14
Lần nữa gặp lại Bùi Xuyên là ở hiện trường hôn lễ của tôi và Kỳ Nghiêm.
Anh ta tiều tụy đi rất nhiều, đôi mày lạnh lùng, cả người toát lên cảm giác nặng nề khó tả.
“Anh không mời anh ta.” Kỳ Nghiêm đứng bên cạnh bĩu môi, có chút bất mãn.
Bùi Xuyên đưa tiền mừng cho tôi, cười chua xót:
“Chúc mừng.”
Không ai nhận lấy tiền mừng của anh ta, bàn tay cứ thế cứng đờ giữa không trung.
Tôi hạ mắt, có chút thất thần.
Mạch suy nghĩ như trở lại ngày thành hôn với Bùi Xuyên, khi đó anh ta luôn lơ đễnh, hoặc có lẽ là nuối tiếc vì người anh ta cưới không phải là Giang Kiểu, mà là tôi.
Tôi vẫn không hiểu.
Bùi Xuyên đặt tiền mừng lên chiếc bàn bên cạnh, nghiêm túc nhìn tôi nói:
“Thẩm Mạn, khoảng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ, rõ ràng kiếp trước chúng ta vẫn quen biết vào thời gian xấp xỉ đó, tại sao lần này em lại lạnh lùng như thế, anh luôn tìm xem đã xảy ra vấn đề ở đâu. Ban đầu anh tưởng rằng mình mạo phạm nên đã gây phiền phức cho em, nhưng không lâu trước đó anh đã nhớ ra, sợi dây chuyền kia là quà sinh nhật kiếp trước anh đã tặng em.”
“Thế nên em đã trở về sớm hơn anh, chỉ là em không muốn tha thứ cho anh.”
Kỳ Nghiêm nắm tay tôi chặt hơn, tôi cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay anh đang toát mồ hôi.
Tôi nhìn Bùi Xuyên, chợt thở dài:
“Bùi Xuyên, anh đi đi.”
Mặt anh ta trắng bệch, nhưng sau cùng chẳng nói gì. Giống như trước đây, chốc lát biến mất khỏi tầm nhìn.
15
Tôi không rõ trong lòng Kỳ Nghiêm có hoài nghi hay không, nhưng sau này chúng tôi đều rất ăn ý, không ai nhắc đến những chuyện liên quan đến Bùi Xuyên nữa.
Kỳ Nghiêm đẹp trai nhiều tiền, sự nghiệp thành công, tính cách lại hiền lành, là đối tượng kết hôn mà người người ngưỡng mộ.
Kết hôn chưa bao lâu, chúng tôi đã chào mừng sinh mệnh đầu tiên. Có lẽ là ảnh hưởng nội tiết tố, tôi bắt đầu trở nên đa sầu đa cảm, luôn vô cớ trút giận lên người Kỳ Nghiêm.
Kỳ Nghiêm trước sau chịu khổ chịu oán, dù đêm khuya bị đánh thức cũng ngoan ngoãn nghe lời đi mua đồ ăn đêm, dáng vẻ trông hơi đáng thương.
Ký ức kiếp trước dần dần trôi vào quên lãng, dần dần chôn vùi trong tâm trí tôi.
Đôi khi tôi còn cảm thấy bản thân và kiếp trước là hai người hoàn toàn khác nhau, thỉnh thoảng nũng nịu mới bất chợt phát hiện, hoá ra bản thân mình cũng có quyền vô cớ gây sự.
Chứ không phải dè dặt, ép dạ cầu toàn.
Sau đó Kỳ Nghiêm gần như giao toàn bộ quyền quản lý công ty lại cho người nhà, suốt ngày cùng tôi làm những chuyện không đâu vào đâu.
Đêm hôm hai người cùng nhau xem phim Hàn khóc bù lu bù loa, tôi nhìn vào mắt anh, nước mắt càng cuộn trào mãnh liệt hơn:
“Sao anh tốt thế chứ!”
Ánh mắt anh thành khẩn lại nghiêm túc:
“Thẩm Mạn, anh quay lại để yêu em.”
(Hoàn chính văn)