Ăn xong cơm tất niên, những nhân viên ở tầng cao cấp trong công ty không cần đi làm, giống như Chúc Kỳ Trinh vậy, không làm chức vụ gì quan trọng, nhưng lại là cổ động lớn, ngay cả cà thẻ* cũng miễn.
*Cà thẻ: ý là thẻ kiểm tra vào công ty để biết giờ đi và về.
Sống cùng Chúc Kỳ Trinh, Đông Phương Càn có chút thay đổi. Mặc dù đã sớm tỉnh, nhưng vẫn nằm lì trên giường lên mạng, cho đến buổi trưa mới xuống. Xuống lầu đi qua lầu hai thì gặp Trương Tuyết từ phòng thay quần áo đi ra, Đông Phương Càn có chút ngượng ngùng chào hỏi: "Mẹ, chào buổi sáng!"
Trương Tuyết cũng có chút kinh ngạc, người con trai này được chính Đông Phương Khải Ca dạy dỗ nghiêm khắc, chưa từng dậy trễ, thế nhưng hôm này lại thích ngủ nướng?
Vì vậy ánh mắt không tự chủ liếc nhìn Chúc Kỳ Trinh đang đứng bên cạnh anh ngay sau đó vẻ mặt khôi phục bình thường, nhàn nhạt nói: "Đi xuống ăn cơm đi!" Nói xong đi thẳng xuống lầu.
Mãi cho đến khi không thấy bóng dáng của Trương Tuyết, Đông Phương Càn mới quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Chúc Kỳ Trinh, bất mãn ra lệnh: "Nếu còn ngủ nướng nữa anh cho em đứng tư thế quân đội!"
Mặt Chúc Kỳ Trinh ngạc nhiên, không thể tin nói: "Anh không phải là nằm lì trên giường lên mạng sao?Bây giờ sao lại phạt em?"
"Anh là Liên Trưởng, em phải nghe theo."
"Em cũng không phải là lính của anh, tại sao phải nghe?"
Đông Phương Càn chau mày, khinh thường nói: "Em là người của anh." Nói xong liền xuống lầu, để lại phía sau là Chúc Kỳ Trinh đang thầm mắng mặt cá ươn.
Sau khi ăn xong, cùng ông nội tán gẫu một lát, Đông Phương Càn liền ra lệnh cho Chúc Kỳ Trinh: "Đi thay quần áo."
Đối với những lệnh vô lí này của anh, Chúc Kỳ Trinh rất muốn nổi giận, nhưng cũng không tiện ở trước mặt ông nội không cho anh mặt mũi.
Liếc anh một cái, mới chậm chạp xoay người, không vui đi lên lầu.
Lão gia tử vui tươi hớn hở, híp mắt lại, "Hai cha con các con đúng là giống nhau, ngay cả biện pháp dạy vợ cũng giống. Chỉ là cháu ngoan không phải là mẹ của con, con bé so với mẹ con thú vị hơn nhiều."
Lúc này Đông Phương Càn mới nhớ tới, quả thực cuộc sống của anh đều lấy Đông Phương Khải Ca làm khuôn mẫu để học tập. Nhưng giờ phút này anh mới phát hiện, thậm chí cách đối đãi vớilão bà cũng giống nhau. Trước kia mình không phải rất ghét cha anh chuyên chế, rất ghét cách cha đối với mẹ giống như binh lính dưới quyền sao? Hôm nay thế nào anh lại dẫm lên vết xe đỗ của cha chứ?
Anh nghĩ, xem ra mình cần phải suy nghĩ thật kĩ.
Sau khi Đông Phương Càn cùng Chúc Kỳ Trinh đi ra cửa, lái xe mất nửa giờ, mới dừng lại ở một đầu ngõ không lớn.
"Đến rồi?" Dọc theo đường đi, Chúc Kỳ Trinh đã nhiều lần hỏi anh là đi đâu, nhưng anh lại không trả lời, cuối cùng cô chỉ có thể im miệng, sau đó ở trong lòng hung hăng mắng anh.
"Không phải, xe lái không vào, đi thôi!" Đông Phương Càn tắt máy, mở cửa xuống xe.
Chúc Kỳ Trinh bất mãn vội vã bước nhanh đi theo phía sau anh oán trách nói: "Cái người này xe to thì có ích lợi gì, giống như hình dạng của xe chở hàng, chiều rộng thì vượt hơn cả đường cái, dừng xe thì thể tích còn to hơn xe người ta, một cước đạp đi còn tốn không ít nhân dân tệ, anh xem xe em không phải tốt sao, đường nhỏ này cũng có thể đi. Ông nội không phải nói muốn khiêm tốn cần phải tiết kiệm sao?"
"Người khác cần, nhưng nhà Đông Phương không cần, " Đông Phương Càn vừa đi vừa nói, "Công việc chính trị, tham gia quân ngũ đều cần khiêm tốn, nhưng người nhà Đông Phương hơn phân nữa xuất thân từ kinh thương, làm sao khiêm tốn? Còn tự lừa dối mình làm gì!"
"Sao lại không thể tiết kiệm? Bảo vệ thiên nhiên cảnh quan địa cầu là trách nhiệm của mọi người. Lại nói xe của anh cũng khó nhìn, quả thật giống như một dạng vụng về vậy."
"Em mà cũng biết yêu mến thiên nhiên?" Đông Phương Càn quay đầu lạnh lùng liếc nhìn ngay sau đó nhàn nhạt nói, "Anh chỉ lái Hummer, chỉ có nó mới xứng với anh."
Chúc Kỳ Trinh khinh thường bĩu môi, ngay sau đó liền phát hiện mình đã bị mang đến một cầu thang không tính rộng. Căn nhà này ở trong thời gian lâu nên có chút cũ kĩ, lại nằm ở trong con hẻm nhỏ, mặt ngoài nhìn không giống người đã sống lâu năm ở đây, cô rốt cuộc vẫn không nghĩ ra Đông Phương Càn mang mình đến nơi này làm gì.
Lên lầu hai, chỉ thấy trên cửa treo một tấm bảng: Đạo quán Taekwondo Đông Thịnh.
"Anh dẫn em tới luyện Taekwondo sao?" Chúc Kỳ Trinh buột miệng hỏi.
"Là chiến hữu của anh mở, em về sau thì tới nơi này luyện tập đi!" Đông Phương Càn nói xong mở cửa bước vào.
Chúc Kỳ Trinh nhớ lại tối hôm qua hai người nói chuyện phiếm lúc đó trong lúc vô tình anh có hỏi chính mình có phải lâu rồi không luyện Taekwondo không... Nội tâm không khỏi vui mừng, vui sướng theo anh vào cửa.
Đạo quán cũng không lớn, thiết bị lắp đặt cũng thuộc loại bình thường, bởi vì ngày mai sẽ bước sang năm mới rồi, cho nên bên trong cũng không có học viên.
Chỉ là chiến hữu của Đông Phương Càn là người rất tốt, cũng rất nhiệt tình, anh ta nói tùy thời Chúc Kỳ Trinh đều có thể đến đây hơn nữa kiên quyết không chịu thu tiền học phí, trái lại làm cho Chúc Kỳ Trinh cảm thấy rất xấu hổ.
Trên đường trở về, Chúc Kỳ Trinh nói: "Em không mang gì đến chỗ anh ta luyện tập, có gây phiên toái cho anh không?"
Không ngờ Đông Phương Càn vô tình nói: "Phiền toái cái gì, cậu ta là lính của anh, từ đội của anh đi ra ngoài, sẽ không vì thiếu một chút tiền trở nên nghèo đói."
Chúc Kỳ Trinh ở trong lòng thầm nghĩ: đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện.
Ngày hôm sau chính là đêm 30, ăn cơm tất niên ở trong khách sạn, bày bốn bàn. Phía dưới ông cụ có bốn nam ba nữ, còn có vợ chồng cháu trai cháu gái cùng đứa bé toàn bộ đều tập hợp đông đủ.
Đông Phương Càn nói những gia đình này là các chi dưới của ông nội, là người thân quan hệ huyết thống của anh. Công việc của những người này cũng vội, quanh năm suốt tháng cũng không có cơ hội tụ họp, năm nay cũng bởi vì Đông Phương Càn người cuối cùng đồng tuổi bọn họ chưa kết hôn trong gia tộc cũng đã kết hôn, anh kết hôn đại biểu toàn bộ người cùng tuổi của bọn họ đều đã lập gia đình, cho nên rất có ý nghĩa đặc biệt. Vì vậy ông cụ ra lệnh cưỡng chế, yêu cần mọi người phải trở về để đón năm mới.
Đây cũng là dịp khó để cả gia đình tụ hội. Có không ít những người từ nước ngoài cố ý chạy về, trong này có rất nhiều người, Chúc Kỳ Trinh vẫn chưa gặp qua, có lẽ trong hôn lễ đã gặp qua, nhưng hôm đó vì quá bận rộn nên bây giờ không có ấn tượng.
Cũng tại lúc này, Chúc Kỳ Trinh mới biết, thì ra Đông Phương Khải Ca là đồng tuổi trong đám già trẻ, mà Đông Phương Càn là thế hệ cùng tuổi nhỏ nhất, trong tất cả các cô dâu, duy nhất chỉ có cô là không có con.
Chúc Kỳ Trinh buồn bực, qua hết năm mình mới hai mươi ba tuổi, sớm như vậy đã có con cái sao? Huống chi...Hưống chi một mình cô làm sao sinh được?
Như mong muốn cô cũng đã gặp tất cả người vợ của nhà Đông Phương, rất nhiều người giống Trương Tuyết, nhìn qua là người thông minh tháo vác nhưng lại là nhân vật mạnh mẽ, cũng có những người giống Chúc Kỳ Trinh, núp ở bên cạnh chồng với dáng vẻ hàm bộ kín đáo, nhưng vô luận thuộc loại nào, cho dù bộ dạng không tốt, nhưng đều mặc hàng hiệu, trang điểm đẹp đẽ, đầy phong cách phụ nữ.
Nhìn những người phụ nữ này, Chúc Kỳ Trinh không nhịn được nghĩ, họ đều giống mình là người kết hôn vội vã sao? Những thứ này bình thường đẹp đẽ sang quý, người trước càng có khí phách phụ nữ, họ đều vui vẻ sao?
Ngày thứ nhất của năm mới bắt đầu, phòng khách nhà Đông Phương, không ngừng có người tới chúc tết.Người dưới cấp, chiến hữu cũ của ông cụ, chiến hữu của Đông Phương Khải Ca, còn có chiến hữu bạn bè của Đôg Phương Càn, bận rộn từ sớm đến tối muộn, một chút thời gian cũng không rãnh rỗi.
Trong lúc đó cũng có lúc, sẽ có một vài vị lãnh đạo, mỗi bữa cơm đều có một bàn lớn những người cụng rượu với nhau, có lúc còn uống cạn ba đến năm bình rượu trắng, Chúc Kỳ Trinh thấy mà trợn mắt há mồm.
Cô âm thầm cứng lưỡi, đúng là người làm lính rất có năng lực.
Đến đây cô mới hiểu được tại sao năm trước trong nhà còn đặc biệt mời người đầu bếp cùng bảo mẫu, theo từng trận từng trận đấu rượu này bà Hạng cùng bảo mẫu nhỏ chỉ có hai người ứng phó được mới lạ a!
Không chỉ như thế, hai người còn bận rộn tiếp khách không có thời gian, nhín chút thời gian là đi thăm trưởng bối, chúc tết lãnh đạo, nhà Đông Phương vốn là một dòng họ lớn, có vô số nhiều quan hệ, nếu như có hành động chạy trốn thì giống như là minh tinh bị người bao vây, công việc được sắp xếp thì đầy ắp, thời gian đều được quý trọng từng giây từng phút.
Đầu năm cô cùng Đông Phương Càn trở về nhà họ Chúc ăn cơm, một nhà bốn người hòa thuận ấm áp uống rượu đỏ, so với nhà Đông Phương thì ít náo nhiệt huyên náo đi, lần đầu Chúc Kỳ Trinh cảm thấy trong nhà vắng lặng, cũng cảm thấy cha cô đơn.
Đây cũng là lần đầu Chúc Kỳ Trinh không về nhà mừng năm mới, hiện tại cô mới hiểu cái gì là con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi.
Lấy chồng, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng về thăm nhà, phụ nữ, kết hôn thì phải sống ở nhà chồng qua ngày, ngay cả lễ mừng năm mới cũng không thể về nhà.
Năm trôi qua rất mau, chẳng mấy chốc đã đến đầu năm, ngày mai Đông Phương Càn sẽ phải trở về bộ đội. Chúc Kỳ Trinh ngạc nhiên phát hiện, làn này mặt cá ươn trở về chín lần. Lần này bọn họ sống chúng lại hòa bình đến khác thường, không có gây gổ cũng không có mập mờ, giống như chỉ là hai người quen cùng ngủ một cái giường.
Trong thời gian này, cô thế nhưng lại cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, ngược lại giống như không có cảm giác thỏa mãn.
Cô vì ý nghĩ của bản thân mà cảm thấy xấu hổ, chẳng lẽ mình bị Đông Phương Càn mê hoặc? Mỗi ngày gương mặt của anh đều lạnh lùng không có biểu tình, đối với mình cũng không mấy dịu dàng, hơn nữa năm chỉ về nhà có hai lần, chính mình lại làm sao?
"Ý chí không kiên định, ý chí không kiên định!" Cô đánh đầu của mình kêu to.
Ăn xong cơm tối, Chúc Kỳ Trinh sớm liền chạy vào phòng lên mạng. Trong nhà ngoại trừ ông cụ, ba người còn lại thì không có ở nhà.
Nghe nói Đông Phương Khải Ca phải đến nhà lão thủ trưởng, mà Trương Tuyết cùng Đông Phương Càn cũng đi ra ngoài gặp bạn bè rồi, cho dù chỉ có một mình ông cụ, cũng có rất nhiều lão tiền bối bồi ông uống rượu. Dường như chỉ có mình cô bất hạnh nhất, Chung Thành về nhà, quan hệ bạn thời đại học cũng bình thường, bạn học thời còn bé thì không liên lạc, thật đúng là một người đáng thương.
Gần chín giờ, cô đang xem phim truyền hình đến mê mẫn, thì điện thoại di động vang lên, vừa nhìn điện thoại, lại là mẹ chồng Trương Tuyết! Mẹ chồng rất ít khi gọi điện thoại cho cô.
Chúc Kỳ Trinh lập tức tắt TV, ngồi nghiêm chỉnh, ho khan hai tiếng cho thông giọng mới nhận điện thoại: "Alo, mẹ!"
"Tiểu ngoan, bây giờ con có bận chuyện gì không?"
"Con đang ở nhà, không có bận chuyện gì, sao vậy ạ?"
"Buối tối con có uống rượu không? Tới đón mẹ, mẹ không lái xe được." Thanh âm của Trương Tuyết nghe vào có chút nhẹ, đầu lưỡi xoắn lại, hình như là uống rất nhiều rượu, nếu không lấy sức lực bình thường của bà, cũng không thể nói chuyện như vậy!
Chúc Kỳ Trinh vừa nghĩ, Tiểu Vương thì đã về nhà ăn tết, hai cha con nhà Đông Phương cũng ra ngoài uống rượu, thật đúng là không có người nào thích hợp để lái xe làm tài xế. Cô cuống quít nói: "Mẹ, con không uống rượu ! Mẹ ở nơi nào, consẽ lái xe tới đón mẹ.".
"Con đừng lái xe tới đây, đón Taxi đến đón mẹ! Hồng Vân Sơn trang, con kêu taxi lái xe chậm một chút, đường bên này vừa tối vừa hẹp."
Chúc Kỳ Trinh buồn bực, đây là mẹ say hay là không say? Thế nào lại có thểnhớ những chuyện này? Chỉ là mặc dù say hay không say, nếu mẹ chồng đã lên tiếng, dù sao cũng phải làm, huống chi để người say rượu lái xe tuyệt đối không được, đặc biệt là đang trên núi.
Đi taxi gần một tiếng đồng hồ mới tới Hồng Vân Sơn trang, nhìn cổng cửa chính của Sơn trang chỉ cảm thấy khí thế bức người, Sơn trang được mở ở đỉnh núi, dù thế nào bảo an cũng không cho taxi tiến vào. Chúc Kỳ Trinh không thể làm gì khác hơn là xuống xe đi bộ, đã đi gần năm phút đồng hồ mới tới chỗ ghế lô mà mẹ chồng nói, một gian phòng độc lập kiến trúc thuộc thôn quê, bên trong hào hoa như khách sạn năm sao.
Nhìn thấy Chúc Kỳ Trinh, Trương Tuyết lập tức đứng dậy hướng mọi người cáo từ, còn hướng mọi người nhất nhất giới thiệu con dâu.
Đến đây Chúc Kỳ Trinh mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra Trương Tuyết thoáng thân không được, mới kêu mình đến để lấy cớ?
Một nhóm người đẩy tới đẩy lui, kính rượu qua kính rượu lại, hơn mười phút sau mới có thể thoát thân.
Sau khi ra cửa, cô nhìn sắc mặt trắng nhợt, nhưng ánh mắt lại sáng rõ của mẹ chồng, âm thầm cười trộm: đúng là nói giỡn, mẹ chồng mà say? Người mời mới say trước, nên trong đám người đó không chịu buôn tha.
"Xe ở đối diện bãi đậu xe, con đi lái xe tới đây, mẹ nghĩ một lát." Nói xong Trương Tuyết đem chìa khóa xe đưa cho Chúc Kỳ Trinh, mình thì ngồi ở băng đá bên cạnh.
Chúc Kỳ Trinh cầm hộp điều khiên xe giống như Tv không ngừng tìm xe, thật vất vả mới tìm thấy một chiếc xe có ánh đèn sáng lòe lòe.
Thật sự không thể trách cô ngu ngốc, dừng xe ở nơi này, màu sắc hình dáng của các chiếc xe không khác nhau lắm, cô chưa bao giờ nhớ bản số xe thì làm sao biết được chỗ mẹ chồng đỗ xe?
Lái xe từ bãi đậu xe đi vòng qua ghế lô tới chỗ mẹ chồng đang ngồi, Chúc Kỳ Trinh mở cửa xe đang muốn đi đỡ bà, đột nhiên từ trong phòng một người đàn ông say khướt chạy ra, đi qua chỗ mẹ chồng nhất thời chợt thắng gấp, bỗng nhiên cúi người nắm lấy bả vai của Trương Tuyết ôm chặt bà vào lòng.
Chúc Kỳ Trinh trợn mắt há mồm, quả thật không thể tin vào mắt chính mình, sững sờ mấy giây, cô mới phản ứng được, sợ tới mức lập tức xoay người lại không dám nhìn.
Mẹ chồng, lại bị một người đàn ông xa lạ ôm?