Thanh âm của Đường Mộng Dĩnh không lớn, nhưng cũng đủ làm trong lòng Tô Thiên Từ ngũ vị tạp trần.
Kiếp trước, Đường Mộng Dĩnh là trực tiếp phá cửa mà vào, lúc đó Lệ Tư Thừa thì đang tắm, mà cô lại lớn tiếng tuyên cáo cô "hạ dược" tân chồng mới cưới.
Vốn Lệ Tư Thừa đã hoài nghi, lại càng chán ghét cô thêm.
“Có việc?”
Lệ Tư Thừa vẫn nói những lời này.
Loading...
Đường Mộng Dĩnh cười đến có chút miễn cưỡng, cố ý lùi về phía sau, như đang cực lực cất giấu cái gì, cô ta lắc đầu: “Không có việc gì.”
Ánh mắt Lệ Tư Thừa lại rơi xuống vật trên tay cô ta, nhưng rất nhanh đã dời ánh mắt đi.
Đường Mộng Dĩnh thấy anh không có ý định vạch trần, liền nóng nảy. Cô ta đem đồ vật trong tay ném xuống mặt đất, giả vờ sơ ý đánh rơi, lập tức phát ra âm thanh vỡ vụn.
Kinh hô một tiếng, Đường Mộng Dĩnh làm như bị dọa, nói: “A, làm sao bây giờ!”
Lệ Tư Thừa liếc mắt nhìn đồ vật trên mặt đất, liếc mắt một cái liền thấy trên đó có ghi chữ.
Đó là tên của một loại xuân dược khá nổi tiếng, mặc dù Lệ Tư Thừa không tìm hiểu về loại thuốc này, nhưng nghe qua!
Đường Mộng Dĩnh lại mang theo loại đồ vật này?
Như là sợ Lệ Tư Thừa hiểu lầm, Đường Mộng Dĩnh vội vàng xua tay: “Tư Thừa ca ca, anh đừng hiểu lầm, này không phải em, em chỉ giúp Thiên Từ bảo quản mà thôi…”
“Giúp tôi bảo quản?” Tô Thiên Từ từ phía sau đi lên, nắm lấy cánh cửa trong tay Lệ Tư Thừa, đẩy ra.
Từ góc độ của Đường Mộng Dĩnh có thể thấy được trên giường lớn tân hôn có một vết máu loang lổ, tiếp đó là mảng hỗn độn đệm chăn…
Lòng đố kỵ của cô ta không ngừng dâng lên.
Đường Mộng Dĩnh miễn cưỡng cười: “Chính là… tối hôm cô để đồ này lên bàn, tớ sợ dì nhìn thấy sẽ không tốt, cho nên mới giúp cậu bảo quản.”
Ánh mắt sắc bén của Lệ Tư Thừa rơi xuống khuôn mặt của Tô Thiên Từ.
Nhưng anh lại không thấy trên mặt cô có một tia hoảng hốt nào, vẫn là một đôi đen nhánh, sáng ngời, trong sáng, tĩnh lặng hệt như nước hồ mùa thu, không mang theo một tia tạp chất. Giờ phút này nghe thấy Đường Mộng Dĩnh nói, cô nghi hoặc, ngồi xổm xuống nhặt đồ vật kia lên, “Đây là thứ gì? Nó dùng để làm gì thế?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng Tô Thiên Từ đã sớm nhận ra loại thuốc này rồi.
Cô hơi nheo mắt lại, sắc mặt bình tĩnh, tò mò mà ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh, một bộ dáng thuần khiết vô hại.
Trong lòng Đường Mộng Dĩnh hơi kinh ngạc, phản ứng cực nhanh mà nói: “Tớ đương nhiên không biết, loại đồ vật này có tác dụng như thế nào làm sao tớ biết được!”
“Loại đồ vật này?” Tô Thiên Từ càng nghi hoặc, nhanh chóng hỏi, “Loại đồ vật này, là thứ gì?”
“Tớ…” Đường Mộng Dĩnh cắn răng, trong lòng thập phần kinh ngạc.
Tại sao hôm nay người phụ nữ rơm rác này lại phản ứng nhanh như vậy? Hình như có chút không giống với cô bình thường.
Nhưng mà nơi nào không giống?
Nhìn xuống, sắc mặt Tô Thiên Từ đỏ bừng, làn da mịn màng thanh tú mang theo vẻ tươi tắn khó tả, cô hai mươi tuổi tựa như một trái đào mềm mại.
Từ góc độ này của cô, có thể thấy được phía sau của áo lộ ra vài vết xanh tím…
Đường Mộng Dĩnh cắn chặt răng, trong lòng lòng tràn ngập đố kỵ, hừng hực thiêu đốt.
Đầy là bình dược giúp cho Tô Thiên Từ thành công bò lên giường của Lệ Tư Thừa!
Nhưng mục đích thực sự của cô ta không phải là giúp Tô Thiên Từ bò lên trên giường của Lệ Tư, mà là muốn cho Lệ Tư Thừa chán ghét cô, chán ghét đến cực điểm!
“Không phải cậu sao? Tối hôm qua chính tớ thấy, cậu lấy đồ bên trong lọ này đổ vào đồ uống của Tư Thừa ca ca, chẳng lẽ là tớ nhìn nhầm rồi sao?”