Trịnh Việt Lâm thuộc loại đầu dính lên gối là ngủ, vữa nãy nếu không vì lo lắng mai phải gặp bố mẹ chồng thì cậu đã sớm lăn ra ngủ rồi.
Lúc này La Huân ôm cậu, lại nằm trên chiếc giường êm ái nên người kia chưa nói được mấy câu cậu đã bắt đầu thấy mệt mỏi rã rời.
“Bố tôi thích mọi thứ đáng yêu nên mai lúc đi cậu cứ làm sao cho mình đáng yêu là được.” La Huân nghiêng đầu nhìn cậu, nhận ra thằng nhóc này đã nhắm mắt tự khi nào, “Cậu cứ thế này thôi chỉ số đáng yêu đã đạt max rồi.”
“Hử?” Trịnh Việt Lâm gắng gượng chống mí mắt lên hỏi, “Cái gì max cơ?”
La Huân bị cậu chọc cười, ôm cậu đắp kín chăn, “Tình yêu tôi dành cho cậu đạt max.”
Trịnh Việt Lâm ngượng ngùng, xoay lưng về phía La Huân.
La Huân ôm cậu từ phía sau, dán vào tai cậu hỏi: “Mệt rồi à?”
“Ừm…”
“Thế ngủ đi.” La Huân giơ tay tắt đèn bàn đầu giường.
“Tôi về phòng mình ngủ,” Tuy Trịnh Việt Lâm buồn ngủ nhưng vẫn tuân thủ nguyên tắc.
La Huân ôm chặt cậu: “Không cho, mau ngủ đi!”
Chăn đệm La Huân quá ấm áp, giường cũng êm hơn giường cậu, Trịnh Việt Lâm thật sự không muốn về lắm.
“Vậy chỉ ngủ thôi, không được làm chuyện khác.” Trịnh Việt Lâm lật người nhìn La Huân, “Tặng cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Cậu tới gần, chủ động đặt lên môi La Huân một nụ hôn.
Chỉ một nụ hôn như vậy, đầu La Huân đã bắn pháo hoa.
Để người cầm quyền nhà hắn chủ động dâng hiến nụ hôn khó biết nhường nào chứ!
La Huân ôm Trịnh Việt Lâm, tuy cứng, tuy trướng đến khó chịu nhưng vẫn kiên cường gắng gượng, dù sao thì loại chuyện cưỡng ép người khác hắn tuyệt đối sẽ không làm.
Hắn ngửi được mùi sữa tắm trên người Trịnh Việt Lâm, nhủ thầm, mình đúng là chính nhân quân tử một cách không thể tin được.
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Việt Lâm đã rời giường tắm rửa làm bữa sáng từ sớm, cơm nước xong xuôi hai người bắt đầu đến nhà La Huân, trên đường đi, Trịnh Việt Lâm nhất quyết đòi mua quà đến, La Huân không ngăn nổi.
Nhìn quanh một lượt, Trịnh Việt Lâm mua một thùng táo và một thùng quýt.
“Sao lại mua cái này vậy! Mua một lần nhiều như vậy họ không ăn hết đâu!” Tuy rằng nói vậy nhưng La Huân vẫn nhận hai thùng trái cây nặng muốn chết trong lòng Trịnh Việt Lâm kia ném vào cốp xe.
“Hồi nhỏ khách đến nhà tôi đều tặng quà như vậy á, mua cả thùng rẻ hơn.” Trịnh Việt Lâm cảm thấy hài lòng, vui tươi hớn hở lên xe.
“Không cần tiết kiệm tiền đâu!” La Huân vừa lái xe vừa bảo, “Tôi có tiền.”
“Nhưng đi gặp bố mẹ cậu nhất định phải là tôi mua mới thể hiện được thành ý.” Trịnh Việt Lâm lật ghi chú trong điện thoại, “Tôi nhất định phải để lại ấn tượng tốt!”
Bố mẹ La Huân bên kia cũng đã dọn dẹp từ sớm, chuẩn bị ngênh đón con dâu đến chơi.
Mẹ La còn cố ý mặc sườn xám đặt may, trang điểm xinh đẹp, không ngừng hỏi bố La: “Nhìn em có giống bà mẹ chồng độc ác không?”
“Không giống không giống!” Bố La vừa thắt cà vạt vừa bảo, “Em đẹp lắm!”
Mẹ La cười, quàng thêm khăn quàng cổ xuống tầng một chờ hai người.
La Huân và Trịnh Việt Lâm rất nhanh đã tới nơi, đỗ xe ở gara xong, La Huân bê hai thùng trái cây đi về phía trước.
“Tôi bê một thùng hộ cho!” Trịnh Việt Lâm chạy tới cản hắn.
“Không sao, tôi bê được.” La Huân không nỡ để Trịnh Việt Lâm bê thùng trái cây nặng như vậy, đã không cao rồi, bị đè nữa chắc không còn gì luôn.
“Không được không được, như vậy giống như tôi bắt nạt cậu ấy!” Trịnh Việt Lâm ôm thùng quýt bên trên bảo, “Được rồi, đi thôi.”
“Cậu không ngốc đâu!” La Huân cười nhìn cậu.
Trịnh Việt Lâm trừng hắn: “Cậu mới ngốc ấy!”
Bố mẹ La chờ hai người ở cửa, vừa thấy Trịnh Việt Lâm đã tiến lên đón người.
“Chao ôi, La Huân! Sao mày lại để Lâm Lâm bê thùng thế hả!” Mẹ La không vui, giơ tay đánh thằng con một cái, “Không tiền đồ!”
La Huân oan ức lắm, bảo: “Cậu ấy cứ đòi phải biểu hiện trước mặt hai người một chút chứ có phải con bắt cậu ấy bê đâu!”
Trịnh Việt Lâm cười ngoan ngoãn chào hỏi “Chào cô chú ạ, đây là trái cây con mua tặng hai người.”
“Ôi chao, Lâm Lâm ngoan quá!” Mẹ La nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu, yêu không chịu nổi, như dỗ trẻ con mà véo nhẹ mặt Trịnh Việt Lâm.
La Huân trợn trắng mắt, cảm thấy bà mẹ mình coi Trịnh Việt Lâm thành trẻ con mất rồi.
“Mau mau vào nhà! Bên ngoài lạnh lắm!” La Huân cũng đi theo vào nhà nhưng bố hắn mắng hắn: “Ranh con bây giờ biết sốt ruột rồi à! Thế mà còn không sớm đưa Lâm Lâm về!”
La Huân cảm thấy hôm nay hắn không nên về, cứ đưa địa chỉ cho Trịnh Việt Lâm để cậu tự tới là được, hắn có về cũng toàn nghe mắng thôi.
Giao hai thùng trái cây Trịnh Việt Lâm mang đến cho dì giúp việc mang xuống kho, hai người đi rửa tay sạch sẽ rồi quay lại phòng khách nói chuyện với bố mẹ.
Tuy bình thường Trịnh Việt Lâm hơi đần nhưng trẻ con như vậy lúc nào cũng được phụ huynh yêu thương.
Bố mẹ La Huân vừa nghe trong nhà Trịnh Việt Lâm hồi nhỏ khó khăn thì đau lòng lắm, hỏi cậu: “Sao lại muốn làm diễn viên? Chén cơm này cũng không dễ ăn!”
“Một là vì thích,” Trịnh Việt Lâm hơi xấu hổ, “Hồi nhỏ đã muốn làm diễn viên, cảm giác sẽ được trải nghiệm các loại cuộc đời, rất thú vị, còn một cái nữa là tuy diễn viên không kiếm được quá nhiều nhưng có tiền là có thể mua nhà mới.”
Mẹ La Huân nghe xong rất xúc động, ôm vai Trịnh Việt Lâm bảo: “Nếu La Huân hiểu chuyện được như con, cô sẽ không phải lo lắng nhiều vậy nữa, hai đứa mau kết hôn đi, giao nó cho con, để con dạy dỗ lại nó!”
La Huân đang bóc quýt, nghe mẹ mình nói, tay run lên làm quả quýt lăn trên sàn.
“Làm sao?” Mẹ La Huân lạnh nhạt nhìn hắn, “Dạy dỗ lại mày không đúng à?”
“Đúng đúng đúng.” La Huân nhặt quýt lên, vô cùng ngoan ngoãn nói với Trịnh Việt Lâm, “Mau kết hôn với tôi đi, sau đó ngày ngày dạy dỗ tôi!”
Trịnh Việt Lâm ngượng lắm, xua xua tay bảo: “Sao lại dạy dỗ được ạ! La Huân tốt lắm.”
“Đó là trước mặt con thôi!” Bố La Huân bảo, “Thằng ranh này từ nhỏ đã láo nháo, gây hoạ khắp nơi, cũng tại mẹ nó chiều hư.”
“Ai chiều! Đều là anh chiều!” Mẹ La Huân không vui, quay sang gào một câu.
Trịnh Việt Lâm hoảng sợ không dám lên tiếng.
Bố La Huân gào lại: “Rõ là em chiều! Hồi nhỏ anh mắng nó một câu em đã giận anh”
“Em giận thì sao! Anh mắng con em em không được giận à?”
Cứ như vậy, hai người anh một câu em một câu gào qua gào lại, cuối cùng Trịnh Việt Lâm cũng hiểu cái tình nóng nảy của La Huân là học từ ai.
Hai người ở nhà một ngày, Trịnh Việt Lâm còn theo dì giúp việc học thêm hai món ăn, bảo là sau khi về sẽ làm cho La Huân.
La Huân mừng muốn chết, cảm thấy đây là biểu hiện tình yêu của Trịnh Việt Lâm, nhưng bố La Huân lại thấy La Huân đang bắt nạt Tiểu Trịnh nên mắng thằng con một trận.
Ăn tối xong, La Huân và Trịnh Việt Lâm lái xe rời đi, trên đường về Trịnh Việt Lâm hỏi: “Ở nhà cũng được mà, cô chú dọn dẹp phòng xong hết rồi, sao không ở lại?”
“Hôm nay chúng ta mà ở lại thì cả đêm cũng đừng hòng ngủ, mẹ tôi thế nào cũng túm cậu qua nói chuyện cả đêm!”
Trịnh Việt Lâm cười, cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt nho nhỏ: “Nói chuyện với cô cũng được mà, cả năm tôi không về nhà, lúc nhớ mẹ tôi cũng chỉ có thể gọi điện.”
“Không được.” La Huân liếc cậu một cái, bảo, “Thời gian buổi tối của cậu đều thuộc về tôi rồi!”
_______________________________