“Thiên Ân thiếu gia... tối qua ăn đồ ăn ở phố ăn vặt rồi bị đau bụng đó”, Bạch Tinh Nhiên vừa cười vừa nói.
“Thiên Ân thiếu gia đến phố ăn vặt để ăn á?”, mặt trợ lý Nhan trở nên đầy kinh ngạc, cô không nghe nhầm đấy chứ?
“Đúng vậy đó”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu.
Trợ lý Nhan ngạc nhiên một hồi lâu, mãi mới hoàn hồn trở lại rồi gật đầu: “Thôi được rồi, cô để cho Thiên Ân thiếu gia nghỉ ngơi đi, và chuyển lời tới anh ấy là chuyện bên tòa nhà mới tôi sẽ đi giải quyết”.
“Được, phiền trợ lý Nhan rồi”.
Sau khi trợ lý Nhan đi khỏi, khi Bạch Tinh Nhiên đóng cửa phòng đi vào bên trong, Nam Cung Thiên Ân đã lên đến giường, anh nằm gọn trong chăn, nhìn cô với ánh mắt không vui cho lắm.
Cười cũng đã cười rồi, giận cũng đã giận rồi, Bạch Tinh Nhiên đi đến trước bàn rót một ly nước lọc, rồi lấy hộp thuốc viêm đại tràng tối qua vừa mua xong đem ra cạy vài viên đưa cho anh rồi nói: “Anh uống thuốc đi, đảm bảo ngày mai anh sẽ khỏi ngay”.
“Tôi muốn hôm nay có thể khỏi ngay cơ”, Nam Cung Thiên Ân nói với giọng bực bội.
Anh ấy muốn hôm nay phải khỏi ngay á? Lại thế rồi, cái tính cách bá đạo này, Bạch Tinh Nhiên lườm anh một cái, cô còn muốn anh khỏi ngay sau một phút cơ đấy, nhưng làm gì có chuyện đó chứ?
“Mua những loại thuốc gì thế? Đem hết lên đây để tôi xem xem”, Nam Cung Thiên Ân lại nói.
Bạch Tinh Nhiên đành xách cái túi đựng thuốc đến cho anh, bên trong ngoài viên tiêu hóa và thuốc viêm đại tràng ra thì còn có cả thuốc kháng viêm. Nam Cung Thiên Ân mở tất cả hộp thuốc đó ra, cạy ra một loạt dốc vào miệng rồi uống nước ấm nuốt hết thuốc vào trong.
Động tác nhanh đến mức Bạch Tinh Nhiên muốn ngăn cũng không kịp ngăn lại, cô trố mắt ra lẩm bẩm: “Anh điên rồi à, anh uống kiểu ấy cẩn thận bị ngộ độc đấy”.
Loading...
Nam Cung Thiên Ân đặt lại chiếc cốc lên mặt bàn, anh ngả người ra phía sau rồi cuộn mình vào chăn, chỉ còn lộ ra đôi mắt nhìn cô: “Cô có thể đi ra ngoài tự do chơi rồi đấy, trước buổi trưa thì đừng có làm phiền tôi”.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh đuổi cô ra, chỉ còn cách gật đầu rồi đi ra khỏi phòng anh.
Tuy Nam Cung Thiên Ân để Bạch Tinh Nhiên đi chơi một mình, nhưng Bạch Tinh Nhiên không yên tâm về anh nên đành chỉ đi dạo trong phạm vi của khách sạn thôi.
Cả buổi sáng, Bạch Tinh Nhiên ngoài việc lén lút đi vào phòng anh ngó anh vài lần ra, thời gian còn lại đều là ngồi trên ghế trong vườn hoa lấy điện thoại ra chơi game.
Cho đến khi sắp đến bữa trưa, cô mới trở lại phòng bếp ở tầng một để đun một chút cháo mặn, nhìn đồng hồ, bắt đầu lưỡng lự xem có nên gọi Nam Cung Thiên Ân dậy ăn trưa hay không.
Buổi sáng anh ấy cũng chưa ăn gì, bây giờ chắc đói bụng lắm rồi cũng nên.
Cô còn chưa nghĩ xong có nên gọi anh dậy không thì phía trên tầng đã dồn dập những tiếng bước chân quen thuộc, sau đó là hình dáng của Nam Cung Thiên Ân xuất hiện ngay trước mặt cô.
Nam Cung Thiên Ân đứng trước mặt cô với một bộ comple vừa vặn, dưới chân đi đôi giày da sáng bóng, không chỉ không còn vẻ tiều tụy lúc sáng nữa mà còn khôi phục lại tinh thần sảng khoái như ngày thường và còn vô cùng chỉn chu nữa.
“Anh không bị đi ngoài nữa à?”, Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn anh đang đi từ trên tầng xuống, cô nở nụ cười niềm nở hỏi han anh.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô với vẻ không vui, giọng nói có chút chế giễu: “Khiến cô thất vọng rồi à?”.
“Đâu có”, Bạch Tinh Nhiên nói: “Xem ra chỗ thuốc kia đúng là hiệu nghiệm thật đấy”.
Thấy anh vừa xuống dưới đã đi thẳng ra phía ngoài cửa, cô vội vàng đi lên phía trước kéo cánh tay của anh: “Anh đừng đi vội, tôi có nấu cho anh một bát cháo mặn, anh ăn đã rồi hãy đi”.
Cô vừa kéo Nam Cung Thiên Ân về phía bàn ăn vừa khuyên nhủ: “Bụng anh đang không tốt thì đừng đi ăn đồ của khách sạn nữa, ăn chút đồ thanh đạm sẽ tốt cho dạ dày hơn đấy”.
Nam Cung Thiên Ân vừa rồi do đói quá mà tỉnh dậy, tuy bụng rất đói nhưng lại không có chút thèm ăn nào, không thể nuốt nổi những thứ đồ dầu mỡ. Vừa nghe thấy Bạch Tinh Nhiên nói đã nấu cháo, anh liền theo cô quay lại.
Lúc này ngoài món cháo trắng thanh đạm ra thì anh đúng là không thể nuốt nổi cái gì khác.
Bạch Tinh Nhiên múc cho anh một bát cháo, rồi cũng tự múc cho mình một bát và ngồi ăn phía đối diện với anh.
“Lát nữa anh định đi đâu? Đến khu căn hộ mới à?”, cô hỏi.
Nam Cung Thiên Ân chỉ ngắn gọn ‘ừ’ lên một tiếng.
“Anh có tiện không cho tôi đi cùng với?”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nói, cả buổi sáng cô đã ở trong khách sạn rồi, nên buổi chiều thực sự không muốn ở trong khách sạn tiếp nữa.
“Chẳng phải cô nói cô quen thuộc với nơi này sao? Sao không tự mình đi chơi đi?”.
“Đi chơi một mình chẳng có gì thú vị cả”.
Nam Cung Thiên Ân cúi đầu ăn cháo và không nói gì nữa.
Ăn cháo xong, Bạch Tinh Nhiên chạy lên trên tầng lấy túi sách rồi đuổi theo Nam Cung Thiên Ân đi ra ngoài.
Nam Cung Thiên Ân không nói đồng ý, cũng không nói là không đồng ý, nên đương nhiên là cô sẽ mặc định là anh đã đồng ý rồi.
Hai người cùng đến văn phòng làm việc của trung tâm kinh doanh khu căn hộ mới, trợ lý Nhan thấy hai người liền lập tức đi nhanh đến nghênh đón, cô nhìn Nam Cung Thiên Ân và quan tâm hỏi: “Thiên Ân thiếu gia, nghe nói bụng anh không được thoải mái, giờ không sao rồi chứ?”.
“Không sao rồi”, khi Nam Cung Thiên Ân trả lời cô, bất giác nhìn sang Bạch Tinh Nhiên đang đứng bên cạnh một cái, người phụ nữ này quả nhiên lại đang cười trộm rồi.
Anh cũng không hiểu, anh bị đau bụng thì có đáng cười đến vậy không? Có nhất thiết phải vui lâu như vậy không? Hơn nữa còn là do cô ấy hại nữa.
Trợ lý Nhan nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái rồi cùng Nam Cung Thiên Ân đi vào trong phòng làm việc.
Bạch Tinh Nhiên đi một vòng trong sảnh kinh doanh, không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, nên cô quay lại văn phòng làm việc rồi tìm một chiếc ghế sofa và ngồi lên.
Văn phòng làm việc tầng hai làm bằng vách kính, đứng ở vị trí của cô có thể nhìn rõ mồn một toàn cảnh của văn phòng. Lúc này Nam Cung Thiên Ân đang họp với người của bộ phận pháp vụ, trợ lý Nhan ngồi bên phải của anh, chốc chốc lại trao đổi với anh vài câu.
Bầu không khí cuộc họp hài hòa đến mức khiến người khác ngưỡng mộ, đúng vậy, cô luôn ngưỡng mộ trợ lý Nhan hàng ngày có thể tiếp xúc Nam Cung Thiên Ân ở một khoảng cách gần như vậy, hơn nữa thường xuyên được anh cần đến.
Chắc không chỉ một mình người vợ không được ưu ái như cô đây, mà đa số nhân viên nữ trong công ty cũng đều sẽ ngưỡng mộ nhỉ?
Đây là lần đầu tiên Bạch Tinh Nhiên được nhìn thấy một Nam Cung Thiên Ân trong trạng thái làm việc như vậy, gần giống với trong tưởng tượng của cô, chăm chỉ nghiêm túc, vô cùng chỉn chu, hoàn toàn đúng với cái khí chất của Nam Cung Thiên Ân!
Vì hôm nay dậy sớm, trưa lại không được nghỉ ngơi, Bạch Tinh Nhiên ngồi trên ghế sofa xem tạp chí rồi bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Nếu biết trước chỗ này chán thế thì cô đã ở lại khách sạn ngủ cho rồi, trong lòng cảm thấy hối hận, cô lại mở vài trang của tạp chí ra xem tiếp, đầu cô gục xuống, cuối cùng cô không thể cầm cự được nữa mà ngủ luôn.
Người ở trong phòng làm việc đồng thời cũng có thể nhìn được hết quang cảnh bên ngoài, trợ lý Nhan thấy Bạch Tinh Nhiên đang ngủ gật, cô ghé sát lại vào Nam Cung Thiên Ân rồi khẽ nói: “Thiên Ân thiếu gia, thiếu phu nhân đang ngủ gật trên sofa rồi kìa”.
Nam Cung Thiên Ân ngẩng đầu lên nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy Bạch Tinh Nhiên đang gục đầu trên tay vịn sofa mà ngủ.
“Có chăn mỏng không?”, anh đột nhiên hỏi.
“Có”, trợ lý Nhan gật đầu.
“Lấy cho cô ấy một cái đi”, Nam Cung Thiên Ân nói xong liền cúi đầu nghiên cứu tiếp văn bản hợp đồng trong tay anh.
Trợ lý Nhan đứng dậy đi lấy cho Bạch Tinh Nhiên một chiếc chăn mỏng.
Sau khi họp xong, người của bộ phận pháp vụ rời khỏi văn phòng làm việc, Nam Cung Thiên Ân gấp tập tài liệu hợp đồng lại, ngẩng đầu lên nói với trợ lý Nhan: “Cô đi giúp tôi điều tra một chuyện”.
“Chuyện gì thế, Thiên Ân thiếu gia”.
“Về quá trình cũng như kết quả của việc mua căn nhà của nhà họ Chu ở thôn Tây Yến, cô đưa cho tôi thông tin đầy đủ và hoàn chỉnh nhất đi”.
“Căn nhà của nhà họ Chu sao?”, trợ lý Nhan ngạc nhiên, ngập ngừng rồi hỏi tiếp: “À... Thiên Ân thiếu gia, chuyện này năm đó chẳng phải đã được giám đốc Hà tiến hành rất đơn giản và thuận lợi hay sao? Anh rốt cuộc muốn tôi điều tra cái gì vậy?”.
Hà Phong hiện là giám đốc phòng marketing, cũng là người mà hơn mười năm trước phó tổng giám đốc Thẩm một tay đưa vào trong tập đoàn Nam Cung, sau khi Nam Cung Thiên Ân lên nắm quyền hành công ty, anh ta từng được đưa đến làm trợ lý cho anh, và ba năm trước được thăng chức làm giám đốc phòng marketing, chính vì sự thăng chức của anh ta, nên trợ lý Nhan lúc đó vừa là thư ký trưởng lại có năng lực nổi bật nên mới có cơ hội thay anh ta lên làm trợ lý cho tổng giám đốc.