Cao Duy nhìn về phía Liêu Thần Hi, anh hơi hối hận, lẽ ra nên nói chuyện này sớm hơn, như vậy có thể tránh khỏi cục diện như ngày hôm nay.
Còn có thể cứu vãn, anh tin Liêu Thần Hi sẽ nghe anh giải thích nhưng dù cho sau này sẽ lại tốt đẹp êm ấm thì cảm xúc tồi tệ này vẫn sẽ để lại sẹo, điều này làm trong lòng Cao Duy có một sự tiếc nuối, anh làm Liêu Thần Hi đau lòng.
Anh đến gần, muốn ôm cậu, lại bị đẩy ra.
Cao Duy bất đắc dĩ cười nói tiếp “Em nên biết, đến tuổi này của anh, không thể nào giống một thằng nhóc hai mấy tuổi không lo được lo mất được, trước khi đưa ra một quyết định, bọn anh sẽ phải phân tích rõ mặt lợi mặt hại, khí đó anh quả thật cũng không ngờ anh sẽ thật sự yêu em.”
Liêu Thần Hi cuối cùng cũng ngước mắt nhìn Cao Duy, há miệng nhưng lại không phát ra âm thanh.
Cao Duy yêu chiều nhìn cậu, vươn tay vuốt ve mặt cậu, nhìn đôi mắt ướt đẫm kia, bảo “Nói thế này hơi xấu hổ, người nhiều tuổi như vậy có gì mà chưa từng thấy, có gì mà chưa từng trải nhưng lại cố tình không tình không quản được trái tim mình, anh nói anh thật lòng yêu em, em có tin không?”
Liêu Thần Hi đã đánh mất khả năng suy nghĩ, dù sao Cao Duy nói gì cậu cũng tin.
Cậu gật gật, hơi nghiêng đầu, như con mèo nhỏ dụi vào lòng bàn tay Cao Duy.
Cao Duy ôm chặt cậu vào lòng, vỗ về tấm lưng cậu bảo “Em làm anh sợ muốn chết, anh đã nghĩ hết rồi, nếu em bảo không tin, anh sẽ trực tiếp cầu hôn em luôn.”
“Hở?” Liêu Thần Hi phản ứng hơi chậm, mãi mới bảo, “Biết trước em đã nói là không tin.”
Cao Duy bật cười thành tiếng bảo “Cho anh chút thời gian chuẩn bị, muốn rước nghệ sĩ đang hot thế này về nhà cũng không thể cầu hôn qua loa thế được.”
Liêu Thần Hi không lên tiếng, nằm trong vòng tay Cao Duy mỉm cười.
“Thần Hi.” Cao Duy nhàn nhạt bảo, “Em không cần để ý trước đây anh yêu người khác thế nào, những chuyện đó đều đã qua, quá khứ đã chấm dứt, mặc dù nói thế này hơi làm màu nhưng vẫn muốn hỏi em, anh đây một trái tim đã từng dâng cho người khác lại bị chà đạp vỡ nát, bây giờ ghép lại đưa cho em, em có còn muốn không?”
Liêu Thần Hi ôm Cao Duy, len lén lau nước mắt, sau đó lớn tiếng bảo “Muốn muốn muốn! Em muốn!”
Đôi mắt Cao Duy cũng hơi đỏ, anh nghĩ, tình cảm duy nhất của anh đối với Chu Tiểu Hồng bây giờ chính là cảm ơn cô đã đẩy Liêu Thần Hi đến trước mặt anh.
“Anh sẽ không đi gặp người khác, những chuyện đó không có liên quan gì tới anh, em sẽ có lòng tin với anh.”
“Ừm…” Liêu Thần Hi ôm Cao Duy bảo, “Lúc trước em từng nghĩ, anh nói gì với em em cũng tin, coi như anh lừa em nhưng chỉ cần em không phát hiện ra em sẽ tin tưởng anh tuyệt đối không nghi ngờ, nhưng anh sẽ không lừa em, em biết.”
“Sẽ không lừa em.” Cao Duy nâng mặt cậu lên hôn cậu, Liêu Thần Hi vòng tay ôm cổ Cao Duy.
Mở ra khúc mắc, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Liêu Thần Hi phát hiện cả người cậu lúc này đều không còn sức, vừa nãy khóc hăng quá, cậu đóng phim cũng chưa từng mất sức đến vậy.
“Còn đi uống rượu không?” Cao Duy ghé vào lỗ tai cậu hỏi.
“Không uống.” Liêu Thần Hi nghĩ, vốn định đi bơi, nhưng giờ mệt chết đi được, chỉ muốn làm một giấc.
Nhưng Cao Duy không cho cậu ngủ, vừa mới khóc xong, bây giờ mà đi ngủ thì lát nữa đôi mắt nhất định sẽ sưng lên cho xem, tối nay họ còn phải ghi chương trình nữa, Liêu Thần Hi mà bị như vậy chắc chắn không thể lên hình được.
Nhắc đến ghi chương trình, hai người mới nhớ ra trong phòng có rất nhiều camera.
Liêu Thần Hi tắm xong ra ngoài, trần như nhộng đi lại chán chê, sau đó còn vừa khóc vừa gào, chẳng phải toàn bộ đều bị ghi lại.
Hai người nhìn nhau, chết lặng trong giây lát, Cao Duy đứng dậy mau chóng đi xem camera, những cái khác không quan trọng, Liêu Thần Hi khoả thân tuyệt đối không thể tuỳ tiện để người khác thấy.
Lúc trước hai người từng kiểm tra vị trí camera, Cao Duy đứng dậy là tìm được, nhìn camera bị khăn che lại, Cao Duy đỡ trán bật cười.
“Em làm à?” Cao Duy hỏi Liêu Thần Hi.
“Không phải em…” Liêu Thần Hi hoàn toàn không nhớ rõ mình từng làm một chuyện nhìn xa trông rộng đến vậy, cậu chỉ tìm được góc chết của camera thôi.
“Em biết rồi!” Liêu Thần Hi bỗng nhớ ra hôm nay lúc mới tới, Du Tân đã yêu cầu rất nhiều khăn mặt từ khách sạn, “Là Tiểu Tân Tân! Nhất định là em ấy! Anh mau gọi điện cho con bé đi!”
Lúc này Du Tân đang ở sạp hoa quả ngoài khách sạn ăn dưa hấu, thấy cuộc gọi thì hỏi luôn “Sếp, hai người ăn dưa hấu không? Ngọt lắm!”
“Camera trong phòng bọn anh phủ khăn mặt có phải do em làm không?”
Du Tân cười hì hì bảo “Là em đó, phát hiện ra rồi? Ai da có phải là chuẩn bị làm chuyện xấu hổ thẹn thùng không?”
“Khi nào về sẽ thưởng cho em.” Cao Duy nói xong liền cúp máy, vòng tay ôm Liêu Thần Hi vào lòng.
“Em muốn đi tắm.” Liêu Thần Hi lầu bầu.
“Không phải em vừa tắm xong à?” Hiện tại bầu không khí rất thích hợp, Cao Duy nghĩ mình cần làm một vài chuyện có ý nghĩa để quan hệ giữa hai người thêm sâu sắc.
“Vừa nãy khóc lóc loạn xì ngậu hết cả lên!” Liêu Thần Hi đẩy Cao Duy ra, ngượng ngịu trốn ra sau, “Tối còn phải ghi chương trình, bây giờ không làm được!”
Cao Duy nhìn mắt mũi cậu đỏ hồng như con thỏ, thấy rất đáng yêu, nói gì cũng phải chiếm chút lợi lộc mới được, vì vậy chậm rãi tới gần, không tốn chút sức nào khiêng Liêu Thần Hi lên vai.
“Anh làm gì đấy!” Liêu Thần Hi bị anh khiêng lên vai, đầu gục xuống phía sau Cao Duy, “Máu dồn xuống não rồi!”
Cậu vừa nói vừa nhéo mông Cao Duy, kết quả nghe thấy Cao Duy bảo “Chơi dã chiến play với em.”
Cao Duy vác cậu tới bên cạnh bể bơi, hỏi “Vừa nãy không phải bảo là muốn bơi à?”
“Giờ em không muốn bơi, mau thả em xuống!”
Liêu Thần Hi vừa mới dứt lời đã bị Cao Duy ném xuống bể bơi.
Liêu Thần Hi bị sặc một ngụm nước lớn, ló đầu ra muốn mắng Cao Duy, kết quả bị người ta hôn.
Cao Duy trong nước đẩy cậu tới thành bể bơi, một tay luồn vào trong quần Liêu Thần Hi.
Anh ngậm lấy môi đối phương, tại lúc người kia còn đang hoảng loạn thì luồn đầu lưỡi vào khoang miệng cậu.
“Ưm…” Liêu Thần Hi bị chơi đùa đến đầu váng mắt hoa, chưa kịp phản ứng cậu nhỏ đã bị nắm chặt.
Cậu vốn đã chẳng còn chút sức nào, sau khi vùng vẫy một hồi thì từ bỏ kháng cự.
Cao Duy để trần nửa người trên, Liêu Thần Hi bị trêu chọc thì nổi lòng tà dâm, không ngừng sờ soạng tấm lưng đối phương.
Ban ngày ban mặt hôn hít sờ mó trong bể bơi, chuyện như vậy đối với Liêu Thần Hi mà nói quá mức kích thích.
“Không được! Đợt chút!” Liêu Thần Hi bỗng đẩy Cao Duy ra, quay người leo lên.
“Sao vậy?” Cao Duy bị cậu doạ hoảng, anh nhận ra bầu không khí khi nãy rất tốt, nếu mà tiếp tục không đến vài phút anh đã có thể lột sạch Liêu Thần Hi.
“Em muốn bắn!” Quần Liêu Thần Hi đã bị cởi đến mông, nửa cái mông lộ ra bên ngoài, hốt ha hốt hoảng bò ra ngoài bể bơi ngồi một góc nhìn cậu nhỏ nhà mình, “Anh bảo em nên tuốt hay không tuốt?”
Cao Duy nằm nhoài ở thành bể bơi cười nhìn cậu “Không tuốt em cứ nhìn như vậy là có thể bắn à?”
Liêu Thần Hi lườm anh một cái, duỗi tay nắm cậu nhỏ nhà mình.
“Anh bảo…” Cao Duy nhìn cậu tuốt súng đến miệng khô lưỡi đắng, “Vừa nãy muốn bắn thì cứ bắn, em chạy ra ngoài làm gì chứ!”
Liêu Thần Hi ngửa cổ thở dốc, hoàn toàn không phản ứng Cao Duy, cậu thấy trời xanh mây trắng, quả nhiên không mấy lần đã phun tinh hoa.
Liêu Thần Hi thoát lực nhìn Cao Duy đang cười xấu xa nằm bên thành bể, bảo “Mất vệ sinh á, tối về em còn muốn bơi đấy!”