Xe chạy trên đường quốc lộ với tốc độ như bay, Kiều Nghênh nắm lấy dây an toàn, không biết Hướng Vãn Hằng muốn đưa mình đi đâu. Đoàn Đoàn biến mất cùng với dì Lý, đồ đạc trong tủ lạnh và kệ bếp gần như chưa hề đụng tới.
Hiện tại nhớ lại, buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, dì Lý rõ ràng đồng ý với cậu sẽ cho Đoàn Đoàn ăn đúng giờ.
"Xin lỗi, nếu không phải do tôi chạy loạn, Đoàn Đoàn cũng sẽ không......"
Kiều Nghênh sinh lòng áy náy, đây vốn là trách nhiệm công việc của cậu, lại bởi vì sơ sẩy mới tạo nên tình cảnh này, Hướng Vãn Hằng không chỉ một lần nhắc nhở Kiều Nghênh, tránh dì Lý ra xa một chút, nhưng cậu vẫn ôm tâm lý may mắn như cũ.
"Không phải lỗi của cậu." Không khí bên trong xe ngột ngạt, Hướng Vãn Hằng chau mày, nắm chặt tay lái, ánh mắt dữ dằn.
"Sau này sẽ không." Kiều Nghênh cúi đầu tự mình sám hối, bảo đảm nói, "Anh đừng đuổi việc tôi được không? Tôi nhất định sẽ nghe lời."
Hướng Vãn Hằng sửng sốt, duỗi tay vỗ nhẹ đầu cậu, "Không phải do cậu, tôi biết Đoàn Đoàn ở đâu."
"Ừm." Kiều Nghênh thở nhẹ nhõm một hơi, lại nói, "Kỳ thật tôi cũng đoán biết một chút."
"Đợi lát nữa có lẽ sẽ để cậu chịu tủi thân." Xe dừng đèn đỏ, Hướng Vãn Hằng quay đầu nhìn Kiều Nghênh, "Mặc kệ bọn họ nói gì, cậu cũng đừng tức giận."
"Đã biết." Kiều Nghênh ngoan ngoãn, thề tuyệt đối không gây thêm phiền phức nữa.
Nhà cũ Hướng gia đèn đuốc sáng trưng, đèn chùm pha lê lóa mắt treo trên đầu, vài người đàn ông đang ngồi trên chiếc sofa kiểu Trung Quốc đơn giản mà sang trọng.
Phòng bếp gần đó đã bày biện đủ loại món ăn tinh xảo, rượu vang đỏ đắt tiền trong bình phản chiếu ánh sáng đẹp đẽ, người giúp việc đứng hai bên trái phải, sẵn sàng phục vụ khách bất cứ lúc nào.
Kiều Nghênh bị Hướng Vãn Hằng nắm tay, lo lắng toát cả mồ hôi, ngoại trừ Tôn Yến, cậu chưa từng gặp qua người nhà của Hướng Vãn Hằng.
Không khí có phần nghiêm túc, mang theo chút cảm giác khó tả như bị kim chích sau lưng.
Con dâu lần đầu về ra mắt nhà chồng, có cần trang nghiêm đến vậy không?
"Đừng sợ." Hướng Vãn Hằng nhéo nhéo tay cậu, nói thầm bên tai cậu, "Hai người lớn tuổi kia là chú của tôi, tuổi tác xêm xêm tôi là anh họ và em họ."
Tiếng nói chuyện nhỏ nhặt khiến những người đàn ông để ý, người nhiều tuổi nhất trong số đó đứng dậy, khuôn mặt mang ý cười: "Vãn Hằng về rồi hả? Sao không tiến vào, dẫn theo vợ còn xấu hổ sao?"
"Chào chú hai." Hướng Vãn Hằng lễ phép chào một tiếng, dắt tay Kiều Nghênh đi vào phòng khách, lại chào hỏi, "Lâu ngày không gặp chú ba."
Kiều Nghênh cũng chào theo hắn, được mấy người phụ nữ giống như cô thím kéo vào ngồi chính giữa.
Lòng bàn tay Hướng Vãn Hằng trống trơn, trong bụng hơi lo lắng, nhóc con kia lọt vào ổ sói, không biết có thích ứng được không.
Nhưng hắn không dư thời gian bận tâm chuyện đó, ý đồ thăm dò của mấy người chú đã quá rõ ràng, hắn đột nhiên có một đứa con trai, không khỏi làm họ hoảng sợ.
Vì để tránh cho con cháu trong nhà tranh đoạt gia sản mà gây náo loạn gia đình, Hướng gia có một quy củ bất thành văn, con trai trưởng có thể kế thừa 80% cổ phần, còn lại là 20% chia đều cho con thứ.
Nhưng nếu trước năm 35 tuổi, con trưởng còn chưa cưới vợ sinh con, vì Hướng gia khai chi tán diệp, vậy mỗi năm qua đi sẽ chuyển dời 5% cổ phần chia đều ra cho con thứ.
Nhìn thì có vẻ hợp lý, sẽ không một gậy đập tan nát quan hệ, nhưng cũng nảy sinh ra rất nhiều chuyện vô cớ.
"Nghe bảo cháu tên Kiều Kiều?" Thím hai nắm tay Kiều Nghênh, "Trẻ trung tuấn tú thật."
"Cháu chắc là nhỏ hơn Vãn Hằng nhà chúng ta nhiều nhỉ." Thím ba nói tiếp, vẻ mặt từ ái, "Con trẻ như vậy đã sinh con, đúng là vất vả."
"Cháu 23 rồi, không còn nhỏ nữa." Kiều Nghênh như đứng đống lửa ngồi đống than, hận không thể bỏ chạy lấy người, nhưng chiến hữu của cậu còn ngồi chung trên thuyền, cậu không thể cứ vậy mà đào ngũ được.
"Kém 6 tuổi cũng bình thường thôi." Thím hai bày ra dáng vẻ của người từng trải, "Chồng hơn tuổi mới biết thương vợ."
Kiều Nghênh không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Bên kia, Hướng Vãn Hằng đang bị hai chú và ba người anh em họ vây quanh.
Em họ nhỏ nhất mới 6 tuổi, vô tư thủ thỉ với Hướng Vãn Hằng: "Anh lớn, vợ anh đẹp thật đấy, sau này em cũng muốn cưới một Omega xinh đẹp như vậy."
Hướng Vãn Hằng cười khẽ, ánh mắt không tự giác chuyển sang Kiều Nghênh, nhìn cậu bị hỏi tới hỏi lui mà mặt đỏ bừng.
Em họ tên Hướng Vãn Thần, còn chưa hiểu chuyện tranh đấu gay gắt của người lớn, đơn thuần giống tờ giấy trắng, những câu nói ra đều ngây thơ thật thà.
"Tiểu Thần nhà chúng ta đẹp trai, chắc chắc sẽ được nhiều Omega thích." Hướng Vãn Hằng rất có hảo cảm với cậu em họ này, trêu chọc nói.
"Giống cậu mỗi ngày đổi một người à?" Giọng nói âm dương quái khí vang lên, "Em dâu thật là có mắt như mù."
Người vừa lên tiếng là Hướng Vãn Hiền, con trai của chú hai, anh họ của Hướng Vãn Hằng, ỷ vào việc bản thân lớn tuổi nhất trong hàng con cháu, nhưng lại không phục việc không chiếm được vị trí cháu đích tôn, từ nhỏ đã không ngừng lạnh nhạt cáu gắt với Hướng Vãn Hằng.
Đổi lại là ngày thường, Hướng Vãn Hằng cũng lười đáp trả, nhưng hôm nay giọng nói kia phá lệ to lớn vang dội, ai đang ngồi đó đều nghe thấy được, mọi người nhìn nhau nhưng không lên tiếng.
Hai người họ vừa đụng mặt liền giương cung bạt kiếm đã trở thành chuyện thường xuyên xảy ra, nhưng hôm nay Kiều Nghênh lần đầu ra mắt, khó tránh khỏi bị người chê cười, nói nhà họ Hướng gia giáo không nghiêm.
Tuy rằng trong lòng bọn họ cũng chướng mắt một Omega 23 tuổi mới vừa tốt nghiệp đã nhanh chóng gả chồng sinh con, còn không phải là vì tiền của nhà họ Hướng.
Tôn Yến làm dâu trưởng, vội vàng đứng ra giải vây, cho Kiều Nghênh đủ thể diện: "Nếu mọi người đã đến đông đủ thì đừng ngồi đó nữa, biết hôm nay Kiều Kiều tới nên dì Trình và dì Lý đã chuẩn bị suốt một buổi tối đấy."
Chú hai đứng dậy, không chút khách khí ngồi vào ghế chủ vị.
Tôn Yến nhẫn nhịn, bên ngoài khẽ cười gượng gạo, sắp xếp cho Kiều Nghênh và Hướng Vãn Hằng ngồi bên cạnh bà.
Em họ Hướng ngồi xuống vị trí cạnh Hướng Vãn Hằng xem náo nhiệt.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ 2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé 3. Gợn Sóng Không Tên 4. A Chức =====================================
Trừ nước trái cây cho Hướng Vãn Thần, dì Lý đều rót vào ly mỗi người rượu vang đỏ. Thấy ánh mắt Hướng Vãn Hằng liếc lại đây, dì Trình lập tức hiểu ý đổi rượu thành nước trái cây.
Kiều Nghênh hơi ngượng ngùng, nói thầm bên tai Hướng Vãn Hằng: "Kỳ thật tôi có thể uống một chút."
Hướng Vãn Hằng thản nhiên: "Vậy thì cũng đừng uống với bọn họ."
Kiều Nghênh: "......"
Cho nên...... Thị phi trong gia đình này xem ra còn máu chó hơn so với cậu tưởng tượng sao?
Kiều Nghênh nghe lời uống một ngụm nước trái cây, Hướng Vãn Thần thấy cậu uống giống mình, đưa tay vượt qua người anh họ chạm vào ly của Kiều Nghênh.
Cậu em họ này thật ra có chút đáng yêu, Kiều Nghênh nghĩ.
Bữa tối của gia đình giàu có cũng không thể xoàng xĩnh, tôm hùng Úc, gan ngỗng Pháp, thịt bò Nhật, thịt xông khói Iberian...... Mấy món ăn từ khắp nơi đều được bày biện trên bàn ăn nho nhỏ, khiến cho củ cải nội địa Kiều Nghênh mở rộng tầm mắt.
Nhưng Hướng Vãn Hằng lại chăm chú vào đám tôm sông trước mặt, hắn cẩn thận lột sạch vỏ tôm bỏ vào cái chén bên cạnh, chỉ chốc lát sau, tôm lột đã đầy thành một tòa núi nhỏ.
"Anh bóc cho em hả?" Hướng Vãn Thần chảy thèm thuồng nhìn chằm chằm chén tôm.
Hướng Vãn Hằng đẩy chén đến trước mặt Kiều Nghênh, vô tình từ chối: "Cho chị dâu em."
Đứa nhỏ trở mặt nhanh hơn lật sách, miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Có vợ quên em trai."
Hướng Vãn Hằng hiếm khi không đáp lại được, cũng không muốn tính toán với đứa nhỏ, nhóc con hiểu cái gì.
Hắn hơi nghiêng người, ghé tai Kiều Nghênh nói: "Tôm sông, bổ dưỡng, anh Phàm con trai của dì Trình nuôi đấy, anh ấy mở một nhà máy nuôi trồng thủy sản, rảnh tôi dẫn cậu đi câu cá."
Kiều Nghênh phối hợp gật đầu, vẻ mặt thẹn thùng, nũng nịu trả lời: "Vâng, vậy em chờ nha."
Người Hướng Vãn Hằng lập tức nổi một tầng da gà, cảm khái trong lòng, may mà tính nết Kiều Nghênh không như thế này, nếu không hắn sớm buồn nôn chết.
Mấy bạn giường trước đây của hắn cũng là dạng này, mới gặp thì đứng đắn, qua thời gian bắt đầu nói chuyện õng ẹo, cho rằng như vậy mới đáng yêu, còn vô cùng nghe lời hắn, thông thường không tới mấy ngày hắn đã chán ngấy, lười tiếp xúc thêm.
Bạn bè nói hắn là mối họa độc thân, Hướng Vãn Hằng cũng nghĩ mình có mới nới cũ, hiện tại mới phát hiện, hắn chỉ là không thích loại người kia, hắn thừa nhận bản thân không tốt lành gì, giải thích này như một dạng bào chữa, nhưng sự thật chính là như thế.
Hướng Vãn Hằng dùng khuỷu tay đụng Kiều Nghênh, hạ giọng: "Đừng giả vờ, bình thường."
Kiều Nghênh lập tức thu hồi biểu cảm, nhỏ giọng nói: "Câu cá là thú vui của người lớn tuổi, anh cũng vậy à?"
Hướng Vãn Hằng cứng đờ, nhất thời cạn lời, hắn nên vui vẻ vì Kiều Nghênh khen mình trẻ tuổi hay bực bội vì bị cậu nghi ngờ khả năng đây?
Nghĩ thêm cũng không ra đáp án, phát hiện Beta so với những người khác hắn tiếp xúc có chỗ khác biệt.
Không tỏ vẻ đáng yêu, không hay nịnh hót bợ đuôi, tuy rằng nghèo không xu dính túi, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà khom lưng uốn gối, không kiêu ngạo không siểm nịnh, biết bản thân muốn cái gì, sống rất hiểu biết.
Nghĩ tới đây, Hướng Vãn Hằng nhịn không được cười khẽ thành tiếng, ngay tức khắc bị người buông lời châm chọc.
"Có vợ là khác liền nhỉ, ăn một bữa cơm cũng vui vẻ như vậy." Hướng Vãn Hiền uống một hớp rượu, ngữ khí tăng lên, "Em họ thật là có phúc."
Mọi người như cũ không tỏ thái độ, chú hai càng ngó lơ bỏ mặc, cam chịu cách ứng xử của con trai.
Kiều Nghênh căm ghét thái độ hợm hĩnh kia, trong lòng không khỏi nổi gió, ngoài mặt vẫn bình thản ung dung, Hướng Vãn Hằng và Tôn Yến chưa nói gì, cậu không thể khơi mào được.
"Vậy thì chúc anh họ sớm ngày tìm được ý trung nhân." Hướng Vãn Hằng nâng chén, ngoài cười trong không cười uống một chút.
Trên đường đến đây, Kiều Nghênh nghe kể Hướng Vãn Hiền vốn đã có vợ sắp cưới, Omega kia cũng đang có thai, kết quả bị một phú nhị đại nửa chừng cuỗm đi mất.
Hướng Vãn Hiền bị cắm sừng, việc này trở thành trò cười ầm ĩ bàn luận trong giới của bọn họ hồi lâu.
Mắt thường có thể thấy được Hướng Vãn Hiền chuyển sang tức giận, Kiều Nghênh hơi cúi đầu, dưới sự che chắn của ly chén, ánh mắt đảo qua lại giữa mấy anh em nhà họ Hướng.
Bầu không khí hiện tại vô cùng đáng sợ, động sói xem ra còn an toàn hơn nhiều, ở đây tuy toàn là người, nhưng ai cũng có vẻ như kiểu sẽ ăn thịt không nhả xương vậy.
Cậu kéo kéo góc áo của Hướng Vãn Hằng dưới bàn, ý bảo hắn đừng gây xung đột.
Hướng Vãn Hằng vỗ vỗ tay Kiều Nghênh ngụ ý trấn an.
Bữa tiệc tối kết thúc không mấy vui vẻ, mục đích của các chú rất đơn giản, họ muốn tìm tòi chân tướng, Hướng Vãn Hằng cũng biết những chuyện như thế này sẽ không chỉ dừng lại ở một lần.
Phòng khách không còn ai khác, Hướng Vãn Hằng rốt cuộc lộ ra bản tính thật, sắc mặt âm u, lạnh lùng liếc qua, cơn tức giận kìm nén cuối cùng cũng phun trào như núi lửa: "Là ai cho phép các người đưa con tôi đến đây?"
Dì Lý bên cạnh sợ tới mức không dám lên tiếng.
Hướng Vãn Hằng đương nhiên biết là ý của Tôn Yến, vào thẳng vào vấn đề: "Mẹ, mẹ còn nhớ đã đồng ý gì với con không?"
Tôn Yến ôm tay, dựa vào lưng ghế, hôm nay bà cũng nghẹn một cục tức, thế mà lúc này đây đứa con trai lòng lang dạ sói lại quay sang trách móc bà: "Mẹ còn không phải vì muốn tốt cho con à? Chú bác của con như hổ rình mồi mọi lúc mọi nơi, trong khi Hướng gia nhà chúng ta đã có cháu đích tôn."
Hướng Vãn Hằng đột nhiên đứng bật dậy, dồn dập khiến Kiều Nghênh không khỏi hốt hoảng.
"Vậy mẹ còn có chỗ nào không hài lòng?" Hướng Vãn Hằng hỏi lại.
Tôn Yến chưa kịp trả lời, Hướng Vãn Hằng nói tiếp: "Mẹ biết tâm tư của con vốn không ở nơi này, trước đó đồng ý với mẹ tiếp quản công ty, cũng là vì mẹ nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống sau này của con nữa."
Mẹ con hai người cách một cái bàn giằng co, ai cũng không có ý định nhường nhịn.
"Nhưng con là con trai của mẹ, trên đời này không có người mẹ nào sẽ mặc kệ con cái mình cả." Tôn Yến cho là đương nhiên.
"Con đã là người trưởng thành, có chủ kiến và suy nghĩ riêng của bản thân, không phải ký sinh trùng trên người mẹ, mẹ bắt con đi hướng đông thì con không thể rẽ sang hướng tây." Tức giận của Hướng Vãn Hằng tiếp tục tăng cao.
"Nhưng...... Nhưng công ty là tâm huyết cả đời của ba con, con nhẫn tâm nhìn người khác phá hư sao?" Tôn Yến hạ sát chiêu, chuẩn xác nhắm trúng Hướng Vãn Hằng, bà biết con trai bà từ trước đến nay luôn ngưỡng mộ cha mình.
"Trong người bọn họ ai mà không chảy dòng máu nhà họ Hướng, con cao quý hơn bọn họ chắc?"
Hướng Vãn Hằng rốt cuộc nói ra điều mà hắn chưa bao giờ dám nói, lúc cha hắn còn sống từng nhắc nhở hắn, con trưởng mỗi thế hệ của Hướng gia, không ai chắc chắn mang trong mình tấm lòng của một thương gia.
Cái quy tắc kia trông giống như một cảnh thái bình giả tạo, kỳ thật không hề công bằng chút nào, cũng cướp đi cuộc đời của rất nhiều người.
"Sao tôi có thể nuôi một đứa nghịch tử như anh chứ!" Tôn Yến tức giận đứng lên, đập mạnh xuống bàn.
"Mẹ, mẹ bảo con tiếp quản công ty, con làm, mẹ kêu con cưới vợ sinh con, con cũng thực hiện rồi, từ nay về sau, hy vọng mẹ có thể an phận làm tròn trách nhiệm của mình, đừng phát sinh những việc dư thừa nữa."
Hướng Vãn Hằng không muốn nhiều lời, kéo Kiều Nghênh chuẩn bị bế đứa nhỏ trở về nhà.
Tôn Yến biết tính tình của con trai, vật cực tất phản, bà nhịn nhiều năm, cũng không thể nhất thời đánh mất.
"Kiều Kiều, WeChat của dì sao không tìm ra tên con? Chúng ta thêm lại đi." Tôn Yến lấy điện thoại ra, chuẩn bị quét mã QR của Kiều Nghênh.
Kiều Nghênh khó xử: "Dì à...... Cháu......"
Hướng Vãn Hằng: "Em ấy trông đứa nhỏ không chơi di động."
Kiều Nghênh: "......"
Dì Trình bế Đoàn Đoàn đang ngủ trên lầu xuống dưới, đứa nhỏ vừa nhìn thấy Kiều Nghênh lập tức khóc lớn, dụi mặt vào bả vai cậu nức nở.
"Dì Lý chăm sóc mẹ hơn phân nửa đời, để dì ấy ở lại với mẹ đi, như vậy con cũng yên tâm, ngày mai hãy cho dì Trình qua chỗ con."
Không đợi Tôn Yến có cơ hội phản bác, Hướng Vãn Hằng dẫn theo một lớn một nhỏ rời khỏi cửa nhà họ Hướng.
"Cậu có bằng lái xe không? Có lái bao giờ chưa? Tôi uống rượu." Hướng Vãn Hằng lấy chìa khóa, đón Đoàn Đoàn ôm vào lòng.
"Tôi có." Trường học tổ chức giảm giá cho sinh viên đăng ký theo nhóm học lái xe, ký túc ba người thiếu một nên đã lôi kéo Kiều Nghênh tham gia, "Nhưng tôi mới chỉ chạy thử một chiếc Santana cà tàng ở trường dạy lái xe, chưa từng lái chiếc xe nào cao cấp như vậy."
Kiều Nghênh nói ngồi vào ghế lái, giọng điệu có chút thấp thỏm.
Hướng Vãn Hằng ôm em bé chui vào ghế phụ, bị Kiều Nghênh ngăn cản: "Không thể ôm con nít ngồi ghế phụ, anh ra đằng sau đi."
Hướng Vãn Hằng: "......" Tự nhiên bị mắc nghẹn.
Đường trở về khu biệt thự Hằng Thành không quá chen chúc, Kiều Nghênh như đi trên băng mỏng với tốc độ rùa bò 40km/h.
Đèn đường hơi u ám, sợ trên đường xe chạy đột nhiên nhảy ra thứ gì đó, Kiều Nghênh chỉ dám lái xe ở làn giữa.
"Có thể chạy nhanh hơn được không? Xe đạp điện còn đi nhanh hơn cậu." Hướng Vãn Hằng thúc giục, trong giọng nói đã mang theo một chút không kiên nhẫn.
Đoàn Đoàn nhìn chằm chằm cửa sổ xe, ánh mắt tràn đầy mới lạ, bé con tựa vào vai Hướng Vãn Hằng không nhúc nhích.
"Đừng có gấp, bao dung tay lái mới." Kiều Nghênh nhìn về phía trước, sống lưng thẳng tắp, cậu nắm tay lái, đầu ngón tay hơi trắng.
"Cậu thả lỏng đi, đường rất vắng." Hướng Vãn Hằng tiếp cho Kiều Nghênh một viên thuốc an thần.
Đèn đỏ sáng lên, Kiều Nghênh dẫm phanh rồi quay đầu nhìn Vãn Hằng, phát hiện hắn có chút không thích hợp.
Buổi tối chỉ uống một chút rượu vang đỏ, mặt sao lại đỏ như vậy, nhiệt độ trong xe rõ ràng không cao, thế nhưng trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
"Anh làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào?" Kiều Nghênh hỏi.