Khoảnh khắc mở cửa, mùi sữa tắm xông vào mũi.
Hướng Vãn Hằng mặc áo ngủ màu xanh đen, tóc nửa ướt, trên cổ còn lưu lại bọt nước.
Không thể không nói, dáng người của Hướng Vãn Hằng rất xuất sắc, dù chỉ mặc đồ ngủ, vẫn như cũ nhìn ra được vai rộng eo hẹp, hơn nữa ngũ quan tuấn tú, đúng là thuộc về vòng đồ ăn của Omega.
Kiều Nghênh đứng ở cửa, không rõ ý đồ của đối phương, báo cáo tình huống: "Đoàn Đoàn đang ngủ."
Hướng Vãn Hằng lập tức liếc nhìn vào bên trong gật đầu, hắn tiến lên nửa bước, đặt một chiếc hộp vào lòng bàn tay Kiều Nghênh: "Thưởng cho cậu vì thấy việc nghĩa hăng hái làm."
Kiều Nghênh khá bất ngờ, nhưng không buồn đào sâu hơn vấn đề, Hướng Vãn Hằng đứng quá gần cậu, mặc dù cậu là Beta, không ngửi được pheromone, nhưng loại hormone này vốn sinh ra đã có, khiến cậu khó lòng lảng tránh.
Người thành niên khác giới cần duy trì khoảng cách xã hội vừa đủ, gần thêm một tấc sẽ gây nên những biến đổi hóa học trong bầu không khí.
Kiều Nghênh không thích sự biến đổi đó, cầm hộp lui về phía sau nửa bước: "Cảm ơn Hướng tổng."
Lúc chỉ có hai người bọn họ, cậu vẫn giữ thói quen kêu Hướng Vãn Hằng là Hướng tổng.
"Bên trái hộp có số điện thoại và số WeChat của tôi." Hướng Vãn Hằng nói.
Chúc nhau ngủ ngon xong, Kiều Nghênh đóng cửa trở lại giường, mở hộp ra.
Là một chiếc điện thoại di động mới tinh, Kiều Nghênh từng ở ven đường trông thấy quảng cáo về nó, giá cả phải gần năm con số.
Cậu chưa từng dùng đến chiếc điện thoại nào đắt tiền như vậy, hơi thấy đau lòng, có điều nghĩ đến nó là vì để đổi ơn cứu mạng của Hướng Vãn Hằng, thế nên Kiều Nghênh cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.
Hướng Vãn Hằng tựa hồ rất bận, sau thời gian làm việc, số lần hai người gặp nhau cực kỳ ít ỏi.
Ngược lại Tiêu Lăng Vũ, lấy cớ công việc, một tuần qua nhà họ ba lần không ngoại lệ, kể cả lúc Hướng Vãn Hằng không có mặt, anh ta cũng phải chơi với Đoàn Đoàn chốc lát mới rời đi.
Một tháng sau, Kiều Nghênh cuối cùng thích ứng được thân phận mới và cuộc sống mới.
Bảo mẫu mới mà Hướng Vãn Hằng thuê là dì Lý, năm nay đã gần 60, nói đúng ra là Tôn Yến sắp xếp cho, nghe nói từ nhỏ Hướng Vãn Hằng đã được bảo mẫu này chăm sóc ăn uống hàng ngày.
Kiều Nghênh không biết tình huống, nhưng Hướng Vãn Hằng trong lòng rõ ràng, dì Lý là do mẹ hắn phái tới giám sát, theo dõi cuộc sống của hắn.
Tôn Yến mặt ngoài trông có vẻ dân chủ, kỳ thực bản tính kiểm soát rất cao, nhiều chuyện đều không phải do Hướng Vãn Hằng làm chủ.
Nhỏ thì là việc ra ngoài chơi với bạn bè phải mặc quần áo gì, lớn thì ghi danh vào trường đại học chuyên ngành nào.
Hướng Vãn Hằng không thể chịu nổi nhất là chuyện mẹ mình càm ràm và kể khổ, chỉ cần Tôn Yến mở miệng "Cha con mất sớm......" Hắn lập tức thỏa hiệp.
Theo lời bạn tốt thời đại học, hắn chính là "Con trai của mẹ" trong truyền thuyết.
Nhưng sợi dây căng chặt, một ngày nào đó sẽ đứt.
Vì thế hắn bắt đầu khởi nghĩa, giành quyền tự quyết bằng cách rời nhà trốn đi, tự xây dựng công việc kinh doanh của riêng mình.
Không ngờ chưa tới hai năm, mọi thứ lại quay về trước ngày giải phóng.
Hướng Vãn Hằng hiếm khi về nhà ăn cơm tối, trên bàn cơm giống như mưa giông bão táp, không khí áp lực hít thở không thông.
Kiều Nghênh ăn từng miếng, thỉnh thoảng trộm nghía sáng phía đối diện, Hướng Vãn Hằng ngày thường luôn là dáng vẻ vờ không đứng đắn, kiềm chế như vậy, lần đầu tiên cậu diện kiến.
Kiều Nghênh biết Hướng Vãn Hằng không hài lòng, nói đơn giản chính vì dì Lý đã quét dọn phòng của hắn.
Ý thức riêng tư của Hướng Vãn Hằng rất mạnh, ngày đầu tiên vào trong biệt thự ở, cậu đã được thông báo không cho phép vào phòng ngủ chính.
Tùy tiện ăn mấy miếng, Hướng Vãn Hằng liền lên lầu, Kiều Nghênh ăn xong đồ ăn rồi ôm Đoàn Đoàn đi tản bộ trong sân.
Bé con mới mọc chiếc răng sữa đầu tiên, nước bọt ngày nào cũng chảy như thác, Kiều Nghênh phải mang theo khăn giấy bên người mọi lúc.
Những đồ dùng hằng ngày trong nhà họ Hướng được đặt ở phòng chứa đồ, ngay bên cạnh phòng bếp.
Kiều Nghênh vừa đẩy cửa ra, lập tức có người theo sau.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia gần đây bận rộn gì mà ăn ít vậy?" Dì Lý tràn ngập lo lắng.
Nhưng Kiều Nghênh biết đây là đang dò la thông tin, Hướng Vãn Hằng có nói sơ qua lai lịch của dì Lý, cũng dặn cậu không nên nhiều lời với bà ấy.
"Chắc là dạo này trời nóng, không có hứng ăn uống." Kiều Nghênh bịa chuyện nói.
"Sao có thể, đó đều là những món mà cậu chủ đã thích ăn từ nhỏ." Dì Lý nghĩ mãi không thông, lo lắng sốt ruột tỏ vẻ muốn gọi điện thoại báo tình huống cho Tôn Yến.
Kiều Nghênh thầm đánh giá trong lòng, Hướng Vãn Hằng sắp 30 tới nơi rồi, thỉnh thoảng ăn ít đi thì có làm sao?
Cậu rốt cuộc hiểu được, dục vọng khống chế của Tôn Yến trong miệng Hướng Vãn Hằn đáng sợ thế nào.
Kiều Nghênh giơ tay ngăn chặn dì Lý đang chuẩn bị gọi điện thoại, an ủi: "Dì đừng lo lắng, đợi lát nữa cháu nấu cho anh ấy chén mì, anh ấy thích nhất món mì cháu làm."
Rời khỏi bầu không khí ngột ngạt kia, Kiều Nghênh hít sâu một hơi, Hướng Vãn Hằng tuy rằng từ nhỏ cơm áo vô lo, nhưng dưới sự kiểm soát của gia đình, hắn cũng không khá hơn cậu bao nhiêu.
Tỷ lệ người vào ở trong khu biệt thự này không nhiều, ban đêm yên tĩnh như làng quê miền núi, điểm khác biệt chính là thỉnh thoảng truyền đến tiếng còi hú.
Kiều Nghênh ôm Đoàn Đoàn, ngồi trên xích đu đung đưa qua lại, năm tháng bình yên.
Đèn thư phòng trên lầu sáng lên, Hướng Vãn Hằng tựa người bên cửa sổ, nơi đầu ngón tay hắn có chấm đỏ, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Hướng Vãn Hằng hút thuốc.
Alpha trầm mặc đưa mắt về phía xa, sương khói bao phủ quanh thân hắn tựa hồ một nỗi buồn không thể giải thích.
Kiều Nghênh nhìn hắn, cảm thấy Hướng Vãn Hằng không nên là dáng vẻ này, nhưng bọn họ mới quen biết một tháng, cậu chung quy cũng không có lập trường làm người hóa giải ưu phiền.
Huống hồ hiện tại cậu còn phải dựa vào Hướng Vãn Hằng để sinh tồn.
Hướng Vãn Hằng dường như cũng nhận ra ánh mắt của Kiều Nghênh, hắn lập tức dụi tắt tàn thuốc, khẽ nở nụ cười nhạt với cậu.
Kiều Nghênh nắm bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn, cùng bé chào hỏi kim chủ của bọn họ.
Một chốc sau, Hướng Vãn Hằng cầm hai lon nước trái cây đi xuống, hắn đã thay quần áo khác, lúc nói chuyện hơi thở mát mẻ, không hề có chút mùi thuốc nào.
Kiều Nghênh cảm thấy khá nhẹ nhõm, đại thiếu gia bất cần đời vẫn còn biết khói thuốc có hại cho trẻ em.
"Cảm ơn." Kiều Nghênh nhận nước trái cây uống một ngụm, Đoàn Đoàn thấy cái gì cũng muốn ăn, hai bàn tay nhỏ ra sức lắc lắc cái lon.
"Không được nha, Đoàn Đoàn còn nhỏ, ngày mai anh sẽ làm trái cây xay nhuyễn cho Đoàn Đoàn nhé?" Kiều Nghênh nói, nhưng bé con căn bản không nghe, nóng lòng òa lên, làm cậu không có biện pháp nào, "Đoàn Đoàn chỉ có thể ngửi thôi."
Alpha bên cạnh đột nhiên nở nụ cười, hắn khom lưng nhéo mặt Đoàn Đoàn: "Cậu muốn nó giải khát trong mơ à?"
"Vậy phải sao bây giờ? Trơ mắt để đứa nhỏ nhìn hai chúng ta uống à?" Kiều Nghênh phản bác.
Hướng Vãn Hằng dừng một chút, nói tiếp: "Cậu có thể lựa chọn không uống."
"Vậy anh còn lấy xuống cho tôi làm gì?" Kiều Nghênh trừng mắt liếc Hướng Vãn Hằng một cái.
"Rồi rồi, là tôi sai được chưa?" Hướng Vãn Hằng có một phát hiện mới, dáng vẻ xù lông của Kiều Nghênh trông còn đáng yêu hơn cả lúc Đoàn Đoàn khóc lên.
Kiều Nghênh vừa lòng, đưa nước cho Đoàn Đoàn ngửi một chút, bản thân mình cũng uống một ngụm, vài phút sau, Hướng Vãn Hằng đã thấy nó hết.
"Cho tôi ôm một lát." Hướng Vãn Hằng bế Đoàn Đoàn, chuẩn bị ngồi xuống......
"Chờ một chút chờ một chút!" Kiều Nghênh lập tức bật dậy giống như ngồi trên xương rồng, "Xích đu sẽ đứt!"
Đùa cái gì vậy, chiếc xích đu này hắn bỏ biết bao nhiêu tiền vào, có thể nhận trọng tải 500kg, Hướng Vãn Hằng cạn lời, cũng lười giải thích, chỉ giơ tay kéo Kiều Nghênh, hai người cùng nhau ngồi xuống.
Kiều Nghênh nơm nớp lo sợ chờ dây thừng đứt, cậu cảm thấy âm thanh kẽo kẹt kia khiến người nghe không khỏi sợ hãi.
"Bên trong dây thừng là thép, sẽ không đứt." Hướng Vãn Hằng chưa gặp qua ai thiếu hài hước như Kiều Nghênh, chỉ toàn nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
"Ò." Kiều Nghênh không nói nữa.
Hướng Vãn Hằng im lặng ôm Đoàn Đoàn, tiện tay hái một cái lá cho đứa nhỏ chơi, Đoàn Đoàn vừa bắt được lá liền đút ngay vào miệng.
Hướng Vãn Hằng: "......"
Kiều Nghênh nhắc nhở: "Anh đừng có cái gì cũng đưa cho Đoàn Đoàn, bé đang trong thời kỳ mọc răng, thấy gì cũng muốn cắn."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hướng Vãn Hằng không có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ, cũng không ngại học hỏi kẻ dưới.
"Ngày mai tôi bảo dì Lý nướng một ít que gặm nướu......"
Dì Lý giống như có giác quan thứ sáu, vừa đề cập đến tên bà, lập tức thấy bà bưng một dĩa trái cây đi tới.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, trái cây chiều nay mới được chuyển đến, hai người nên ăn một chút bổ sung vitamin."
"Đã biết, để đó đi." Hướng Vãn Hằng lạnh lùng nói.
Dì Lý thức thời rời đi, bà trở lại phòng bếp, xuyên qua cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn về phía hai người bọn họ.
"Bình thường cậu bớt tiếp xúc với dì Lý lại, cũng mặc kệ bà ấy nói gì, cậu cứ coi như bà ta đang đánh rắm đi." Hướng Vãn Hằng không đụng vào một miếng trái cây nào, cực kỳ bực bội.
"Anh......" Kiều Nghênh khó hiểu, "Anh không phải là do bà ấy chăm từ nhỏ à?"
Hướng Vãn Hằng khinh thường: "Đừng nghe bà ta nói bừa, tôi là do dì Trình chăm sóc, dì Lý là người giúp việc của mẹ tôi."
Kiều Nghênh đã hiểu.
"Đừng tức giận, ăn chút trái cây đi." Kiều Nghênh cắn một miếng dưa hấu, thấy hai tay Hướng Vãn Hằng đều đang vụng về ôm Đoàn Đoàn, chỉ có thể đưa đến bên miệng hắn.
"Không ăn!"
Kiều Nghênh: "......"
Thiếu gia này tính tình còn rất nóng nảy, không ăn thì thôi, Kiều Nghênh tự ăn.
Một mình cậu xơi hết dĩa trái cây, vỗ bụng: "Buổi tối anh cũng không ăn bao nhiêu, để tôi làm cho anh chén mì."
"Được thôi."
Kiều Nghênh: Sao không ra vẻ nữa đi.
Nhưng cậu còn chưa đứng dậy, mặt đã bị kéo vùi vào hõm vai Hướng Vãn Hằng.