Chu Vọng Thư gặp ác mộng.
Cậu mơ thấy Úc Thiên.
Trong bảy năm nay số lần cậu mơ thấy Úc Thiên không nhiều nhưng mỗi lần đều đứt ruột đứt gan, khắc cốt ghi tâm như nhau. Cậu mơ thấy Úc Thiên thân mật gọi “Thanh Thanh”, mơ thấy Úc Thiên dịu dàng ôm cậu, hôn cậu, cũng mơ thấy Úc Thiên bình tĩnh nói: “Đúng vậy, anh gạt em.”
Cậu mồ hôi nhễ nhại bừng tỉnh.
Chu Vọng Thư lấy điện thoại mở màn hình lên, 3 giờ sáng. Mưa to xối xả ngoài cửa sổ, nước mưa tạt vào cửa sổ rào rào, song sắt cũ xưa phát ra tiếng kẽo kẹt không chịu nổi sức nặng. Đêm mưa mùa hạ, trong không khí nóng ẩm làm người thấy nóng ngộp khó chịu. Chu Vọng Thư thở dốc mấy hơi rối loạn, giảm điều hòa xuống mấy độ, quấn chăn ép mình đi vào giấc ngủ.
Nhưng càng ngủ lại càng tỉnh.
Sáng sớm hôm sau, Chu Vọng Thư hắt hơi một cái thật mạnh.
Tiêu rồi, cậu vừa đánh răng vừa nghĩ với vẻ vô cảm, muốn cảm rồi.
Trước khi đi cậu rót cho mình một ly nước nóng lớn uống thuốc kháng viêm dự phòng, vũ trang đầy đủ đeo khẩu trang đi làm.
Cả một ngày cậu đều cố tránh nói chuyện nhiều, liều mạng uống nước như cái lu nhưng vẫn thấy cổ họng đau rát dữ dội như bị bỏng.
Chu Vọng Thư bị viêm họng mãn tính, hễ bị cảm thì gặp nạn đầu tiên chắc chắn là cổ họng.
Doanh Doanh nhìn anh bằng ánh mắt rất cảm thông, cô nói: “Bé đáng thương, đầu tiên là bán thân bất toại, bây giờ lại bị câm.”
Chu Vọng Thư tức tối liếc cô nàng. Cậu gõ chữ trên điện thoại: “Tôi về trước.” Sau đó vẫy vẫy tay rời đi.
Vừa ra tòa nhà văn phòng lại gặp phải người không muốn gặp.
Chu Vọng Thư không khỏi sững ra đó. Úc Thiên hình như cố tình đợi cậu, nhìn chòng chọc về phía tòa nhà không rời mắt, vừa thấy cậu ra liền sải chân đi về phía cậu.
Chu Vọng Thư cảm thấy hết đường trốn.
Úc Thiên đi tới trước mặt cậu, nhìn khẩu trang trên mặt cậu: “Em bị sao vậy, cảm rồi?”
“Bệnh viện rảnh vậy à?”
Chu Vọng Thư mở miệng nói một câu hoàn chỉnh của ngày hôm nay. Giọng cậu khàn đi cực kỳ, mỗi một chữ đều như lấy dao khứa vào dây thanh. Úc Thiên lập tức biến sắc: “Viêm họng rồi?”
Chu Vọng Thư gật gật đầu, gạt anh ra muốn đi về trước. Úc Thiên níu cậu lại, tay kia áp vào trán cậu, sau đó thở phào: “May mà không sốt.”
Chu Vọng Thư vùng cánh tay: “Buông tay” Cậu nói: “Tôi rất mệt, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Úc Thiên nói: “Em đừng nói chuyện nữa. Em uống thuốc chưa? Gật đầu với lắc đầu là được.”
“Liên quan gì tới anh?”
“Vọng Thư.”
Anh như đang thở dài: “Em giận dỗi, khó chịu, cho dù là hận anh, muốn trả thù anh thì cứ nhằm vào anh. Đừng lấy thân thể mình ra làm khó mình được không?”
Anh giữ chặt cổ tay cậu, giọng nói dứt quyết không cho cãi: “Đi bệnh viện với anh.”
Chu Vọng Thư nói: “Không cần, chỉ cần anh cách xa tôi một chút là tôi có thể khỏe lên rất nhanh.”
“…”
Úc Thiên nhắm mắt lại như thể chỉ có như vậy mới có thể tiêu hóa sự tổn thương mà câu nói này mang lại cho anh.
“Nghe lời được không em?”
Anh nói, giọng nói đã bình tĩnh trở lại, thậm chí còn lờ mờ nghe ra dịu dàng và dỗ dành: “Thuốc kháng viêm thông thường không có hiệu quả với em, em cứ kéo dài như vậy lại qua viêm phế quản, thậm chí viêm phổi thì phải làm sao?”
Chu Vọng Thư cảm thấy nực cười: “Anh đừng xem tôi thành Đoạn Nhất Thanh. Mánh lới anh dùng với Đoạn Nhất Thanh không có hiệu quả với tôi.”
Úc Thiên siết tay cậu chặt hơn, cuối cùng cũng không nhịn được kéo cậu ôm vào lòng. Chu Vọng Thư từng thấp hơn Úc Thiên hơn nửa cái đầu, khi ôm thì có thể dúi đầu vào hõm vai anh, là tư thế thích hợp nhất để làm nũng. Bảy năm qua, cậu cao lên không ít, cái ôm vừa lạ vừa quen này vừa hay để cằm cậu gác lên trên đầu vai Úc Thiên.
Người Úc Thiên rất nóng, hình như còn đang run nhẹ. Chu Vọng Thư nghe anh nói bên tai: “Thanh Thanh, em đừng như vậy… Em không biết anh đã tìm em bao lâu, anh thật sự không ngờ cả tên em cũng đổi…”
“Anh tìm tôi làm gì?” Chu Vọng Thư lười giãy dụa, ốm đau cùng với sự bám riết của Úc Thiên làm cậu thấy mệt mỏi vô cùng, “Nhắc nhở tôi năm đó ngu xuẩn không tự biết cỡ nào hay sao?”
Úc Thiên rất nhanh đã buông cậu ra: “Đừng nói nhiều thế, cổ họng không đau sao. Em không ngu xuẩn, người ngu xuẩn là anh. Chúng ta đi bệnh viện nhé em?”
“Tôi đi bệnh viện thì anh có thể cách xa tôi chút được không?”
Hầu kết Úc Thiên hơi động, khổ sở muốn nói lại thôi.
Anh thỏa hiệp gật đầu: “Được, anh đồng ý với em.”
Úc Thiên dẫn cậu đi khám cấp cứu, giờ làm việc buổi tối của phòng khám cấp cứu không như ngày nghỉ, người không đông. Bác sĩ trực hình như rất quen với anh, thấy anh đi vào chỉ nhướng mắt: “Tối nay cậu lại ở bệnh viện à?” Sau đó mới phát hiện anh dắt tay một người, bất giác nâng mắt kính, ngạc nhiên: “Cậu đây là…”
“Tôi…”
“Tôi là cháu của anh ta.” Giọng Chu Vọng Thư khàn khàn, “Bác sĩ, tôi có bệnh viêm họng mãn tính, tối qua nhiễm lạnh có hơi cảm nên tái phát.”
Bác sĩ trực ra hiệu cho Chu Vọng Thư ngồi xuống, lấy đèn soi tai mũi họng bên cạnh qua, vừa trêu Úc Thiên: “Cừ thật nha Úc Thiên, tôi cũng không biết là cậu có đứa cháu lớn thế này.” vừa nói với Chu Vọng Thư, “Cổ họng của cậu khàn nặng đấy. Há to miệng ra tôi xem thử, a-”
Chu Vọng Thư làm theo hướng dẫn.
Bác sĩ tắt đèn: “Viêm amidan.” Anh ta lấy ống nghe ra ấn mấy cái trước ngực Chu Vọng Thư, “Hít vào. Rồi, thở ra.”
“Phổi không sao. Có ho không? Không sốt chứ?”
Chu Vọng Thư lắc lắc đầu.
Bác sĩ gật đầu nói: “Ừ, khí quản cũng hơi viêm. Uống thuốc hay tiêm thuốc? Tiêm thuốc hiệu quả nhanh hơn một chút.”
“Uống…”
“Tiêm thuốc.”
Úc Thiên ngắt lời cậu: “Em ấy uống thuốc lâu khỏi quá, trước kia chính vì vậy mà kéo thành viêm phổi.”
“Rất có kinh nghiệm nha Úc Thiên. Được, thế thì tiêm. Tên gì?”
Úc Thiên nói: “Chu Vọng Thư.”
“Bao tuổi?”
“23.”
“Vậy địa chỉ tôi cứ ghi của cậu ha.”
Bác sĩ lạch cạch gõ toa thuốc, còn đưa đơn cho Úc Thiên như lẽ tự nhiên: “Cậu đi lấy thuốc.”
Anh ta cười cười với Chu Vọng Thư: “Còn cháu Tiểu Chu…” Anh ta thấy sắc mặt Úc Thiên hơi kỳ kỳ bèn đổi xưng hô, “Em trai Tiểu Chu, cậu tới phòng truyền dịch phía sau đợi cậu ta trước đi. Đúng lúc ở đây có hạt đười ươi, để tôi đi ngâm cho cậu một ly.”
Chu Vọng Thư cũng cảm thấy mọi chuyện kỳ quái cực kỳ. Cậu nói một tiếng cảm ơn, đơ mặt đi tới phòng truyền dịch, tìm đại một chỗ trống ngồi xuống. Bác sĩ đi vào sau cậu, để nước đười ươi đã ngâm xong trên bàn nhỏ bên cạnh ghế, vỗ vỗ vai cậu: “Truyền hai bình rất nhanh thôi. Tôi đi làm việc trước nha.”
Chu Vọng Thư gật gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn.”
Úc Thiên mang thuốc quay lại rất nhanh. Anh nhìn Chu Vọng Thư ngồi ở một bên hình như đang ngẩn người liền đi thẳng ra bàn y tá. Qua một lúc sau, một nữ y tá khá lớn tuổi đi theo sau anh tới chỗ Chu Vọng Thư, cười tủm tỉm: “Bác sĩ Úc nói mạch máu của con quá nhỏ, còn sợ đau nên chỉ đích danh dì có kinh nghiệm phong phú tới tiêm cho con.”
“…”
Chu Vọng Thư đưa một tay cho bà: “Mùa hè còn đỡ ạ, mạch máu giãn ra khá dễ tiêm.”
Úc Thiên chỉ chỉ ly giấy bên cạnh: “Đừng nói chuyện. Uống nước đi em.”
Nữ y tá động tác nhanh nhẹn ghim kim cho Chu Vọng Thư và điều chỉnh tốc độ truyền dịch, nở nụ cười với Úc Thiên rồi quay lại khu làm việc.
Lúc này Chu Vọng Thư mới nhìn sang Úc Thiên đứng ở một bên. Trong mắt cậu viết mấy chữ rõ rành rành: Sao anh còn chưa đi đi?
Úc Thiên cũng nhìn cậu đắm đuối: “Anh xin lỗi, anh phải nuốt lời rồi.”
Anh thở ra một tiếng cười khẽ: “Anh làm không được.”
“…”
Nếu như không phải đang truyền nước, Chu Vọng Thư chỉ muốn táng cho anh một bạt tai. Cậu nhắm mắt nghiêng đầu đi không muốn nhìn anh thêm nữa.
Hết chương 4Lời tác giả:
Phần khám bệnh đừng nghiên cứu sâu nha, cốt truyện yêu cầu thôi, nếu như có bug quá lắm thì hãy nhắc tôi nha!
Sao cảm giác thiết lập nhân vật dịu dàng của Úc Thiên không vững được …