Người Yêu Lỡ Hẹn

Chương 5



7

Từ mắt đến đầu đều đang đau nhức.

Có lẽ những ngày gần đây luôn vận động quá mức, toàn thân đều có cảm giác kiệt sức.

Đàn chị gửi tin nhắn đến:

“Mạn Mạn, trên đường về phiền em mua ba cốc cà phê, poster này tối nay vẫn phải sửa~”

Tôi tuỳ tiện đi vào một quán cà phê, đến nơi thì thở phì phò.

Trong quán ít người, loa mở một bài hát êm dịu, tôi chọn một vị trí trong góc, tâm trạng có chút trống rỗng.

Tôi vốn nghĩ bánh kem đã bị ép vụn rồi thì cứ vứt đi thôi, nhưng trong lòng luôn có một giọng nói đang nói “Nhưng đây là cái cuối cùng rồi.”



Nhưng đây là cái cuối cùng rồi.

Cầm túi bánh, tôi nhìn chiếc bánh bị biến dạng rồi lấy cái thìa nhỏ múc một miếng.

Nằm ngoài dự đoán, rất ngon.

Tôi luôn nghĩ, rõ ràng tôi đã đủ nỗ lực rồi.

Tôi vẫn luôn dè dặt, vẫn luôn khát khao được yêu thương, thế nhưng bản thân chưa từng nhận được một chút thương yêu nào.

Thời thơ ấu tôi đã thể hiện dáng vẻ rất hiểu chuyện, thành tích luôn dẫn đầu, nhưng khi bố mẹ ly hôn, chẳng ai cần tôi cả, chê tôi phiền toái.

Sau đó tôi bị vứt ở nhà bà nội, vẫn là đứa cháu không được yêu thương nhất.

Tôi dần dần phong toả bản thân, luôn lạnh mặt, luôn xa cách mọi người. Bùi Xuyên đột nhiên xuất hiện, nói anh muốn cưới tôi.

Như con thiêu thân, tôi hết sức tầm thường, hết sức thoả mãn, đến bây giờ mới biết, anh ta chẳng qua là bày tỏ tình cảm với một khuôn mặt giống hệt Giang Kiểu.

Nhưng đó đã xem là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của tôi rồi.

Bụi nước trong hốc mắt mờ mịt đã lâu đột nhiên rơi xuống một giọt nước, mu bàn tay như bị bỏng mà đau nhói.

Cứ như thế, một miếng rồi một miếng, không nếm được mùi vị gì, chỉ là động tác nhai lặp lại một cách máy móc.



Dường như đang bù đắp cho sự nuối tiếc của bản thân từ trước đến nay.

“Ngon như vậy à?” Giọng khàn khàn lạ lẫm từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Tôi hoang mang lau nước mắt, ngẩn đầu.

Một bàn tay to khớp xương rõ ràng cầm khăn giấy, đưa đến trước mặt.

Tầm nhìn dọc theo cánh tay hướng lên trên, dưới ánh đèn vàng nhạt của quán cà phê, khuôn mặt người đàn ông tinh xảo như điêu khắc, trong ánh mắt mang theo cái nhìn đánh giá. Tôi cầm lấy khăn giấy qua quýt lau lau đôi mắt.

Trạng thái nhếch nhác thảm hại nhất bị một người lạ nhìn thấy, hai má nóng như thiêu đốt.

Tôi đỏ mặt, cúi đầu thu dọn đống lộn xộn trên bàn, cũng dọn sạch tâm tư hỗn loạn trong lòng.

Ngẩn đầu, người đàn ông đã biến mất.

Giống như cái đập nước nào đó đột ngột bị vỡ ra, tâm trạng được giải toả thoả thích, tôi đột nhiên giải thoát.

“Cho em.” Một chiếc bánh kem nguyên vẹn đặt trên bàn.

Logo tương tự trên chiếc túi.

Người đàn ông vừa rời đi lại xuất hiện ngay trước mắt.

Trong con ngươi màu hổ phách của anh mang chút nét cười.

“Tiệm đồ ngọt này tôi cũng thường đến, ngon đến bật khóc.”

Tôi bối rối lại quẫn bách, đỏ mặt định giải thích.

Anh lại xua tay rồi xoay người bỏ đi, không nói thêm câu nào.

Lúc ra khỏi quán cà phê, tôi mới nhớ ra anh ấy là ai.

Kỳ Nghiêm, đối thủ cạnh tranh thương nghiệp của Bùi Xuyên ở kiếp trước.

Bùi Xuyên thường nói thủ đoạn của anh ấy xảo trá, thậm chí đôi khi còn cố tình hạ bệ người khác.

Đáng tiếc khi đó tôi nghe không hiểu chiến lược kinh doanh, chỉ có thể im lặng nghe anh ta trút giận

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv