Hô hấp dường như chậm lại nửa nhịp, Tô Thiên Từ cảm thấy mặt mình như bị hun đến nóng đỏ rồi.
Năm ngón tay ngọc bính của anh lại vươn ra, đem bài trước mặt cô sửa sang lại lần nữa, âm thanh dễ nghe lại truyền đến bên tai: "Tự xem, mười ba yêu."
Lệ Tư Thừa đem bài đẩy ra, tất cả mọi người nhìn lại.
Lý phu nhân vẻ mặt kinh ngạc: "Ta nói Thiên Từ, vận may của con cũng đâu có kém, thì ra là chờ phóng đại chiêu."
"Ông xã tới có khác, liền thắng một ván lớn." Một vị phu nhân khác nói.
Ông xã…
Xưng hô quen thuộc nhưng lại xa lạ, làm cho Tô Thiên Từ nháy mắt liền trở nên lúng túng, nhưng rất nhanh, cô đã mở to mắt ra nhìn bài trước mặt bị đẩy xuống, "Thắng sao?"
"Ừ." Lệ Tư Thừa nhàn nhạt lên tiếng, liếc mắt đã thấy sườn mặt thanh tú của Tô Thiên Từ, nét vui vẻ hệt như trẻ con được quà.
Loading...
Không như Đường Mộng Dĩnh, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, mà khuôn mặt của Tô Thiên Từ sở hữu đường cong mềm mại, làn da tinh tế như sứ, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, lúc mỉm cười thì híp mí cong lên.
Thật đáng yêu!
Đường Mộng Dĩnh nhìn bộ dáng ân ân ái ái của Lệ Tư Thừa và Tô Thiên Từ, trong lòng ghen ghét đến phát điên!
"Tư Thừa, anh đã về rồi." Đường Mộng Dĩnh cười đến xán lạn, bên má ẩn hiện lúm đồng tiền duyên dáng.
Nhưng Lệ Tư Thừa giống như không nghe thấy, thân mình hơi cúi xuống, nhặt một con mạc chược lên, thấp giọng nói: "Mười ba yêu là khó nhất hồ bài, vận khí của cô rất tốt."
Tô Thiên Từ nghe được càng thêm vui vẻ: "Thật sao, vận may tốt đến như vậy?" Nhưng lại nghĩ tới chính mình thua nhiều tiền như vậy, liền ủ rũ, "Có điều nãy giờ đều thua."
"Thua nhiều không?"
Tô Thiên Từ đỏ mặt, thấp giọng nói: "Thua mấy vạn ..."
Nếu tính cả tiền của Tần Thư Họa và tiền mà cô tự bỏ ra cũng tầm bằng đấy rồi…
Cô hiện giờ rất muốn khóc, mấy vạn không phải là số tiền nhỏ đâu.
Lệ Tư Thừa chỉ nhàn nhạt nói:
"Lấy lại."
Lệ Tư Thừa nói muốn lấy lại, vậy thật sự có thể lấy lại rồi.
Lại lần nữa tẩy bài nhặt bài, Tô Thiên Từ phát hiện vận may của mình thật ra cũng không phải là kém, mà là chính cô không tha bài mà thôi!
Nhìn bàn tay Lệ Tư Thừa trước mặt sửa sang lại bài, trắng nõn thon dài như một bức hoạ cuộn tròn duyên dáng, nhìn đến tâm tư của cô cũng trở nên rối loạn.
Hô hấp nóng rực ngay bên tai, gần như vậy, nóng như vậy…
Mặt Tô Thiên Từ đỏ rực, chóp tai cũng phiếm đỏ, cảm giác mọi hô hấp đều phải chậm nửa nhịp, trong lòng cực kỳ hối hận.
Không phải đã tự nhủ là không nên có bất kỳ mơ tưởng gì với anh hay sao? Tô Thiên Từ, mày thật không có tiền đồ!
m thầm nhéo đùi mình một cái thật mạnh, Tô Thiên Từ lập tức bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chỉ là không ngờ tới, mọi hành động của cô đã rơi vào trong mắt của Lệ Tư Thừa, ánh mắt của anh càng trở nên thâm trầm, như là che phủ một tầng sương mù mờ ảo, sờ không rõ, nhìn không thấu…
Vừa củng cố lại tinh thần, Tô Thiên Từ mới nhận ra bài của mình vô cùng tốt.
"Đông phong." Đường Mộng Dĩnh buông một con bài, đôi mắt vẫn chung thủy liếc nhìn về của hướng Lệ Tư Thừa.
Căn cứ vào sự hiểu biết của Đường Mộng Dĩnh với anh bao năm nay, tâm tư Lệ Tư Thừa hiện giờ, cũng không hoàn toàn ở đặt trên chiếu bạc.
Mà là nghĩ đến những thứ khác.
Chỉ là anh đang suy nghĩ cái gì?
Trong lòng âm thầm phỏng đoán, Đường Mộng Dĩnh phát hiện chính mình cũng không có một chút manh mối.
Tiếp theo là Lý phu nhân, thời điểm mà Lý phu nhân chuẩn bị sờ bài, Tô Thiên Từ rụt rè lên tiếng, "Từ từ..."
Lý phu nhân dừng động tác lại, nhìn về phía cô.
Tô Thiên Từ đem mặt bài đẩy ra, nói: "Con ù rồi."
Thắng, là ăn được Đường Mộng Dĩnh!
"Woa, thật lợi hại, học được cũng nhanh đấy!"
"Đại - tam - nguyên nha, này, bàn thắng rất lớn đấy."
Đường Mộng Dĩnh lại là không cao hứng, mới rồi, cũng bài này, một phu nhân khác cũng đánh qua, vì cớ gì chỉ ăn bài cô ta?