Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 74: 74 (1)





"Ha ha ha. . . . . Anh ta thật khôi hài, giống như phía sau quỷ đuổi theo anh ta vậy, ha ha ha. . . . ." Thủy Băng Nhu chỉ người đàn ông đang chạy thục mạng, không để ý hình tượng ôm bụng cười nói.

Hoàng Phu Tuyệt ngồi xuống cái ghế nằm ở bên cạnh, sau đó đặt Thủy Băng Nhu ở trên đùi của anh, u oán kéo khuôn mặt của cô, đối diện với anh, bá đạo nói: "Bà xã, không cho phép nhìn người đàn ông nào khác ngoài anh."

"Nhưng. . . . . Nhưng rất buồn cười! Phốc —— ha ha ha. . . . . Bộ dạng của Tuyệt rất đáng sợ sao? Em cảm thấy Tuyệt thật rất đáng yêu mà! Ha ha ha. . . . ." Thủy Băng Nhu cười đến khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lên, rất là đáng yêu, nhưng vì vậy càng chọc cho người đàn ông ghen tức hơn.

Tiếng cười duyên lập tức bị môi nóng của anh ngăn lại, anh dùng sức ôm chặt cô vào trong ngực, giống như muốn đem cô nhập vào xương cốt vậy.

Anh đói khát cuồng nhiệt nóng bỏng hôn cô, lưu luyến mút thỏa thích mỗi một chút lãnh địa trong miệng cô, nụ hôn trừng phạt nóng bỏng bởi vì cô nhẵn nhụi ngọt ngào như cánh hóa mà thay đổi.

Anh lè lưỡi, tỉ mỉ miêu tả hình dạng đôi môi của cô, nhẹ nhàng mút thỏa thích, từ từ gặm cắn, tinh tế thưởng thức, đầu lưỡi nóng trong nháy mắt đưa vào bên trong miệng của cô, không ngừng chơi đùa với cái lưỡi thơm tho của cô.

Không khí chung quanh càng ngày càng trở nên khô nóng, hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt mới lưu luyến buông môi của cô ra, hai mắt nhu tình mật ý nhìn cô thở hổn hển.

"Sau này còn dám khen chồng như thế nứa hay không? Hả? Còn dám hay không?" Hai tay Hoàng Phu Tuyệt chui vào dưới nách của cô cù lét, cô gái bé nhỏ của anh rốt cuộc có biết hay không đáng yêu là để hình dung phụ nữ, thế nhưng lại đem nó để hình dung anh, khiến anh vô cùng tức tối, nhưng lại không thể làm gì.

"Ha ha ha. . . . . Không dám, thật không dám. . . . . Tuyệt đẹp trai nhất rồi, ha ha ha. . . . . . Trong mắt em ngoại trừ Tuyệt, cũng không có chỗ cho người đàn ông nào khác rồi, ha ha ha. . . . . Thật là nhột đó. . . . . ." Thủy Băng Nhu ở trên đùi anh cười rũ uốn qua uốn lại, tránh né bàn tay của anh.

"Ư ừm —— ngoan ngoãn, đừng động!" Hoàng Phu Tuyệt rên lên một tiếng, khàn giọng nói, sau đó ôm cô thật chặt cố định ở trước ngực.

Thủy Băng Nhu nghe được thanh âm của anh, khuôn mặt nhỏ bé 'xoạt' một cái đỏ như trái cà chua chín muồi, lập tức ngồi im, không dám mảy may động đậy, dưới hông cô có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt nóng cứng rắn của anh.

Ông trời! Không phải đâu, châm lên lửa dục của anh như vậy, hiện tại đang là ở bên ngoài! Đây. . . . . Vấn đề này phải giải quyết thế nào đây.

"Tuyệt, Anh. . . . . Anh không sao chứ?" đầu Thủy Băng Nhu tựa nằm ở trên vai của anh, nhẹ giọng hỏi.

"Ha ha ha. . . . . . Nếu như thật không tốt, bảo bối muốn giúp anh thế nào? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt cười xấu xa nói, nhưng người con gái chỉ một mực quan tâm tới anh căn bản cũng không có nghe được ý xấu trong giọng điệu của anh.

"Điều này. . . . . Này. . . . . . Chúng ta trở về phòng chứ?" Thủy Băng Nhu nhìn chung quanh, liên tục có một vài khách du lịch qua lại, phải ở chỗ này giải quyết căn bản cũng không thể, nơi này có nhiều người ngoài như vậy, cô cũng không có hứng thú ở chỗ này diễn Xuân Cung Đồ sống.

"Ha ha ha. . . . . . Bà xã, em thật đáng yêu." Hoàng Phu Tuyệt cắn cắn khuôn mặt nhỏ nhắn như trái trứng của cô, cười nói.

"Anh nghiêm chỉnh một chút..., Em đang nói chính sự." Nghe nói không phát tiết ra đối với thân thể thật không tốt.

"Đúng, đúng, dạ, bà xã đại nhân, vi phu hiện tại không sao, đợi buổi tối trở về, nhất định sẽ để phu nhân thật tốt ăn no, ha ha ha. . . . . ." Anh đương nhiên biết cô đang lo lắng cho anh, chỉ là dục vọng hiện tại anh còn có thể áp xuống được, dù sao thì so với thời điểm trước khi cưới cô, sự hành hạ ngọt ngào mà anh phải chịu còn quá mức hơn nhiều, cho dù hiện tại thật rất muốn ôm cô trở về phòng thật tốt thương yêu, nhưng cô vợ bé bỏng của anh giống như rất ưa thích phong cảnh nơi này, anh không nỡ để cho cô phải tiếc nuối dù chỉ một chút xíu.

"Anh. . . . Anh đang nói cái gì vậy?" Thủy Băng Nhu gắt giọng, người đàn ông này kể từ sau khi kết hôn dường như đã thay đổi, luôn nói những lời khiến người ta không được tự nhiên, chơi đùa giống như một cậu bé con vậy.

"Đúng, đúng, dạ, vi phu sai rồi, bà xã đại nhân! Chúng ta xuống nghịch nước biển đi!" Hoàng Phu Tuyệt cười dụ dỗ nói, từ lúc cô bắt đầu đến bãi biển, ánh mắt của cô vẫn sáng lấp lánh nhìn về phía biển, khiến cho anh lóa mắt, anh thừa nhận anh vô cùng ghen tỵ biển rộng có thể làm cho cô phát ra ánh mắt sáng chói như thế, nhưng anh vẫn hi vọng cô luôn vui vẻ, anh chỉ nghĩ cứ mãi cưng chiều cô như thế cho đến Thiên Hoang Địa Lão.

"Thật sự có thể sao?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi lại, thật ra cô ngay từ đầu đã muốn xuống nước, chỉ là anh luôn luôn không để cho cô tham dự bất kỳ hoạt động nguy hiểm nào, cô cũng chỉ đành nhịn lại không nói ra, không nghĩ tới điều này cũng bị anh nhìn ra được, Thủy Băng Nhu cười ôm thật chặt đầu của anh, người đàn ông này, thế nhưng cưng chiều cô đến quá mức như thế.

"Dĩ nhiên rồi, nhìn xem, anh còn đem theo máy ảnh, ngoan, lát nữa nhất định phải nắm thật chặt tay anh, có biết hay không? Hả? Nếu như sóng biển quá lớn, chúng ta sẽ phải lập tức lên bờ." Hoàng Phu Tuyệt giơ giơ lên cái máy ảnh giắt ở trong ngực, sau đó ôm lấy cô đi về phía biển, mặc dù có thể có nguy hiểm nhất định, nhưng mà anh sẽ bảo vệ tốt cho cô.

"Ừ, được, cái gì cũng nghe Tuyệt, hi hi hi. . . . . Lão công, anh thật tốt! Em thật yêu anh!" Thủy Băng Nhu ở bên tai của anh, đùa dai đem khí nóng thổi đến trên lỗ tai anh, thành công cảm nhận được thân thể của anh khẽ run lên, quay đầu qua chỗ anh không thể nhìn thấy len lén cười.

"Tiểu nha đầu nghịch ngợm, đợi buổi tối trở về phòng xem anh trừng phạt em thế nào! Hừ hừ ——" Hoàng Phu Tuyệt giả giọng ác nói, cô gái bé bỏng của anh càng ngày càng thích chơi đùa, cô rốt cuộc có biết hay không cô lơ đãng trêu đùa khiến cho anh lửa dục khó nhịn, nhưng mà bây giờ không cần lo lắng, cô đã trở thành vợ của anh, không cần giống như trước đây, một mình nhẫn nại.

"Tuyệt, mau buông em xuống, em muốn cảm thụ nước biển mát mẻ thoải mái." Thủy Băng Nhu vừa thấy nước biển bên dưới thật hưng phấn cực kỳ.

"Ha ha ha. . . . . Tốt, cẩn thận đứng ngay ngắn!" Xác nhận nước biển vừa vặn đến trên bắp chân cô, không có bất kỳ nguy hiểm nào, Hoàng Phu Tuyệt mới từ từ để cô xuống.

Hoàng Phu Tuyệt vừa để Thủy Băng Nhu xuống, cô liền giống ngựa hoang đứt cương, ở trong nước chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng dùng chân nhỏ hoặc là tay nhỏ bé té té nước biển.

Hoàng Phu Tuyệt cứ như vậy đứng ở bên cạnh, cưng chìu nhìn bộ dáng như trẻ nhỏ của cô, bởi vì sự vui vẻ của cô mà tâm tình anh cũng thật tốt, anh sẽ luôn luôn như vậy cưng chiều cô, mỗi ngày sẽ đều để cho cô có thể nở nụ cười tươi như thế.

"Ha ha ha. . . . . Tuyệt, anh mau ra cùng chơi đi, nước biển mát thật nha, mau!" Thủy Băng Nhu nhìn anh đứng một mình ngây ngốc cười, không nhịn được chạy tới kéo anh vào trong nước.

"Ha ha ha. . . . Được!" Hoàng Phu Tuyệt để mặc cho cô lôi kéo anh.

"Anh ngây ngốc làm gì? Hi hi hi. . . . . Tiếp chiêu ——" Thủy Băng Nhu đột nhiên vục nước biển dội lên người Hoàng Phu Tuyệt, sau đó cười hì hì lùi ra xa.

"A, giỏi lắm! Dám dội vi phu, xem anh đây! Ha ha ha. . . . ." Hoàng Phu Tuyệt cũng lấy tay vục nước biển lên dội về phía cô.

"Ha ha ha. . . . . Dội không tới! Dội không tới em rồi! Hi hi hi. . . . . ." Thủy Băng Nhu cười không ngừng né tránh.

Cứ như vậy hai người điên điên khùng khùng ở trong nước chơi, tiếng cười của bọn họ thậm chí át đi cả tiếng gió biển, du khách đi ngang qua không khỏi quay đầu nhìn về phía bọn họ, dù sao một đôi nam nữ anh tuấn xinh đẹp nhường này bọn họ rất ít gặp qua, xa xa nhìn lại giống như là thần tiên đang chơi đùa ở nhân gian vậy.

"Ha? Bị anh tóm được rồi nhé! Hừ hừ ——" Hoàng Phu Tuyệt bước nhanh tới, hung hăng ôm cô vào trong ngực, miệng khẽ cắn vàng tai của cô nói.

"Hi hi hi. . . . . Thật là nhột đó!" Thủy Băng Nhuquay đầu cười nói, sau đó hai người vừa đúng miệng chạm miệng.

Hoàng Phu Tuyệt ôm thật chặt hông của cô, nhẹ nhàng chiếm lấy môi cô, lưỡi ấm nóng cương quyết cạy răng ngọc của cô ra, chui vào trong miệng cô, tận tình thưởng thức ngọt ngào. Điên cuồng thăm dò, chiếm đoạt mỗi một tấc trong miệng cô, cùng với cô môi lưỡi tận lực dây dưa.

"Ưm?" Thủy Băng Nhu lơ đãng rên một tiếng, sau đó xoay người lại, đối diện với anh, tay của cô từ từ treuf lên cổ của anh, ôm anh thật chặt, dùng cách này để cho hai chân đã mềm nhũn của cô không đến nỗi tê liệt trên mặt đất.

Anh hôn cô đến cơ hồ không thở nổi, cho đến trước khi một tia thần chí sau cùng cũng biến mất, anh mới buông cô ra. Cô gục đầu trên vai của anh thở hổn hển.

"Bé cưng, em thật ngọt!" Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt mới buông cô đang thở hổn hển ra, sau đó thở dồn dập, khàn khàn giọng rì rầm, trong đáy mắt bình thường thâm trầm như giếng sâu không đáy dâng lên ánh sáng của ham muốn nhục dục.

Anh hung hăng áp cô thật chặt vào trong ngực, cố gắng đè xuống dục tình đang mãnh liệt như thủy triều. Cô gái bé bỏng này đúng là khắc tinh của anh, thật không ngờ có thể khiến cho anh dễ dàng mất khống chế như vậy.

Hiện tại thời gian địa điểm đều không đúng, shift, anh khẽ nguyền rủa một tiếng, sớm biết thế ngay từ ban đầu anh đã lựa chọn địa điểm cho chuyến du lịch trăng mật tại một hòn đảo riêng của anh, nếu như vậy, cũng không cần chịu đựng nhiều khốn khổ thế này.

"Ha ha ha. . . . . Chúng ta còn chưa có chụp ảnh đấy? Ngoan ngoãn, đứng ngay ngắn ở đây, anh muốn chụp cho em một tấm hình!" Hoàng Phu Tuyệt nhìn cô hơi thở đã bình ổn rất nhiều, rồi mới lên tiếng.

"Được, em sẽ tạo dáng đẹp nhất!" Thủy Băng Nhu ngay lập tức đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc chụp hình này.

"Tốt, rất tốt, Ngoan, mỉm cười, anh chụp đấy...!" Hoàng Phu Tuyệt lấy máy ảnh từ trong ngực ra hướng máy về phía Thủy Băng Nhu nói.

Chụp cho Thủy Băng Nhu rất nhiều ảnh đứng một mình, Hoàng Phu Tuyệt liền cầm máy ảnh chạy về phía đám người đứng cách đó không xa.

Không lấu sau lập tức có một cô bé thật thà theo anh đi đến, anh đưa máy ảnh cho cô gái ở đằng sau, nhanh bước đi đến bên cạnh Thủy Băng Nhu.

"Ha ha ha. . . . . Chụp hình nào...!" Hoàng Phu Tuyệt từ phía sau ôm Thủy Băng Nhu thật chặt, cằm gác ở trên vai của cô.

Nhìn thấy bộ dáng thân mật của bọn họ, cô bé cầm máy ánh giúp anh chụp hình không thích ứng kịp, gương mặt đỏ hồng lên, vội vàng giúp bọn họ chụp hình, dù sao một đôi trước mắt này là vợ chồng mới cưới, xem bộ dạng bọn họ thật sự rất ân ái, thật làm cho người ta hâm mộ!

Mà Hoàng Phu Tuyệt thấy vậy một chút phản ứng lại cũng không có, ngược lại càng thân mật hơn với Thủy Băng Nhu, vừa mới bắt đầu Thủy Băng Nhu vẫn còn giãy giụa, nhưng dần dần, cũng không quan tâm, toàn bộ ý nghĩ chỉ còn tập trung vào việc chụp hình, bọn họ không ngừng thay đổi động tác, tư thế đứng.

Hồi lâu sau, cô gái mới đưa máy anh giao trả lại cho bọn họ, cười hì hì nói: "Phu nhân, chồng của cô đối với cô thật là tốt! Chúc hai ngươi sẽ luôn ân ái như vậy!"

Cô gái sau khi nói xong liền xoay người chạy mất.

"Cô sai lầm rồi, không phải sẽ luôn ân ái như vậy, mà là càng ngày càng ân ái." Hoàng Phu Tuyệt lớn tiếng nói với theo bóng lưng của cô gái kia.

Cô gái nghe được tiếng của anh, quay đầu lại, nhìn về phía bọn họ ngây ngốc cười một tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

"Anh. . . . . Anh lại không đứng đắn rồi !" Thủy Băng Nhu nũng nịu thụi thụi vào lồng ngực của anh, người đàn ông này thật sự là miệng lưỡi càng ngày càng trơn tru rồi, miệng một ngày không nói lời ngon tiếng ngọt, dường như sẽ bị ngứa vậy.

Chỉ là cô thích nghe lời ngon tiếng ngọt của anh, vô luận có bao nhiêu buồn nôn, cô đều thích, chỉ cần là anh nói.

Hừ —— mặc dù như thế, cô cũng sẽ không đem cảm giác trong lòng nói cho anh biết! Nếu để cho anh biết, nhất định sẽ cười cô.

"Ha ha ha. . . . . Anh nói thật mà! Cả đời này vô luận cưng chiều em như thế nào, anh đều cảm thấy chưa đủ! Đi, về khách sạn ăn cơm thôi...!" Hoàng Phu Tuyệt đem máy ảnh giắt trước ngực, sau đó nhấc cô lên, để cho cô ngồi ở trên bả vai của anh, đi về phía bờ biển.

"A —— mau buông em xuống á! Có nhiều người đang nhìn kìa!" Thủy Băng Nhu kêu lên một tiếng, sau đó giọng điệu gấp gáp nói.

Một cô gái ngồi ở trên bả vai người đàn ông, có vẻ rất mất hình tượng, thời cổ đại không phải vẫn dạy tư tưởng nam quyền là tối thượng sao, mặc dù bây giờ là thế kỷ hai mươi văn minh phát triển, đã nam nữ ngang hàng, nhưng vẫn có rất nhiều nam giới có chủ nghĩa đàn ông rất mạnh, bọn họ không cho phép nữ giới giẫm ở trên đỉnh đầu bọn họ.

Mặc dù Hoàng Phu Tuyệt không giống những thứ đàn ông tự cao tự đại kia, anh cực kỳ sủng ái cô, nếu là ở nhà, anh có làm như vậy cũng không có gì bất ngờ, nhưng là hiện tại đang ở bên ngoài, chung quanh có rất nhiều người nhìn vào, cô không hi vọng anh bị người ta chế nhạo.

"Ha ha ha. . . . . Sợ cái gì, chúng ta là vợ chồng! Bọn họ muốn nhìn thì để cho bọn họ nhìn đủ đi. Ngoan, ngồi cho vững, đừng để bị ngã xuống! Hả?" Hoàng Phu Tuyệt vừa đi vừa cười nói.

Thủy Băng Nhu không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mặc cho anh kiệu cô trên vai đi về phía khách sạn.

"Bạn nhìn xem, xem kìa, người đàn ông kia đối với bạn gái của anh ta thật là tốt nha! Thật hâm mộ đó!"

"Oa ken két —— Người đàn ông quá anh tuấn! Cô gái thì quá xinh đẹp! Thật là trời đất tạo nên một đôi người ngọc nha!"

"Không phải đâu? ? ? Cô bây giờ mới nhìn thấy đó, bọn họ giống y như nhân vật trong truyện tranh vừa xuất hiện như vậy, liền khiến cho mọi người vô cùng chú ý, ánh mắt cô có phải có vấn đề hay không."

"Người đàn ông kia thật sự rất tốt đó, tử quỷ, anh chưa từng kiệu em như vậy, hừ ——"

"Em cũng không nhìn một chút cô bé kia trông như thế nào? Em lại nhìn ra sao, huống chi vóc người của em như vậy, kêu anh kiệu em, em có phải muốn cho anh gãy lưng mới vừa lòng hay không?"

"Không có cốt khí đàn ông, thế nhưng để cho một phụ nữ ngồi ở trên bả vai, quả thật ném hết cả mặt mũi của tất cả đàn ông!"

Càng ngày càng nhiều người khác gia nhập hàng ngũ thảo luận, mà đôi trai gái vốn là chủ đề thảo luận của bọn họ vào giờ phút này đang ở bên trong một gia phòng ăn của khách sạn chuẩn bị hưởng thụ thức ăn ngon. "Hoàng tiên sinh, Hoàng phu nhân, xin hỏi hai vị dùng gì? Nếu như những món ăn trong thực đơn không hợp khẩu vị của các vị, các vị có thể gọi những những món không có trong thực đơn, phòng bếp nhất định sẽ đem hết toàn lực làm được." Quản lý khách sạn cung kính nói.

Trong lòng hắn đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh, bọn họ xem thực đơn đã lâu như vậy rồi, một câu đều không có nói, hại hắn rất lo lắng món ăn không phù hợp khẩu vị của bọn họ, đây chính là Đại Kim Chủ của nhà hàng nha, nếu như hầu hạ tốt bọn họ, nói không chừng hắn còn có thể được thăng chức.

"Đậu bỏ vỏ viên thịt gà vừng, cà nấu tôm viên, Gà tơ rễ dương xỉ, hành thái nhỏ bánh trứng bột, thịt băm hương cá, bánh tráng miệng hoa sen, bánh nấm chocolate đen, bà xã, em còn muốn ăn gì nữa không?" Hoàng Phu Tuyệt hỏi Thủy Băng Nhu đang ngồi bên cạnh.

"Anh điểm món ăn cũng thật giỏi nha! Được rồi, những món đó là được rồi!" Thủy Băng Nhu đem thực đơn đưa cho quản lý nói, anh đúng là hiểu cô rất rõ, biết cô thích ăn nhất đồ ngọt, hai món tráng miệng anh gọi kia, đều khiến cô rất hài lòng.

"Dạ!" Quản lý lúc này mới run run rẩy rẩy lui ra.

"Đợi chút, hai món ngọt tráng miệng sau khi ăn xong hãy đưa lên, mặt khác cầm hai chai đồ uống tới đây, anh có thể đi xuống." Hoàng Phu Tuyệt phân phó, ánh mắt lại là nhìn Thủy Băng Nhu, thấy miệng nhỏ của cô hơi vểnh lên một chút, trong lòng anh cười khẽ, suy nghĩ lúc này của cô anh lại còn không quá rõ ràng hay sao? Ha ha ha —— chuyện muốn giục cô ăn cơm thật tốt này anh vẫn luôn để ở trong lòng.

Thủy Băng Nhu không có nói gì, bởi vì đối với cô mà nói, chỉ cần có đồ ngọt là được rồi.

"Dạ, quý khách xin chờ một chút! Món ăn sẽ rất nhanh được đưa lên." Quản lý cung kính nói, sau đó thối lui ra khỏi phòng.

"Ha ha ha. . . . . Ngoan, qua nơi này ngồi! Em có muốn ăn đồ ngọt nữa hay không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt vỗ vỗ lên bắp đùi của anh, nói với cô.

Vì bánh ngọt của cô, Thủy Băng Nhu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi của anh.

Không hề mang theo uy hiếp như vậy, thế nhưng lại có thể uy hiếp cô, chỉ là thật may hiện tại trong gian phòng chỉ có hai người bọn họ, anh thật là càng ngày càng thích làm ra một số động tác mập mờ với cô, trước kia tại sao không có phát hiện ra một mặt yêu nghiệt này của anh chứ, biết người còn quá mơ hồ nha!

"Ha ha ha. . . . . Về sau ngoan ngoãn ăn cơm, mỗi ngày đều có thể ăn món điểm tâm ngọt, biết không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt ôm cô thật chặt dụ dỗ.

Vì muốn dưỡng cho cô mập, ánh đúng là đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Hi vọng cô có thể hiểu được khổ tâm của anh, béo béo mập mập mới khỏe mạnh, sinh đứa trẻ mới tương đối thuận lợi không phải cực khổ.

"Đây là anh nói, cũng không được chơi xấu nhé!" Thủy Băng Nhu nghe anh nói, mắt miệng cùng cười nói.

"Anh khi nào thì chơi xấu? Hả? Nha đầu, lại dám xử oan cho anh, hừ —— xem anh phạt em thế nào." Hoàng Phu Tuyệt cắn cắn lỗ tai của cô nói.

"Hi hi hi. . . . . Không có, đừng làm rộn, thật là nhột đó!" Thủy Băng Nhu cười nói.

"Không có gì? Hả? Không có xử oan anh, hay là không có chơi xấu?" Hoàng Phu Tuyệt vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Ha ha ha. . . . . Không có chơi xấu! wa, thơm quá! Bụng thật đói!" Thủy Băng Nhu thấy nhân viên phục vụ rối rít mang thức ăn lên, thèm thuồng nhìn những món ăn kia.

"Ha ha ha. . . . . . Vậy thì ăn cơm! , , , ăn cơm thôi...!" Hoàng Phu Tuyệt lấy đôi đũa bên cạnh gắp một miếng thức ăn thả vào miệng của cô.

Nhân viên phục vụ đưa thức ăn mặc dù đối với một màn này rất ngạc nhiên, họ chưa từng thấy qua người đàn ông nào sủng ái một cô gái như thế, vô cùng hâm mộ Thủy Băng Nhu, nhưng là vẫn im lặng không lên tiếng mang thức ăn lên, đem tất cả tò mò giấu ở trong lòng, đây chính là việc nên làm của một nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ đặt hết món ăn lên liền im lặng đi ra ngoài.

"Nào, ngoan ngoãn ăn nhiều một chút!" Hoàng Phu Tuyệt liên tiếp gắp thức ăn cho cô, anh muốn cô ăn thật no, sau đó sinh cho anh một tiểu bảo bảo cũng mềm mại đáng yêu như cô, đó là cốt nhục kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, nghĩ tới đây, trong lòng của anh đã cảm thấy vô cùng mong đợi.

"Ưm? Tuyệt, anh đừng có chỉ đút cho em, anh cũng ăn đi! Tài nấu nướng của đầu bếp ở đây thật tốt. Anh nếm thử một chút xem." Thủy Băng Nhu vừa ăn vừa nói.

"Được, để anh nếm thử xem!" Hoàng Phu Tuyệt vừa nói xong liền dùng miệng chiếm lấy miệng cô, sau đó không ngừng đẩy đầu lưỡi vào trong miệng cô, cuốn lấy thức ăn từ bên trong miệng của cô, sau đó ở trước mặt cô vẻ mặt cười xấu xa, ăn.

"Ừ, mùi vị đúng là vô cùng ngon!" Hoàng Phu Tuyệt nói đầy ngụ ý, sau khi ăn xong còn lè lưỡi liếm môi một cái.

"Anh. . . . . Anh tự mình dùng đũa ăn đi chứ!" Thủy Băng Nhu đỏ mặt gắt giọng, yêu nghiệt! Quả thật đó là một tên Yêu nghiệt sống sờ sờ! Nhìn động tác liếm môi của anh, khiến cho cô cũng càm thấy miệng đắng lưỡi khô, trước kia tại sao không có phát hiện anh ấy lại hư hỏng như vậy!

"Ha ha ha. . . . . Ăn như vậy quả thật rất mĩ vị!" Hoàng Hoàng Phu Tuyệt vẫn chưa thỏa mãn nói, hai mắt nóng rừng rực nhìn cô, giống như muốn thiêu rụi cô vậy, hắn chính là thích trêu chọc cô như vậy, cô nhất định không biết mỗi lúc như thế này, nét mặt của cô đẹp đến nhường nào.

Thủy Băng Nhu nói không lại anh, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ăn cơm.

Vì vậy bữa trưa này cứ thế tiếp tục trong vui đùa ầm ĩ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv