Bạch Tinh Nhiên tránh không kịp, đồ ngủ vừa thay bẩn hết. Nhưng lúc này cô cũng không nghĩ được nhiều thế, hoảng hốt tiến lên quan tâm hỏi han sức khỏe của Nam Cung Thiên Ân: “Đại thiếu gia, anh vẫn ổn chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân bò ra mép giường lại nôn thốc nôn tháo, dạ dày cuối cùng cũng trống trơn, rồi cũng thoải mái hơn.
Mặt anh nhợt nhạt ngã lại về giường, nhìn Bạch Tinh Nhiên cả người nhếch nhác mà bản thân cô chẳng hề bận tâm, trong lòng lại thấy hơi ngại. Anh khó chịu vẫy tay, ra hiệu cô không cần lo cho mình.
Bạch Tinh Nhiên rót cho anh cốc nước ấm, trách cứ: “Xem đi, đã bảo anh đừng uống nhiều thế rồi”.
Sau khi giúp anh uống cốc nước ấm xong, cô lại hỏi: “Cháo vừa nãy ăn nôn hết ra rồi, có muốn tôi đi múc bát nữa cho anh không?”.
“Không cần”, mặc dù rất đói, nhưng thực sự là không muốn ăn.
Bạch Tinh Nhiên nhìn ra được anh không thèm ăn, cũng không ép nữa, đi vào nhà tắm bắt đầu gột rửa bản thân. Cô tắm xong mới nhớ ra mình chỉ mang một bộ đồ ngủ đến, giờ đồ ngủ bị anh nôn cho bẩn rồi cô chỉ có thể dùng khăn tắm bọc mình lại.
May mà Nam Cung Thiên Ân đã ngủ rồi, không thấy dáng vẻ quấn khăn tắm của cô.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, rồi lại lau sạch sàn, Bạch Tinh Nhiên mới lấy một chậu nước ấm đến cạnh giường, dùng khăn lau mặt, lau tay cho Nam Cung Thiên Ân.
Khăn ấm phủ lên mặt rất dễ chịu, rất ấm áp, Bạch Tinh Nhiên lau mặt cho anh xong, đang định dịch khăn đi, thì bàn tay nhỏ cầm khăn đột nhiên bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy.
Cô sửng sốt, vội vàng dùng tay kia giữ chặt khăn tắm trên người, lúc muốn thoát khỏi tay anh theo bản năng, lại bị anh cầm chặt hơn.
“Ngủ… với tôi một lát”, giọng anh nhỏ như lẩm bẩm.
Loading...
Bạch Tinh Nhiên liều mạng xoay bàn tay, chống đối với giọng chua chát: “Tôi đã từng nói nhiều lần rồi, tôi không phải Chu Chu của anh”.
“Tôi biết”, anh vẫn đang nói mơ.
Anh ấy biết? Bạch Tinh Nhiên dừng giãy giụa, ngạc nhiên quan sát anh. Anh ấy biết thật sao? Thực sự không coi cô là Chu tiểu thư?
Mặc dù anh hiện tại rất đáng thương, rất khiến người ta thương hại, nhưng nếu muốn cô đóng vai Chu tiểu thư lấy lòng anh, cô không muốn chút nào, đây là vấn đề nguyên tắc cơ bản nhất!
“Vậy anh… nói cho tôi biết, tôi tên là gì?”, để giữ khoảng cách, Bạch Tinh Nhiên cố ý dịch đến mép giường. Song không đợi được cô nghĩ xong phải làm thế nào, Nam Cung Thiên Ân đã kéo cô lên giường, vùi vào ngực anh.
Bị anh kéo như vậy, khăn tắm trên người Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng rơi xuống. Cảm giác được sự lõa lồ trên người cô, Nam Cung Thiên Ân dùng tay vuốt ve cơ thể cô, sau đó chống người dậy nhìn chằm chằm cô, ánh mắt toàn là trêu chọc.
Bạch Tinh Nhiên biết chắc chắn anh hiểu nhầm rồi, vội vàng thanh minh: “Bộ đồ ngủ duy nhất của tôi bị anh nôn làm bẩn rồi”.
“Xin lỗi…”, Bạch Tinh Nhiên lo anh nổi thú tính, mình chịu không nổi, vội túm tay anh, nhìn chằm chằm anh nói với vẻ mặt van nài: “Hầu hạ anh cả tối, tôi mệt lắm rồi, có thể để hôm khác không?”.
Nói đến thế rồi, cô không tin anh còn không tha cho cô.
Nam Cung Thiên Ân nghe thấy cô nói vậy quả nhiên ngừng việc xâm phạm, cánh tay thu về đổi thành ôm cô.
Hành xác cả tối, thực ra anh cũng rất mệt.
Hôm sau Bạch Tinh Nhiên dậy từ sớm, đến gần đó mua đồ nấu nướng đơn giản về nấu bữa sáng.
Đợi đến lúc cô về phòng ngủ, đúng lúc Nam Cung Thiên Ân tỉnh, ngồi dậy khỏi giường.
“Dậy rồi à?”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, nhớ lại từng sự việc tối qua, trong lòng không kiềm được tự giễu.
Tối qua mình rốt cuộc đã làm gì?
Vì một người phụ nữ không thể trở về nữa mà mất hồn mất vía cả tối, còn khiến bản thân uống say bét nhè, Nam Cung Thiên Ân như vậy đến cả bản thân anh nhìn cũng ghét.
“Tối qua… vất vả cho cô rồi”, anh hiếm khi dịu dàng nói với cô một câu.
Nếu là ngày trước, anh sẽ chỉ cảm thấy mọi việc cô làm tối qua là điều hiển nhiên, vì cô là vợ anh mua về, anh cũng chưa bao giờ dùng ánh mắt bình đẳng đối xử với cô, vì không đáng.
Đại khái là thời gian lâu dần, anh cũng từ từ nhận ra cô không giống những người phụ nữ khác lắm, nên mới thay đổi thái độ với cô.
Không chỉ bản thân anh, đến cả Bạch Tinh Nhiên nghe thấy anh dùng giọng điệu này nói chuyện cũng cảm thấy không quen. Nhưng nhớ lại tối qua, cô đúng là rất khinh thường.
Cô cười mang theo chút trêu chọc: “Thì ra anh còn nhớ tối qua mình đã làm việc ngu ngốc gì cơ đấy?”.
“Là sao?”, Nam Cung Thiên Ân giả ngu.
“Không có gì”, Bạch Tinh Nhiên cầm một chiếc áo khoác trên ghế lên ném cho anh: “Mau mặc quần áo vào, cẩn thận bị lạnh, còn nữa, tắm rửa xong rồi thì mau xuống ăn sáng”, nói xong thì xoay người rời khỏi phòng ngủ xuống tầng.
Nam Cung Thiên Ân đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt sạch sẽ, còn tiện thể tắm một cái, lúc đi ra thì đã là dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng. Lúc anh nhấc chân đi đến cửa phòng ngủ, ánh mắt bất cẩn rơi vào cái túi mua sắm trên sofa, logo trên túi chính là cửa hàng chuyên bán áo choàng tối qua.
Bước chân dừng lại một lúc, rồi lại đi về phía cửa.
Lúc ăn sáng, Nam Cung Thiên Ân vùi đầu ăn cháo thịt nạc trong bát, Bạch Tinh Nhiên ngồi đối diện vừa ăn cháo còn vừa dùng điện thoại lướt web, trên màn hình điện thoại hiển thị tình hình giao thông và chỗ đặc sắc của Yên Thành.
Quá lâu cô không về Yên Thành rồi, nhiều chỗ đã có thay đổi, cho nên muốn nhân lần này về đi làm quen lại.
“Hôm nay cô định đi dạo ở đâu?”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên hỏi một câu.
“Không biết, đang tìm đây”, Bạch Tinh Nhiên ăn miếng cháo trong bát, không ngẩng đầu lên tùy tiện đáp.
“Có muốn tôi đi cùng cô không?”.
“Hả?”, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng ngẩng đầu, ngạc nhiên quan sát anh.
Cô không nghe nhầm chứ? Nam Cung Thiên Ân chủ động nói muốn đi dạo với cô? Đây không giống tác phong làm việc của anh!
Hôm qua lúc xin anh đi dạo phố mua sắm với mình, xin mãi cũng không đồng ý, cuối cùng vẫn là vì không có xe mới bị cô kéo đi.
“Sao? Không cần?”, lần đầu tiên tỏ vẻ ân cần, thế mà không nhận được tiếng hoan hô hưởng ứng, trong lòng khó tránh cảm thấy hơi không vui.
Anh có thể chủ động đề nghị đi dạo phố với mình, Bạch Tinh Nhiên đương nhiên vui vẻ, nhưng cô cũng không phải người vì niềm vui của mình mà không quan tâm người khác có tiện không.
“Nhưng mà… hôm nay không phải anh có việc quan trọng phải làm sao?”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh nói, tối qua lúc cô chưa về nhà có nhận được điện thoại của trợ lý Nhan, nhắc cô đừng dẫn Nam Cung Thiên Ân đi dạo muộn quá, vì hôm sau còn có việc quan trọng phải làm.
“Thôi, để Tiểu Lâm đi cùng tôi đi”, Bạch Tinh Nhiên cười ha ha, sau đó hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Lâm cuối cùng có bị anh sa thải không?”.
“Không”, Nam Cung Thiên Ân cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Nếu cô đã nói vậy anh đương nhiên không tiếp tục tự kiếm cớ lấy lòng nữa, hơn nữa hôm nay anh quả thực có việc phải làm.
Vốn dĩ anh định đẩy việc cho trợ lý Nhan giải quyết, chính thức ở bên cô một hôm, để báo đáp ân tình chăm sóc hôm qua của cô.
“Tôi tưởng anh sẽ đuổi cậu ấy, khá lắm, là một ông chủ có lòng thương người”, Bạch Tinh Nhiên giơ ngón cái với anh, cười khen ngợi.
Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân bình tĩnh liếc cô một cái, anh cũng tưởng mình sẽ đuổi việc Tiểu Lâm.
Xem ra dạo này mình đúng là thay đổi khá nhiều, mà người khiến mình từ từ thay đổi là người phụ nữ chẳng được việc gì, chỉ làm hỏng việc trước mặt.
Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân cùng ra cửa, sau khi xuống xe ở tòa nhà mới, Nam Cung Thiên Ân quả nhiên cử Tiểu Lâm đi theo Bạch Tinh Nhiên.