" Hụ ", " hụ ", " hụ ", " hụ " và " hụ ", Trình Anh cứ ho khụ khụ như ông già lom khom vậy đó: " Mẹ.....cho....con....xin.....cốc......nước" _ cậu ta cố gắng lắm mới nói ra được những từ này khiến tôi ôm bụng cười nghiêng ngả. - Mà cháu tên gì nhỉ? _ bác gái nghiêng đầu hỏi tên tôi bằng một chất giọng cực trìu mến.
- Dạ cháu tên Thiên Thư ạ _ nhanh và gọn lẹ.
- Ồ! Đứa con của sách _ đó là ý nghĩa tên của tôi.
- Quân Anh con mau xin lỗi Thư đi, ai lại nói bạn là con điên như thế _ bác ấy quay ra mắng mỏ tên con trai xấu tên kia, mặc dù vừa nãy vừa lẩm bẩm nói xấu con điên như tôi xong ( mẹ luôn bênh con).
- Ko cần đâu ạ, dù gì cũng là lỗi của cháu.
- Biết nhận lỗi về mình là học sinh ngoan nhưng ko biết học sinh ngoan có phiền ko khi tôi muốn nhờ chút việc? _ vẫn nụ cười dễ thương nhưng bây giờ thì đừng hòng mê hoặc bản cô nương.
- Có, rất chi là phiền _ trái ngược với mong đợi của cậu ta, tôi thản nhiên từ chối làm cậu ta cứng họng.
- Cậu.....
- Sao? Ý kiến gì? _ thái độ của tôi bỗng nổi giận vô cớ làm cậu ta cứng họng lần hai.
Chứng kiến màn đấu võ mồm nảy lửa giữa đứa con trai thân thương của mình và tôi, bà mẹ lại ko khỏi ngừng cười, cảm thấy thú vị mới chết chứ. Nhân lúc bố tôi đi qua, bác ấy đã làm một chuyện ko thể tưởng tượng nổi: " Gặp anh ở đây tốt quá ".
- Chị có chuyện gì sao?
- Chả là tôi muốn cho hai đứa nhỏ nhà mình qua lại với nhau, chú có ý kiến gì ko?
" Mố ", " Ồ tồ kê " nghe xong như đấm vào mông ị, cái gì mà " qua lại với nhau " ( nực cười ". Đây là thời đại hiện đại rồi ạ, ko còn chuyện cha mẹ đặt đâu con nằm đó nữa đâu.
- Tôi thấy cũng được, nhưng phải hỏi ý kiến của chúng nó đã.
- Thằng Quân Anh nhà tôi thì đồng ý vô điều kiện còn Thiên Thư thì......._ bác gái ngừng lại quay sang nhìn tôi.
Dĩ nhiên chuyện " qua lại " ko thể xảy ra được, tôi có Long, hotboy của 11A1, đẹp trai, học giỏi như thế thì hà cớ gì tôi phải trở thành kẻ thứ ba đi phá hoại hạnh phúc gia đình của tụi nó. Lại còn liên quan đến tên Trình Quân Anh kia chứ.
- Con từ chối ạ _ trả lời xong mà tôi thấy nhẹ nhõm hết cả người.
- Tại sao? Quân Anh nhà cô có gì ko phải với cháu cho cô xin lỗi.
- Ko phải ạ! Thật ra cháu có ny rồi với lại bạn Trình Anh đây cũng là hoa có chủ nên cháu ko thể đấp chậu cướp hoa được. Như thế xấu xí lắm!
- Thật ko con _ bác gái quay lại nhìn Trình Anh với ánh mắt hình viên đạn.
- Dạ.....là thật ạ!
- Vậy thì thôi, coi như chuyện vừa rồi ta chưa nói gì _ dứt lời bác gái bỏ đi nhưng chắc trong lòng ko khỏi khó chịu lắm đây.
- Cậu được lắm, Nguyễn Thiên Thư _ cậu ta bỏ đi cùng với lời khen đểu.
- Là Nguyễn Thị Thiên Thư, cái đồ óc lợn, óc gà. Có mỗi cái tên nhớ cũng sai.