Sau nửa đêm Liêu Thần Hi mới về đến nhà, rón rén vào phòng ngủ, lúc thấy Cao Duy ngủ trên giường mình trong lòng có cảm giác thoả mãn khó mà hình dung.
Cậu cởi quần áo, ngay cả đồ ngủ cũng không mặc đã muốn chui vào chăn, vén chăn lên, trông thấy Cao Duy cũng chỉ mặc mỗi cái quần sịp, nhất thời trong đầu không có bất kì hình ảnh dâm dật nào.
“Về rồi?” Cao Duy ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra xem thử, người đã lù lù trước mắt.
Anh duỗi tay kéo Liêu Thần Hi vào lòng, kéo chăn đắp cho cả hai, hôn một cái lên trán cậu một cái rồi mơ mơ màng màng bảo “Ngủ đi.”
Liêu Thần Hi đã trở lại, cuối cùng anh cũng có thể ngủ ngon giấc rồi.
Hôm sau, chiều Liêu Thần Hi mới phải đến công ty để thảo luận chuyện album mới của cậu nên sáng vẫn nằm ì trên giường không muốn dậy.
Cao Duy làm bữa sáng cho cậu, bưng đến tận giường hận không thể đút từng miếng cho cậu.
“Tối qua sao anh tỉnh nhanh thế, em còn muốn hù anh cơ!” Liêu Thần Hi xì xụp ăn mì, hai má phồng lên như một con thú nhỏ.
Cao Duy để cậu tự bưng bát, nhìn cậu ăn bảo “Em chưa về anh không nỡ ngủ.”
Anh bỗng phát hiện từ sau khi ở cùng Liêu Thần Hi anh bắt đầu như bà mẹ già, chỉ cần nhóc con này không ở trước mắt là không yên lòng, cả ngày chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì.
“Nhớ em thế à?” Liêu Thần Hi cười hì hì, tiện tay sờ mó ngực Cao Duy.
“Em có chuyện gì à?” Cao Duy thấy cậu ăn xong rồi, bắt đầu thu dọn bát đũa.
“Anh nói xem giá mà ngày nào cũng không cần làm việc, chỉ cần ở nhà thế này có phải tốt hơn bao nhiêu không.” Liêu Thần Hi ăn no lại nằm, thầm nghĩ, may mà đây là Cao Duy chứ phải Jeffrey thấy cậu ăn no lại nằm thế nào cũng vác roi ra quất cậu.
“Cũng được, đợi anh comeback thành công, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách…”
“Xinh đẹp như hoa?” Hai tay Liêu Thần Hi nâng mặt nháy mắt với Cao Duy.
“Em phụ trách bị anh đâm.”
“Anh hâm à!” Liêu Thần Hi túm gối ném anh, Cao Duy đã quay người ra cửa nhưng vẫn bị gối đập trúng lưng.
“Hâm chắc luôn!” Ném gối xong cảm thấy chưa đã nghiền, Liêu Thần Hi xuống giường, lén lút đi theo Cao Duy vào bếp, sau đó nhân lúc Cao Duy không để ý, “Bốp” một cái vỗ vào mông anh.
Trò đùa dai thành công Liêu Thần Hi đứng một bên cười ngặt nghẽo, kết quả quay người lại đụng đầu vào cửa.
“Đệt…” Cậu ôm trán, trợn trắng mắt.
“Vui quá hoá buồn đấy.” Cao Duy vừa rửa chén vừa cười cậu, “Bạn học à, cậu biết cái gì gọi là vui quá hoá buồn không?”
“Anh thay đổi rồi.” Liêu Thần Hi ôm trán ngồi xuống cạnh bàn ăn, “Câu kia nói thế nào nhỉ, anh không thương em nữa rồi, trước đây anh rất chiều em.”
Cao Duy bị vẻ phẫn uất của cậu chọc cười, hỏi cậu “Em học từ ai đấy?”
“Anh rể, một khi anh ấy nói thế với Trâu Gia Nghị, anh ta lập tức quỳ xuống nhận sai!” Liêu Thần Hi chống tay xuống bàn, như có điều suy nghĩ bảo “Nói thật thì lần này có vẻ Trâu Gia Nghị đối xử rất tốt với anh rể, hôm qua bọn em ở trường quay, Trâu Gia Nghị còn từ xa chạy tới đưa áo khoác cho anh ấy.”
“Yo, đang trách anh hôm qua không đi đấy à?” Cao Duy rửa bát xong, dọn dẹp sạch sẽ bồn rửa, sau đó rửa tay, lúc quay lại thì vẩy hết nước vào người Liêu Thần Hi.
“Sao anh hư thế hả!” Liêu Thần Hi chạy ra làm loạn với anh lại bị túm vào lòng.
“Còn có câu thế này.” Cao Duy ôm cậu cọ cọ, hôn lên chóp mũi cậu một cái.
“Câu gì?”
“Yêu em sẽ muốn bắt nạt em.” Cao Duy nói xong liền véo mạnh vào mông Liêu Thần Hi một cái. “Còn có một câu là ăn miếng trả miếng!”
“… Anh có hâm không!” Liêu Thần Hi đẩy Cao Duy ra ôm mông chạy, lúc Cao Duy đi theo tới phòng ngủ, Liêu Thần Hi đang vạch mông ra soi gương.
“Làm gì đấy?” Cao Duy cũng đến gần xem nhưng Liêu Thần Hi lập tức nhảy sang chỗ khác.
“Bị anh véo đỏ!”
“Vừa nãy mông anh cũng bị em đánh đỏ, em muốn xem không?” Cao Duy nói xong đang định cởi quần, Liêu Thần Hi hét lên trốn sang phòng khách.
“Em hăng hái thế này không bằng chúng ta làm tí chuyện có ý nghĩa đi.” Cao Duy đi ra thấy Liêu Thần Hi đứng cạnh ổ của Husky.
“Ý em sao?” Cao Duy ngồi xổm trước mặt cậu hỏi.
“Ngày chó*.” Liêu Thần Hi không đầu không đuôi nói một câu.
“Em thì không ai được đụ*, chỉ anh được thôi!” Cao Duy kéo cậu dậy, “Không nghịch nữa, đi xem kịch bản với anh.”
*Tớ tra trên baidu thì “ngày chó” 狗日 là ngôn ngữ mạng có nghĩa là vì mưu sinh mà trở nên vô cùng sầu não, ngoài ra ở vùng Sơn Đông, nó còn có nghĩa là “đụ”.
Liêu Thần Hi náo loạn cũng mệt mỏi rồi, ngoan ngoãn để anh kéo đi.
“Anh quen thuộc nhà em quá nhỉ, hôm nào nhà em mất đồ gì đáng giá chắc chắn là do anh lấy.” Liêu Thần Hi vắt chéo chân ngồi trên sô pha trong phòng sách.
Cao Duy ngồi trên ghế đối diện cậu, cầm kịch bản trong tay bảo “Đồ đáng giá nhất trong nhà em không phải là em à, đã là của anh rồi.”
Liêu Thần Hi đỏ mặt, lầu bầu “Em là đồ vật bao giờ.”
“Ừ, được rồi, em không phải đồ vật.” Cao Duy lật tới vị trí xem hôm qua, đột nhiên lại căng thẳng.
“Anh mới không phải đồ vật!” Liêu Thần Hi ngẩng đầu nhìn anh, thấy mày anh nhăn tít lại mới hỏi, “Sao đấy? Không biết chữ à?”
“Hơi lo lắng.” Cao Duy ăn ngay nói thật, “Lâu lắm rồi không đóng phim, mà trước đây anh chưa từng diễn kiểu nhân vật này.”
Náo loạn chán chê rồi bây giờ Liêu Thần Hi mới yên tĩnh lại, cậu im lặng mấy giây mới bảo “Em tin anh nhất định có thể diễn tốt.”
Cao Duy mỉm cười, đứng dậy, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên hôn một cái “Cảm ơn em.”
Đang cợt nhả tự nhiên lại chuyển sang dịu dàng, Liêu Thần Hi nhất thời chưa quen, cúi đầu mím môi cười.
Cao Duy vỗ nhẹ đầu cậu bảo “Yên tâm, nhất định anh sẽ diễn tốt, lúc đó bao cả rạp dẫn em đi xem phim.”
Liêu Thần Hi đứng lên ôm cổ Cao Duy hôn anh một cái rồi cười bảo “Tiếp năng lượng!”
Gần nửa buổi sáng, Liêu Thần Hi đều ở phòng sách đối diễn với Cao Duy, độ khó của bộ phim này quả thật rất lớn, vai diễn của Cao Duy không chỉ là nhân vật phản diện nằm vùng, ẩn mình trong bộ đội mà quan trọng hơn, hắn luôn tin rằng người nhà mình là do đám “người của chính nghĩa” kia hại chết nhưng sau khi giết vô số người mới phát hiện, “hung thủ” thực sự chính là hắn.
Loại tâm trạng mâu thuẫn khi biết được chân tướng cực kì khó diễn, lúc Cao Duy và Liêu Thần Hi đối diễn đều cảm thấy chỗ này rất khó đột phá.
Điều này làm anh phiền lòng, Liêu Thần Hi cũng không có tâm trạng, thấy đã gần trưa mới đặt kịch bản xuống kéo Cao Duy ra ngoài ăn “Ăn gì đi, ngộp ở nhà mãi cũng không tìm được cảm giác.”
Liêu Thần Hi để Cao Duy mặc bộ đồ mà hôm qua cậu mặc ở nhà Cao Duy về, còn mình tìm một bộ tương tự, sau đó cài dây vào cổ Husky, hai người lần lượt ra ngoài.
“Vừa nhìn đã biết chúng ta là một nhà.” Ra ngoài khó được một hôm trời đẹp, tâm trạng Liêu Thần Hi cũng tốt lên.
Nhìn Liêu Thần Hi cười, Cao Duy cũng thả lỏng hơn, đến cửa toà nhà thì đưa kính râm cho Liêu Thần Hi để cậu đeo, hỏi cậu “Ăn gì?”
“Không biết.” Liêu Thần Hi cúi đầu nhìn Husky đang sung sức bảo, “Đáng ra không nên dắt nó theo, mấy nhà hàng xung quanh không cho thú cưng vào.”
“Vậy anh đi ăn, hai người ở ngoài nhìn.” Cao Duy nói xong tươi cười đi về phía trước, Liêu Thần Hi dắt Husky ở sau mắng “Cao Duy! Anh là lão già không biết xấu hổ!”