không có ai báo thù cho Tôn gia đây.

Ngoại trừ e ngại thực lực của Dập Hoàng, hơn hết là vì còn có một thứ thu hút lực hấp dẫn lớn như vậy.

Tôn Liên Hoa là một khế ước sư không có linh lực.

Chỉ cần bắt lấy Tôn Liên Hoa, như vậy linh thú trong tay nàng tất nhiên phải ngoan ngoãn giao ra.

Khẳng định nàng ta sẽ bị giam lỏng.

Chỉ cần lấy được linh thú, buộc Tôn Liên Hoa khế ước, thế không làm gì cũng có được một bảo bối lớn sao?

Bánh ngon từ trên trời rơi xuống ai không đi nhặt?

Cho dù là linh thú hai ngàn năm cũng không đấu lại nhiều người.

Huống hồ chuyện hôm nay tất cả thế lực trong Phú Khắc thành đều đã biết, sẽ chỉ có một thế lực ra tay sao?

Cho nên, kết quả của Tôn Liên Hoa đã không thể thay đổi.

Bị giam lỏng trở thành công cụ của kẻ khác.

Tuyệt đối sẽ "sống thật tốt", dù sao nàng còn sống là còn có người được lợi.

Đột nhiên mất đi người nhà, nháy mắt bị diệt môn, sau đó mất đi tự do thành tù nhân, thành một cái công cụ, cuộc sống như vậy là ai đều muốn chết đi.

Cố tình nàng còn có năng lực khế ước nên nàng nhất định muốn chết cũng không thể chết.

Mỗi một ngày còn sống đều là tra tấn.

Ngắn ngủi trong nháy mắt nhưng Dập Hoàng đã đem kết cục của Tôn Liên Hoa tính đến thê thảm như thế, đủ độc ác! Đủ tuyệt tình!

"Đa tạ khích lệ." Dập Hoàng cười tủm tỉm tiếp nhận ca ngợi của Đoạn Hằng Nghê. Bộ dáng vân đạm khinh phong làm cho Hà Hy Nguyên và Đoạn Hằng Nghê không rét mà run.

Cả hai theo bản năng dịch sang hướng bên cạnh, bọn họ tựa hồ muốn duy trì một khoảng cách với Dập Hoàng, hắn, rất nguy hiểm!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv