Trâu Gia Nghị thật sự nghi ngờ bản thân chịu ảnh hưởng của thuỷ nghịch*, chuyện gì cũng không thuận lợi.
*Sao Thủy là hành tinh gần mặt trời nhất, cứ khoảng 3 – 4 lần trong năm, sao Thủy lại đi ngược lại so với quỹ đạo của nó, nhiều người cho rằng bị thuỷ nghịch ảnh hưởng sẽ khiến vận xui ám quẻ vào mình.
Hắn bị Jeffrey đạp cho một cái, đang ngồi trên sàn ăn vạ “Anh không đi, anh còn chưa nói hết đâu.”
“Xuỳ, anh nói cái rắm ấy.” Liêu Thần Hi trào phúng cười.
Trâu Gia Nghị quay đầu trừng Liêu Thần Hi, làm cậu sợ đến nỗi nhanh chóng trốn sang một bên.
“Anh đừng doạ em ấy!” Jeffrey lại đạp Trâu Gia Nghị, lúc rút chân về thì bị đối phương giữ chân.
“Anh để em họ cậu ta chơi game với trợ lý của anh, sau đó anh đi, em không thể chỉ nghe mỗi lời của đám paparazi mà đã xử tử anh chứ!”
Liêu Thần Hi ngồi cạnh bĩu môi trợn trắng mắt, Trâu Gia Nghị vốn định quên cậu nhưng mà thanh niên kia diễn quá nghiêm túc nên hắn thật sự không thể nhịn được quay sang hỏi cậu “Có thể phiền cậu cút qua một bên không? Vô cùng phá hoại không khí!”
“Anh đừng nói chuyện với em ấy!” Jeffrey không vui, bình thường cậu ta cực kì bảo kê Liêu Thần Hi, trừ cậu ta ra không ai được mắng cậu!
“Nên em phải tin tưởng anh!” Trâu Gia Nghị vô cùng thành khẩn, “Anh xin thề, anh mà dối em anh sẽ không cứng được!”
Jeffrey sợ nhất nghe người ta thề thốt nhưng vẫn lầu bầu “Nếu anh không làm sao phải trả giá cao để ém chuyện này xuống?”
“… Anh bị gài!” Nhắc tới chuyện này Trâu Gia Nghị lại giận, “Mẹ nó, đều tại Triệu Gia Kỳ! Cậu ta chết còn phải kéo anh theo làm đệm lưng, mấy nhân viên bên anh không biết ăn phải bùa mê thuốc lú gì lại đi tin cậu ra, sau lưng anh tìm hai gã paparazi kia, tức chết anh!”
Jeffrey nhìn hắn, lại nhìn Liêu Thần Hi.
“Anh đừng có nói với em là anh thật sự tin anh ta!” Liêu Thần Hi ngồi một đầu sô pha, tránh xa bọn họ, ghét bỏ nhìn Jeffrey.
Jeffrey không vui, lườm “Anh chứng minh lời anh nói là sự thật như thế nào?”
Trâu Gia Nghị lên tinh thần, lấy điện thoại mở album cho cậu ta xem “Ảnh! Anh có ảnh!”
Hắn mở ảnh chụp chung với các diễn viên khác sau khi trở về tiệc đóng máy, đưa sang.
Ngày hắn tới tiệc đóng máy là Jeffrey đưa tới, lúc đó là mười rưỡi tối, nghe đâu Triệu Gia Kỳ và Trâu Gia Nghị xuất hiện ở khách sạn khoảng mười hai giờ, ảnh trong điện thoại Trâu Gia Nghị chụp lúc mười hai giờ bốn mươi.
“Khoảng thời gian chênh nhau nhiều như vậy.” Thật ra Jeffrey đã tin tưởng Trâu Gia Nghị, chẳng qua là mỗi thế mà đã vội tin Liêu Thần Hi nhất định sẽ lườm nguýt cậu ta.
“Thời gian đi đường đó!” Trâu Gia Nghị còn khai thêm, “Hôm đó anh gọi xe về, tài xế taxi sẽ nhận ra anh! Nhưng anh không nhớ rõ biển số xe, không chắc tìm được người ta ra làm nhân chứng!”
“Đừng làm phiền người ra.” Jeffrey liếc hắn, ngã xuống sô pha, “Được, tôi biết rồi, anh đi đi.”
“A?” Trâu Gia Nghị nghiêng người về phía trước hỏi câu mấu chốt nhất, “Vậy em có tin hay không?”
Jeffrey gật đầu.
“Cắt!” Quả nhiên Liêu Thần Hi trợn trắng mắt, ở bên cạnh làm mặt quỷ.
“Cậu có thể câm miệng được không!” Trâu Gia Nghị chỉ Liêu Thần Hi, Jeffrey đạp hắn “Đã bảo là anh không được doạ em ấy!”
“Được được, em nói gì cũng được hết!” Trâu Gia Nghị hỏi cậu ta, “Vậy còn chia tay nữa không?”
“Hai ta cũng chưa yêu nhau, chia cái gì?”
Câu này của Jeffrey làm Trâu Gia Nghị nghẹn tới suýt phun ra một búng máu, hắn cầm tay người ta nói “Vậy bây giờ yêu có được không? Thật ra anh đã muốn tìm em lâu rồi nhưng anh không dám, sợ em không để ý tới anh, thật sự khi đó anh quá lêu lổng, anh thừa nhận đây là lỗi của anh, ngay ngày hôm sau, sau khi em nói chia tay anh đã hối hận rồi, mấy năm qua anh đều nghĩ, biết phải đi đâu tìm một người giống em đây, Tiểu Âu, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Chẳng phải em bảo em không muốn nhìn Cao Duy và Liêu Thần Hi chim chim chuột chuột sao, sau đó chúng ta sẽ chim chuột trả bọn họ, anh sẽ tốt với em, cho bọn họ ghen tị muốn chết luôn có được không?”
Liêu Thần Hi vừa nghe vừa không vui nhưng nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Jeffrey liền cảm thấy con mẹ đổ đứ đừ rồi.
“Tôi không tin được anh.” Ngoài miệng Jeffrey nói như vậy nhưng mặt mũi đã cười đến đỏ bừng cả lên từ khi nào.
“Không sao, em có thể cho anh thời gian thử việc, ba tháng được không, anh sẽ biểu hiện thật tốt, mong em cân nhắc sớm cho anh lên chính thức.”
“Anh muốn sớm lên giường chứ gì?” Liêu Thần Hi chọc ngoáy một câu rồi chạy.
“Sao cậu ta gợi đòn thế nhỉ!” Trâu Gia Nghị nhìn Liêu Thần Hi là lại cáu nhưng ngại Jeffrey nên quả thật không thể sống mái với cậu một trận được.
“Thử việc cũng được.”
Jeffrey thoả hiệp, Trâu Gia Nghị dứt khoát ôm đầu người ta đặt một nụ hôn lên trán.
“Nhưng tôi có điều kiện!” Jeffrey sờ cái trán bị dính nước miếng, “Thần Hi là bảo bối nhà chúng tôi, anh không được bắt nạt em ấy.”
Trâu Gia Nghị bỗng có cảm giác mình trở thành lão cha dượng của người khác, hết cách rồi, ai bảo hắn cứ muốn phải bon chen vào hộ khẩu nhà Jeffrey chứ, bây giờ người ta nói một hắn nào dám cãi hai.
Hắn gật đầu lia lịa “Tất nhiên rồi, tất cả đều nghe em.”
Liêu Thần Hi áp lên cửa nghe trộm hai người kia nói chuyện, ghét bỏ sởn hết cả gai ốc.
Jeffrey và Trâu Gia Nghị làm ba cái trò chán ngán với nhau một hồi mới tiễn người đi.
Cửa vừa đóng, Liêu Thần Hi liền ra khỏi phòng ngủ, khoanh tay nhíu mày nhìn cậu ta.
“Cưng đừng nhìn anh!” Mặt mũi Jeffrey đỏ hồng như thằng cu mới lớn.
“Anh nhìn anh đi!” Liêu Thần Hi tới gần kéo cậu ta về phòng ngủ, “Có phải chỉ hận không thể động phòng với anh ta luôn không?”
“… Đúng rồi!” Jeffrey liếc Liêu Thần Hi.
“Yo, anh còn không thèm ngại luôn!” Liêu Thần Hi đè cậu ta xuống giường cười xấu xa bảo, “Đêm khuya vắng lặng, không bằng để anh đây giúp cưng giải toả?”
“Cưng cút sang một bên đi!” Jeffrey cù Liêu Thần Hi, nháy mắt chiếm lại thế thượng phong.
Liêu Thần Hi bị nhột cười đến không thở nổi, liên tục xin tha “Anh rể! Em sai rồi!”
Jeffrey náo loạn một hồi mới thả cậu ra, sau đó đạp cậu “Đi tắm rồi ngủ mau, giấc ngủ mĩ miều của anh bị mấy người phá hỏng hết rồi!”
Đêm khuya, hai thanh niên kèo dưới nằm trên giường, mãi không ngủ nổi.
“Cưng nghĩ gì đấy?” Jeffrey bỗng hỏi.
“Ờm… Em đói.” Liêu Thần Hi trở mình ôm chăn, “Cơm Cao Duy nấu ngon lắm.”
“Anh chưa ăn cơm Trâu Gia Nghị làm, mà chắc anh ta cũng chẳng làm đâu.”
Hai người im lặng một hồi, sau đó Liêu Thần Hi bảo “Anh thật sự tha thứ cho anh ta à?”
“Không.” Jeffrey bảo, “Anh vẫn còn ghi hận anh ta chuyện trước kia, đó là mối tình đầu của anh mà, mãi về sau anh không còn tin vào tình yêu nữa.”
“Vậy mà anh còn đồng ý quay lại với tên đó? Anh đùa anh ta hay đùa em đấy?”
“Thử thôi.” Jeffrey trở mình, nhìn Liêu Thần Hi bảo, “Anh hận anh ta nhưng cũng không buông bỏ được, anh nghĩ rất lâu, trừ anh ta ra dường như anh không thể thích người khác, cuộc đời mấy chục năm, thanh xuân cũng mười mấy năm, dù sao bây giờ anh còn trẻ, anh ta cũng nói yêu anh, vậy thì cứ thử xem, không sợ trước sợ sau nữa, biết đâu lần này lại là thật.”
Liêu Thần Hi phát hiện lúc thường linh hoạt khôn khéo như tay lõi đời – Jeffrey thật ra cũng có trái tim thiếu nữ vô cùng ngây thơ, khăng khăng một lòng với một người nhưng đồng thời cũng nhìn rõ ràng mọi thứ hơn những gì bọn cậu thấy, thậm chí ngay từ đầu Cao Duy từng bảo sợ tình cảm mình trao đi sẽ trôi theo dòng nước, người từng tổn thương thường rất khó mở lòng với người khác nhưng quan điểm sống của Jeffrey thì khác, cậu ấy nhìn rõ ràng mọi thứ nên phiền não cũng ít đi.
“Anh ta nên đối xử với anh thật tốt.” Thật ra Liêu Thần Hi cũng không rõ lần này hai người đó có thể đi đến cuối cùng hay không nhưng cậu cảm thấy người như Jeffrey nhất định sẽ gặp được người tốt.
“Hà hà, anh cũng thấy như vậy.” Jeffrey cười hạnh phúc, nắm tay Liêu Thần Hi bảo, “Cục cưng, yêu đương thích thật á, cuối cùng thì anh cũng không cần ghen tị với cưng nữa rồi!”