Bốn bộ quần áo tổng cộng được trả lại hơn năm trăm nghìn, Bạch Tinh Nhiên vội vàng trở lại bệnh viện Hồng Ân nộp tiền viện phí cho Tiểu Lạp, rồi còn bỏ tiền ra mời một cô y tá riêng để chăm sóc cho Tiểu Lạp nữa.
Sau khi đưa số tiền còn lại cho Triệu Phi Dương, Bạch Tinh Nhiên nói với giọng áy náy: “Phi Dương, tôi xin lỗi, thời gian này anh phải vất vả chút rồi”.
Giờ cô đang mang thai, hơn nữa ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, trong bệnh viện đâu đâu cũng toàn là vi khuẩn, cô thực sự không phù hợp nếu ngày nào cũng ở đây, hơn nữa lão phu nhân cũng không cho phép cô suốt ngày đi ra ngoài như vậy.
Triệu Phi Dương biết gia phong nhà Nam Cung rất nghiêm khắc, nên cũng không dám phiền cô đến chăm sóc Tiểu Lạp, mà còn ái ngại cười gượng: “Cô xem đùng cái cô đem đến số tiền lớn như vậy, tôi còn không biết đến lúc nào mới trả hết được cho cô đây này”.
“Trả cái gì chứ, chữa bệnh cho Tiểu Lạp là trách nhiệm của mỗi người chúng ta cơ mà”.
“Là tôi nhặt nó về, vốn dĩ là trách nhiệm của tôi, không ngờ lại làm liên lụy đến tất cả mọi người”, Triệu Phi Dương vẫn cảm thấy áy náy.
“Được rồi, anh đừng tự trách mình nữa”, Bạch Tinh Nhiên vì muốn an ủi anh ấy mà cố tình tỏ ra vui vẻ: “Giờ đâu còn như trước nữa, anh cũng không phải là không biết thân phận bây giờ của tôi, năm trăm nghìn đối với tôi mà nói vốn chỉ là con số nhỏ thôi mà”.
Đúng vậy, giờ đây cô đã là thiếu phu nhân, là nữ chủ nhân tương lai của nhà Nam Cung, cuộc sống vinh hoa phú quý hưởng cả đời không hết còn đang chờ đợi cô phía trước.
Loading...
Nghĩ vậy, trong lòng Triệu Phi Dương cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Ngồi trong bệnh viện cùng Tiểu Lạp một lúc lâu, Bạch Tinh Nhiên nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến bữa tối rồi, cô phải nhanh chóng quay về.
Trở về căn nhà lớn của nhà Nam Cung, Bạch Tinh Nhiên sau khi bước vào phòng khách thấy không có ai cả, cô lập tức nhanh chóng đi về hướng cầu thang. Vốn tưởng có thể thoát khỏi đám người của nhà Nam Cung và âm thầm trở về căn phòng của mình, nhưng không ngờ đúng lúc cô đến trước cửa phòng ngủ lại gặp ngay Nam Cung Thiên Ân đang bước ra từ căn phòng ngủ đối diện.
Cô ngạc nhiên một lúc rồi bất giác đưa cánh tay phải đang cầm túi đồ giấu ra phía sau lưng.
Nam Cung Thiên Ân vốn không để ý đến cô lắm nhưng chính cái động tác vừa rồi của cô đã khiến anh phải chú ý, anh nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi nhíu mày nói: “Quần áo mới mua đâu rồi?”.
Anh nhớ lúc anh ở cổng bệnh viện chuẩn bị rời đi, trên tay cô rõ ràng là có bốn đến năm túi giấy đựng đồ, mà giờ trên tay cô chỉ còn có một cái.
“Tôi...”, Bạch Tinh Nhiên mấp máy môi, luống cuống không biết nên trả lời như thế nào.
Phải nói dối như thế nào để anh ấy tin là chỗ quần áo đó vẫn còn nhỉ? Chắc là có nói dối thế nào cũng không giấu nổi anh ấy nhỉ?
“Cô đem đi trả lại đồ rồi à?”
Bạch Tinh Nhiên ngớ người ra, anh ấy lại có thể đoán trúng phóc như vậy!
Xem ra không cần nói dối nữa rồi, có bịa chuyện thì cũng chỉ tự rước rắc rối cho mình mà thôi.
“Tôi xin lỗi”, cô cúi đầu xuống, cố gắng tỏ ra ăn năn áy náy: “Tiểu Lạp cần phải phẫu thuật ngay lập tức, nếu không sẽ chết...”
“Cho nên cô đã đem quần áo đi trả lại cửa hàng sao?”, Nam Cung Thiên Ân tức giận.
“Tôi xin lỗi...”.
“Bạch đại tiểu thư”, Nam Cung Thiên Ân gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô có biết thời gian của tôi đáng quý như thế nào không? Thời gian cả buổi sáng đi mua đồ với cô thì tôi có thể kiếm được mấy chục, mấy trăm lần con số năm trăm nghìn đó đấy. Cô có biết tôi không bao giờ đi mua đồ cùng phụ nữ không? Thế mà cô dám trả lại chỗ quần áo mà tôi đã mua cho cô như vậy hả?”
Không bao giờ đi mua đồ cùng phụ nữ á? Làm gì có chuyện đấy? Bên cạnh anh ấy bao nhiêu người đẹp như vậy.
Cũng phải, cuộc sống trước đây của anh ấy luôn bí mật, làm gì có chuyện ban ngày ban mặt đưa phụ nữ đi mua đồ được? Nhưng... cũng bao gồm cả Chu tiểu thư của anh ấy sao?
Bạch Tinh Nhiên lén dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay để nhắc nhở bản thân đây không phải là lúc để tò mò nhiều chuyện.
“Nếu không... anh nói xem tôi nên làm thế nào? Đâu thể cứ thế mà đứng nhìn Tiểu Lạp chết đi như vậy”, cô cúi đầu hỏi đại lại một câu.
“Nếu cần tiền thì sao cô không nói thẳng với tôi?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi với giọng bực bội.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, cô không nghe nhầm đấy chứ? Anh ấy nói cần tiền sao không hỏi anh ấy luôn? Nghĩa là nếu vừa rồi cô tìm anh hỏi cần năm trăm nghìn tệ thì anh ấy sẽ đồng ý luôn à?
Không phải chứ, anh ấy hình như vừa rồi còn ăn nói một cách thất đức bảo Tiểu Lạp là con hoang cơ mà, sao có thể đồng ý bỏ ra số tiền lớn để nó chữa bệnh chứ?
Thực ra cô yêu thương Tiểu Lạp như vậy cũng là có lí do, vì Tiểu Lạp giống với em trai cô, cũng mắc bệnh tim bẩm sinh, và cũng đều dễ thương và kiên cường, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Lạp, cô như được nhìn thấy em trai của mình vậy.
Nếu Tiểu Lạp vì bệnh tim mà chết, vậy thì cô sẽ rất đau buồn, rất sợ hãi, rất lo lắng đây sẽ là sự hình ảnh kết cục của Tiểu Ý.
Nhưng Nam Cung Thiên Ân vì sao lại đồng ý cho Tiểu Lạp tiền để chữa bệnh chứ? Lần trước sắp xếp cho bọn trẻ chỗ ở chẳng phải chỉ là vì... anh đã lấy cô vợ lắm chuyện như cô, và muốn nhanh chóng giải quyết xong những chuyện phiền phức hay sao?
“Có gì mà ngạc nhiên thế? Lẽ nào trong lòng cô, Nam Cung Thiên Ân tôi đến số tiền nhỏ như vậy cũng không bỏ ra nổi sao?”, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày.
“Không phải vậy...”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu nói.
Có bỏ tiền ra nổi không là một chuyện, còn có muốn bỏ tiền ra không lại là chuyện khác, cô mở miệng nói: “Tôi chỉ là... không ngờ rằng, tôi cứ tưởng anh sẽ trị cho tôi một trận”.
“Nếu xử cô một trận có thể khiến cô bớt đi lo chuyện bao đồng thì tôi thực sự cũng muốn làm như vậy đấy!”, Nam Cung Thiên Ân sau khi nghiến răng nói lên một câu như vậy, anh lôi từ trong túi ra một chiếc ví đựng thẻ, rồi lấy từ trong đó một tấm thẻ màu vàng đập nhẹ vào ngực cô rồi trầm giọng nói: “Mai nhớ đi mua lại mấy bộ mà cô đã chọn hôm nay đấy”.
“Không cần đâu, tôi có giữ lại một bộ rồi...”, câu nói của Bạch Tinh Nhiên còn chưa nói ra, Nam Cung Thiên Ân đã đi lướt luôn qua người cô rồi đi khuất sau lối rẽ cầu thang.