- Con nói gì thế mau xin lỗi bố đi _ mẹ bắt đầu khóc vì ko biết phải bênh vực bên nào. - Ko, bởi vì nếu bố hiểu con thì bố cũng sẽ chẳng bao giờ bắt con phải làm những chuyện mà con ko muốn.
- Ta nói lần cuối, có chia tay ko? _ giọng nói của bố thật đáng sợ và pha trộn chút buồn bã do đứa con gái ko chịu nghe lời.
- Ko là ko _ tôi kiên quyết đến cùng.
Còn bố tôi, ông ấy đứng lên ko vững, phải bám víu vào mẹ tôi đứng lên. Thậm chí ông còn chẳng thèm nhìn mặt tôi mà đi thẳng vào trong phòng.
Lặng nhìn cái dáng vẻ gầy gò, ốm yếu và đen nhẻm của bố tôi. Thành thật mà nói chẳng còn từ nào diễn tả nổi về vẻ bề ngoài của bố. Nếu so sánh hồi vẫn còn em trai thì bố đúng là một trời một vực. Bởi bố tôi vốn cao, to, nước da trắng hồng nè, đẹp trai nữa, học giỏi và nhờ những đặc điểm trên mới tán đổ được mẹ tôi trong năm ngày đấy chứ. Ấy mà đùng một cái, em trai mất, tôi nằm viện ko rõ sống chết, bố tôi thay đổi hẳn về tính cách lẫn dáng vẻ, và trở thành như ngày hôm nay. Tôi chỉ muốn nói: " Bố à, con thành thật xin lỗi bố, con là đứa con gái bất hiếu sống mà như bù nhìn chẳng thể làm được cái gì cho bố và mẹ ".
Bây giờ người có thể xoa dịu được nỗi đau này chỉ có mình Long mà thôi. Gọi đt cho Long, cậu ấy nói đang ở trường. Cho nên tôi quyết định liều một phen đóng giả làm học sinh của trường cũ. Cũng may còn giữ lại được đồng phục, buộc gọn tóc lên, đeo khẩu trang và cuối cùng là mũ. Nhìn lại mình trong gương, tôi tự hỏi chắc chẳng có ma cũ nào nhận ra mình đâu nhỉ?
Nhà tôi khá gần trường học cũ, tầm 5 phút đi xe đạp thì tới nơi. Sao nhìn quang cảnh trường học, những con người ấy hay bọn học sinh kia đều chẳng khác là bao. Tôi lững thững bước vào trường, tâm trạng hớn hở, hồi hộp đến khó tả. "Lớp cũ là học tầng mấy nhỉ?"_ tôi lo lắng đứng ngồi ko yên.
Bởi vì lúc trước học tận tầng 5, tôi ko muốn trèo lên tận tầng cao nhất đâu. Mệt chết đi được. Đã thế Long còn ko thèm bắt máy, thế nên tôi dũng cảm hỏi thăm, bắt chuyện với thằng con trai tóc vuốt vuốt, đồng hồ nhãn hiệu Chanel đang hoạt động với bạn gái xinh ơi là xinh bên cạnh nhưng lùn hơn tôi gấp nhiều lần.
- Bạn ơi cho tớ hỏi lớp 11A1 học phòng nào vậy? _ phải đợi hai người kia dừng thì tôi mới dám ra bắt chuyện.
Tên con trai nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu còn bạn kia thì nhìn bằng ánh mặt càng khó chịu. Liên tục ngẩng cao cái mặt trắng bệch vì phấn lên, tôi xin rút lại lời nói khi nhìn cận mặt bạn gái vừa rồi.
- Cậu lên tầng 5, phòng thứ 5 là tới _ dù khó chịu đến đâu thì bạn gái kia vẫn phải nhịn.
- Cảm ơn bạn nhiều _ tầng 5 á! Chết tôi rồi.
Phải cố gắng lắm, cái thân của tôi mới đứng an toạ trên tầng 5. Xem nào phòng 5, đây là phòng 6 mờ, thế kia là phòng 5. Tôi sung sướng chạy như điên chạy tới cửa lớp: " Long ơi ". Ấy mà hình như tôi nhầm thì phải, toàn những gương mặt lạ toét. Dù tôi bị cận nhưng vẫn còn nhận ra ai người chán. Sau cùng tôi mới biết bị nhầm lớp, ôi nhọ quá đi mất. Cúi đầu xuống xin lỗi cả lớp, tôi quay đầu lại hướng tới phòng 6 thì một tiếng con trai gọi giựt lại: " Này ".
- Sao? _ tôi bắt đầu thấy bực mình.
- Cậu đến đây làm cái gì? _ Trình Anh xuất hiện tra khảo tôi.
- Ồ quý hoá quá lại gặp được cậu ở đây.
Tôi cố gắng tiết chế bở mũ và khẩu trang ra để lộ những giọt nước mắt chưa kịp khô cùng với gương mặt phờ phạc. Chứng kiến hình tượng thảm hại của tôi, Trình Anh hơi bất ngờ giữ chặt hai tay tôi lại.
- Tại sao cậu lại khóc?
Tôi lườm cậu ta một phát: " Chẳng phải là nhờ phúc của cậu ".