Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 79





Thủy Băng Nhu nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia thì kinh ngạc kêu lên một tiếng, mà Hoàng Phu Tuyệt lại là mày đẹp lạnh lẽo nhăn lại, trong mắt sát ý càng đậm.

Trời ạ, người đàn bà này thế nhưng không hề xấu xí, thậm chí còn có thể nói là một giai nhân thanh tú, vậy cô ta sao phải mang mặt nạ? Giấu đi gương mặt đẹp như vậy để làm cái gì đây? Nhìn vẻ mặt của Thủy Băng Nhu và Hoàng Phu Tuyệt có thể thấy, bọn họ đều biết nhau, chẳng lẽ là tình yêu rối rắm? Nói như vậy, bắt cóc Thủy Băng Nhu không phải là muốn tống tiền, đáng chết, cô ta thế nhưng lại khiến cho Lâm Ngọc Lan cô mất toi bao công sức, giờ phút này trong lòng Lâm Ngọc Lan đang giận dữ ngút trời.

"Quan Dĩnh? Tôi với cô không thù không oán, cô tại sao muốn bắt cóc tôi? Còn tay của cô sao . . ." Thủy Băng Nhu lay lay một tay đang túm lấy mình của Quan Dĩnh chất vấn, kể từ sau lần cô bị ám sát đó, liền chưa từng nhìn thấy cô ấy, khi đó cô không có hỏi, cho là cô ấy bị Tuyệt phái đi làm chuyện khác, không nghĩ tới gặp nhau lần nữa, lại là cô ấy bắt cóc mình, cũng là bởi vì cô ấy yêu Tuyệt sao? Còn có một tay của cô ấy là vì sao lại thành tàn phế?

"Tại sao? Ha ha ha. . . Mày còn hỏi tao tại sao, đây tất cả không phải là nhờ mày ban tặng sao? Tao biến thành dáng vẻ quỷ quái như hôm nay đều là do mày làm hại, nhìn vào cánh tay tàn phế này của tao đi, nó là bởi vì mày mới bị đứt, anh ta tại sao yêu mày như vậy? Tại sao? Tao yêu anh ấy như vậy, thế nhưng lại đối xử với tao như thế, không công bằng! Không công bằng!" Quan Dĩnh giống như nổi điên lắc lắc người Thủy Băng Nhu quát.

"Tôi . . . . . Tôi không có. . . Tôi thật sự không biết tay của cô tại sao lại phải biến thành như vậy, thật không phải là tại tôi, cô có phải hiểu lầm cái gì rồi hay không?" Thủy Băng Nhu uất ức nói, cô bình thường nhìn thấy máu liền đầu óc choáng váng, làm sao có thể làm bị thương cánh tay của cô ấy chứ, huống chi họ mới biết nhau không tới một tuần lễ, cô ấy lại đột nhiên biến mất, nên cô ấy cũng không thể nào vì cô mà bị thương nha.

"Ha ha ha. . . Không phải mày, dĩ nhiên không thể nào là mày tự tay làm, cái người kia yêu mày đến thế, làm sao có thể để cho mày làm chuyện hai tay vấy máu tanh như vậy, ha ha ha.. . Tao yêu anh ta như vậy, thế nhưng anh ta lại đối với tao tàn nhẫn như vậy, cũng chỉ là bởi vì mày bị người đuổi giết, tao không có tiến lên cứu mày mà thôi, anh ta lại đem tao giam lại, bỏ thuốc tao, còn nghĩ giao tao cho đám đàn ông ghê tởm kia, nếu như không phải là tao dùng hết tàn lực cuối cùng trốn ra được, tao sớm đã chết ở bên dưới đám đàn ông khốn kiếp kia rồi, là ở phía dưới, hiểu ý của tao không? Tất cả đều là bởi vì tiện nhân là mày, tại sao? Tao chờ anh ta ước chừng đến mười năm, mà mày thì đã làm được cái gì? Tại sao đối với tao như vậy?" Quan Dĩnh rống giận tựa như phát điên.

"Bốp — Bốp —" mắt Quan Dĩnh đột nhiên đỏ lừ, dữ tợn tát Thủy Băng Nhu mấy bạt tai.

"Dừng tay! Đáng chết, tôi kêu cô dừng tay." Hoàng Phu Tuyệt nhìn Quan Dĩnh bạt tai Thủy Băng Nhu, trong lòng đau đến cực kỳ khó chịu, nghiến răng quát, con đàn bà chết tiệt, vẫn còn chưa có chết, dám can đảm tổn thương bé cưng của anh quả thật không thể tha được!

"Ha ha ha. . .Đau lòng? Ha ha ha. . . Thì ra là tất cả tâm tình cùng với sự dịu dàng của anh đều chỉ giành cho nó mà thôi, ha ha ha. . . .Anh yêu nó càng sâu, tôi càng muốn hành hạ nó đau đớn, ha ha ha. . . . ." Quan Dĩnh đột nhiên cười đến càng ngày càng thê lương.

Cô làm tất cả chẳng qua là muốn giành được sự chú ý của anh thôi, anh tại sao cho tới bây giờ cũng không hiểu, chỉ cần cho cô một chút xíu dịu dàng, cô sẽ lưu lại cho Thủy Băng Nhu một con đường sống, cô cũng chỉ là muốn tình yêu của anh mà thôi, chẳng lẽ cũng là cô quá tham lam sao? Không, không, không, đều là bởi vì con tiện nhân Thủy Băng Nhu này, chỉ cần nó biến mất, Quan Dĩnh cô có thể có được tình yêu của anh, chính là như vậy, nhất định là. . .

"Dừng tay, mau dừng tay!" Hoàng Phu Tuyệt tức giận quát ầm lên, anh thật sắp điên mất rồi, không nghĩ tới Quan Dĩnh lại cảnh giác đến mức này, ép Nhu Nhi đứng ở sát mép nước, đến bây giờ anh cùng đám ám vệ kia cũng không có cách nào có thể ra tay, bởi vì anh không thể mạo hiểm, chỗ sông kia cũng không phải sâu bình thường, té xuống thật sự là sẽ lập tức mất mạng, trong lòng Hoàng Phu Tuyệt càng ngày càng nóng nảy, một bên anh nói với cô ta, cố gắng dẫn dụ lực chú ý của cô ta, vừa quan sát địa hình, nhưng một tràng bạt tai của cô ta đánh lên Nhu nhi đã khiến cho lý trí của anh thiếu chút nữa mất kiểm soát.

"Muốn tôi dừng tay, được, anh lập tức ly hôn với nó, sau đó lấy tôi!" Quan Dĩnh ngừng lại động tác, vẻ mặt tươi cười đầy mong đợi.

"Không thể nào, tôi sẽ không cùng Nhu nhi ly hôn, cũng sẽ không cưới cô." Hoàng Phu Tuyệt thẳng thừng cự tuyệt, cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay Nhu nhi ra, tuyệt đối sẽ không.

"Ha ha ha. . . . . Anh đến cả việc nói dối cho qua chuyện cũng không được sao, anh yêu cô ta đến như vậy sao?" Quan Dĩnh điên tiết lại bạt tai Thủy Băng Nhu một cái thật mạnh.

"Chuyện tình cảm yêu đương vốn không thể miễn cưỡng, đây là chuyện hai người cam tâm tình nguyện, làm sao cô có thể chỉ vì ái mộ Tuyệt mà yêu cầu anh ấy làm điều anh ấy không muốn chứ?" Thủy Băng Nhu nhịn đau khuyên nhủ.

"Câm mồm! Đều là bởi vì mày, chỉ cần mày biến mất, anh ấy sẽ yêu tao, mày sao cứ phải cản trở hạnh phúc của tao như vậy?" Quan Dĩnh giống như nổi điên bắt đầu xuất ra tay đấm chân đá.

"Dừng tay, mau dừng tay, cái gì tôi cũng đồng ý với cô, chớ làm tổn thương cô ấy." Hoàng Phu Tuyệt nhìn tình cảnh Thủy Băng Nhu cắn môi nhịn đau, nhất thời mở miệng trấn an, anh không cách nào để cho bảo bối của anh phải chịu dù một chút đau đớn thương tổn nào, cho nên không thể làm gì khác hơn là tạm thời thỏa hiệp, tất cả đợi cứu được Nhu nhi rồi hãy nói.

"Ha ha ha. . . . Mày có nghe hay không? Anh ấy rốt cuộc đồng ý lấy tao rồi, ha ha ha. . . Thủy Băng Nhu, mày sẽ phải trở thành một người đàn bà bị chồng bỏ rồi, ha ha ha. . . . ." Quan Dĩnh nghe được lời anh nói, nhất thời vui vẻ cười nói, chỉ cần anh mở miệng đồng ý cưới cô, bất kể là bằng cách nào có được, cô đều không quan tâm, chỉ cần để cho cô ở lại bên cạnh anh là tốt rồi, một ngày nào đó cô sẽ chạm được đến trái tim của anh.

"Không, không thể, tôi không muốn Tuyệt cưới người khác, dù là nói dối cũng không được, bởi vì tôi sẽ ghen! Tuyệt, không cần chịu người khác uy hiếp, cũng không cần ăn nói khép nép như vậy đối với người khác, bởi vì em sẽ đau lòng, chúng ta liền ước hẹn kiếp sau, được không? Anh phải sống thật tốt, em sẽ luôn sống mãi trong anh, em yêu anh!" Thủy Băng Nhu cười nói, trong mắt toát ra một tia giảo hoạt, sau đó tránh khỏi tay của Quan Dĩnh, xoay người nhảy vào dòng sông.

"Không — không cần, Nhu nhi. . . . . . Mau trở lại. . . . . . Mau lên đây . . ." Hoàng Phu Tuyệt thấy Thủy Băng Nhu gieo mình xuống nước, nhịp tim nhất thời dừng lại, hung hăng co quắp, tiếng gào tê tâm liệt phế kinh động những con chim nhỏ bên bờ sông, thanh âm khổ đau kia không ngừng vang vọng trên khắp mặt sông.

Mà ám vệ ở trong bóng tối thấy động tác của Hoàng Phu Tuyệt, tổng đầu lĩnh lập tức ra ám hiệu, toàn thể xuất động, vừa nhanh vừa mạnh đánh về phía Quan Dĩnh và Lâm Ngọc Lan, mặc dù hiện tại Quan Dĩnh chỉ còn một tay, nhưng là thực lực của cô ta không thể xem nhẹ, nếu không trước kia cô ta làm sao có thể đảm nhiệm được cái chức Đường chủ của "Ám Dạ".

Lâm Ngọc Lan thấy tình hình này, kêu lên một tiếng, liền tính toán hướng về phía không có người chạy tháo thân, đáng tiếc vô luận cô ta đi tới chỗ nào, cũng sẽ có một bầy người áo đen đột nhiên chạy đến, trời ạ, không lẽ đây chính là đám người xã hội đen trong lời đồn đại sao? Con đàn bà chết tiệt kia rốt cuộc đã kéo cô dính vào một đống hỗn loạn gì vậy, chẳng lẽ Lâm Ngọc Lan cô hôm nay sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này sao?

Không cần, tuyệt đối không muốn, Lâm Ngọc Lan cô vẫn còn cả một tương lai rất dài, Lâm Ngọc Lan đột nhiên từ trên mặt đất cầm lên một khẩu súng, thật nhanh chạy đến bên người Quan Dĩnh, Quan Dĩnh đang lúc không kịp đề phòng liền bị Lâm Ngọc Lan bóp chặt cổ họng.

Lâm Ngọc Lan dí súng vào đầu Quan Dĩnh uy hiếp nói: "Không nên cử động, tất cả không được cử động, nếu không tôi sẽ giết cô ta."

"Đứa con gái chết tiệt, chúng ta là cùng hội cùng thuyền, cô muốn nổ súng thì cũng nên tìm đúng kẻ địch, cô rốt cuộc có hiểu hay không hả? Con ngu này!" Quan Dĩnh giận dữ hét, Lâm Ngọc Lan này thực sự cũng thuộc loài người sao? Thế nào còn ngu hơn cả heo, họ đều là người đối phương muốn bắt, cô ta cho là bắt được Quan Dĩnh cô, bọn họ sẽ thả cô ta qua cửa sao?

"Bắt lại!" Theo một câu ra lệnh của đầu lĩnh, tất cả ám vệ nhanh chóng tiến gần đến bọn họ, đột nhiên, Quan Dĩnh dùng lực lớn gạt súng trong tay Lâm Ngọc Lan sang bên, một tiếng súng nổ, đạn nhanh chóng xuyên qua đầu Lâm Ngọc Lan, máu trên đầu cô ta tuôn xối xả, cô ta còn không kịp kêu một câu cứ như vậy vĩnh viễn nhắm hai mắt lại ngã xuống.

Quan Dĩnh nhanh chóng rút lui, đáng tiếc ám vệ càng ngày càng nhiều, khiến cô ta không còn chỗ nào trốn, trong chốc lát, cô ta liền bị túm lấy đè chặt xuống đất.

"Giữ chặt lấy, chờ chủ tử xử lý!" Tổng đầu lĩnh lạnh lẽo phân phó, sau đó đi về phía Hoàng Phu Tuyệt.

"Nhu nhi ——" Hoàng Phu Tuyệt gọi một hồi lâu vẫn không có nhận được lời đáp của Thủy Băng Nhu, tâm lập tức lạnh một nửa, lập tức tính toán nhảy xuống, không nghĩ tới bị người từ phía sau kéo lại.

"Buông ta ra, đáng chết, mau buông ta ra!" Hoàng Phu Tuyệt bi phẫn hét lớn, anh muốn đi tìm bé cưng của anh, cô chỉ có một mình nhất định sẽ sợ.

Không để ý tới tiếng kêu gào của Hoàng Phu Tuyệt, tổng đầu lĩnh kéo lấy anh, hô lớn: "Chủ tử, bình tĩnh một chút!" Nơi này là sông Đại Hà, nước sông rất sâu, ngài không muốn sống sao?

Hoàng Phu Tuyệt vẫn không nhìn đến lời khuyên của thuộc hạ, dường như phát điên muốn gỡ cánh tay ôm chặt của hắn ra nhảy xuống, bất đắc dĩ, tổng đầu lĩnh không thể làm gì khác hơn là đánh xuống một chưởng vào gáy anh, Hoàng Phu Tuyệt nhất thời lâm vào hôn mê.

"Đưa chủ tử trở về đi! Những người khác chuẩn bị thuyền bè, xuống nước tìm kiếm phu nhân!" Tổng đầu lĩnh vừa nói xong, một người áo đen trong nháy mắt vác Hoàng Phu Tuyệt đang hôn mê đi về phía bờ.

"Dạ!" Tất cả ám vệ bắt đầu công việc tìm kiếm.

Lúc này ở trong nước Thủy Nhu thật sự vô cùng hối hận, mới vừa rồi cô hùng dũng nhảy xuống nước, thứ nhất là bởi vì cô tin tưởng vào kỹ năng lặn của mình, nhất định sẽ không có chuyện gì; mặt khác cũng muốn trừng phạt Hoàng Phu Tuyệt một chút, ai bảo anh thế nhưng đồng ý với yêu cầu của Quan Dĩnh, cho dù biết rõ là đang lừa gạt cô ta thôi cũng không được, hơn nữa cô cũng không hi vọng anh phải chịu sự uy hiếp của Quan Dĩnh.

Ai biết sau khi nhảy xuống, cô thế nhưng xui xẻo bị chuột rút, ông trời nha, không cần chỉnh người nhu vậy, hiện tại cô chỉ có thể cứ nằm im dưới nước, chờ đợi người khác tới cứu, hi vọng Tuyệt nhanh lên một chút tìm được cô, nếu không bọn họ thật sự sẽ phải vĩnh viễn cách biệt âm dương rồi.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv