Sau khi tiễn bác sĩ về, lão phu nhân để Bạch Tinh Nhiên nằm trên giường nghỉ ngơi, bản thân thì ngồi trước giường kéo tay cô nói: “Ánh An à, Thiên Ân không muốn có con, là vì sợ đứa bé sẽ di truyền bệnh của nó, sinh ra đã thành con bệnh. Cho nên, để tránh đứa trẻ gặp phải chuyện không tốt, thường ngày cháu nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân biết chưa?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu, bất giác co bàn tay nhỏ đang bị bà ta nắm trong tay vào.
“Ăn nhiều đồ bổ vào, mấy cái thực phẩm vớ vẩn chiên rán nguội lạnh đừng có động vào, còn nữa, nhất định phải giữ tâm trạng tốt, tâm trạng tốt xấu ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe của thai nhi đấy biết chưa?”.
Bạch Tinh Nhiên vẫn tiếp tục gật đầu, cô đương nhiên biết lúc mang thai tâm trạng người mẹ rất quan trọng, nhưng sống trong cái nhà này, đối diện với một đám người lạnh lẽo vô tình, cô làm sao giữ được tâm trạng tốt đây?
Lão phu nhân nhìn ra được tâm tư của cô, nghĩ một lúc, rồi nhìn cô hỏi: “Có phải cháu có rất nhiều nghi hoặc về nhà Nam Cung đúng không, cháu cứ hỏi đi, bà sẽ nói hết cho cháu”.
Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc, lão phu nhân thực sự đồng ý kể hết cho cô nghe sao?
“Hi vọng cháu có thể xóa bỏ nghi hoặc, thả lỏng tâm trạng”, lão phu nhân thêm một câu.
Bạch Tinh Nhiên nhìn bà ta, suýt chút nữa thì buột mồm hỏi chuyện liên quan đến phòng sau của từ đường, lời ra đến cửa miệng rồi lại nuốt vào trong, cô vừa vì chuyện của từ đường mà chịu một trận đòn, nếu như còn hỏi chuyện này, không biết lão phu nhân có…
“Cái đó… hôm đó bạn cháu có tặng một bức tranh tên là ‘Tịnh phu nhân’, là một cô gái áo trắng rất xinh đẹp, sau đó cháu có treo bức tranh trên tường, không ngờ đại thiếu gia nhìn thấy liền nổi giận, còn kích động phá hỏng bức tranh. Cháu vẫn luôn muốn biết… sao anh ấy lại ghét bức tranh đó đến vậy”. Loading...
Cô hỏi rất thận trọng, hỏi một cách khéo léo, hi vọng lão phu nhân chủ động nói cho cô biết bí mật liên quan đến “Tịnh phu nhân”.
Lão phu nhân nghe xong lại không thấy ngạc nhiên, ngược lại còn nói: “Chuyện đó bà đã nghe chị Hà kể rồi, lúc đó bà cũng thấy kỳ lạ, nên đã bảo người tìm bức tranh đó cho bà xem. Sau đó phát hiện ra người con gái trong bức tranh có mấy phần thần thái giống với Chu tiểu thư, bà nghĩ chắc đó là lý do Thiên Ân nổi giận phá hỏng bức tranh chăng?”.
Lão phu nhân không hề nhắc đến chuyện ở phòng sau của từ đường, đầu óc của Bạch Tinh Nhiên lại hỗn loạn, đây rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào tất cả những chuyện tối qua chỉ là một cơn ác mộng thôi sao?
Lẽ nào “Tịnh phu nhân” không có liên quan gì đến người tình kiếp trước, mà là mối tình đầu của Nam Cung Thiên Ân sao?
“Chu tiểu thư?”, cô thì thầm hỏi.
“Phải, mối tình đầu của Thiên Ân, Chu tiểu thư”, lão phu nhân nói đến đây, bất lực thở nhẹ ra một tiếng: “Đừng nhìn bộ dạng lạnh lùng trầm lặng của Thiên Ân, trên phương diện tình cảm nó cũng chung thủy lắm, đã yêu ai rồi thì sẽ không bao giờ từ bỏ. Thật ra bà cũng chẳng đánh giá cao Chu tiểu thư đó, nhưng người con gái Thiên Ân thích bà không muốn tiếp nhận cũng không được, ai mà biết, cô Chu tiểu thư đó sau khi nghe những tin đồn về nhà Nam Cung thì bỏ đi mất dạng rồi”.
Bạch Tinh Nhiên đã từng nghe được chuyện này từ miệng của Phác Luyến Dao, xem ra là thật!
“Thật sự giống lắm sao ạ?”.
“Đôi mắt rất giống, vừa nhìn là có thể nhận ra”.
“Vậy… những tin đồn về nhà Nam Cung có bao nhiêu là thật ạ?”, cô không kìm được mà hỏi.
“Ngoài việc Thiên Ân mắc bệnh từ nhỏ, những cái khác đều là giả”, lão phu nhân nhìn thẳng vào cô, nghiêm chỉnh nói: “Cháu sắp trở thành mẹ của đứa bé nhà Nam Cung rồi, cũng nên cho gia đình này một chút niềm tin, giúp cái nhà này phát triển xa hơn, hiểu chưa?”.
Đều là giả sao? Bạch Tinh Nhiên nhìn bà ta nghi ngờ.
Lão phu nhân lại nói: “Mấy lời nói Thiên Ân xấu xí vô cùng, nói nó bệnh đến nỗi không xuống nổi giường, nói nó khắc vợ đều chỉ là tin đồn, cháu xem cháu bây giờ chẳng phải vẫn sống tốt sao”.
“Bao gồm cả cái gì mà người tình kiếp trước cũng là giả ạ?”.
“Đều là giả”, lão phu nhân nói.
Bạch Tinh Nhiên nhìn lão phu nhân, trông bà ta nghiêm túc như vậy, không hề giống đang gạt người tẹo nào, nhưng mà… tại sao cô vẫn cảm thấy chuyện tối qua rất chân thực?
Từ sau khi biết Bạch Tinh Nhiên mang thai, ngoài mặt lão phu nhân vẫn tỏ ra nghiêm khắc xa cách với cô, nhưng đằng sau thì đối với cô rất tốt, không chỉ mỗi ngày đều dặn dò nhà bếp làm đồ ăn bổ dưỡng cho cô, mà còn hỏi thăm cô từ sáng tới tối.
Nhưng Bạch Tinh Nhiên không hề thấy vui với việc lão phu nhân thay đổi thái độ, bởi cô biết tất cả những gì lão phu nhân làm đều vì cái thai trong bụng cô.
Cô rất rõ, không có đứa bé này thì cô ở nhà Nam Cung căn bản chẳng là cái gì cả.
Hôm nay là cuối tuần, trong bữa sáng, lão phu nhân nhìn qua hai vợ chồng mà như người dưng nước lã, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Hiếm khi thời tiết đẹp như hôm nay, Thiên Ân, ăn sáng xong đưa Ánh An đến trung tâm thương mại mua thêm vài bộ quần áo và trang sức mới đi”.
Lời vừa nói ra, không chỉ tất cả mọi người trên bàn ăn đều ngạc nhiên, mà đến cả Bạch Tinh Nhiên cũng giật mình, cũng nhìn trân trân lão phu nhân giống như mọi người.
Lão phu nhân thấy mọi người đều nhìn mình như quái vật, ánh mắt né tránh rồi khẽ nhướn mày lên: “Sao? Lạ lắm à? Thân là thiếu phu nhân nhà Nam Cung, quần áo ngày nào cũng xuề xòa, để người ngoài nhìn thấy lại tưởng nhà Nam Cung ức hiếp người quá”.
Thật ra bà ta chỉ lo hai người sống không có tình cảm sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Bạch Tinh Nhiên, không tốt cho em bé, cho nên mới chỉ đạo hai người cùng nhau ra ngoài, một mặt có thể khiến quan hệ của hai người ấm áp hơn, một mặt cũng có thể khiến Bạch Tinh Nhiên giải tỏa tâm trạng.
Nam Cung Thiên Ân quay đầu nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, vừa hay đụng phải ánh mắt miễn cưỡng của cô.
Anh nhìn ra là cô cũng không muốn đi.
“Hay là để Thẩm Tâm đi với cô ấy đi”, anh nói: “Phụ nữ với nhau dễ chọn hơn”.
“Cả em nữa, chọn quần áo em đỉnh nhất đấy”, Phác Luyến Dao bỏ đũa xuống khoác lấy cánh tay Bạch Tinh Nhiên, cười khanh khách nói: “Hơn nữa em còn biết ở đâu có một cửa hàng chuyên bán đồ hiệu Pháp, quần áo ở đó rất hợp với chị dâu”.
Lão phu nhân nhìn sang Phác Luyến Dao một cái rồi nói: “Phụ nữ mặc quần áo là cho đàn ông xem, cháu làm sao biết anh họ cháu thích phong cách gì chứ”.
Nam Cung Thiên Ân nhếch môi cười: “Không sao, Ánh An có mặc phong cách gì cháu cũng… không thích”.
Ngón tay cầm đũa của Bạch Tinh Nhiên nắm chặt lại, quay đầu, mặt cười bụng không cười ném cho anh hai chữ: “Cám ơn”.
“Không có gì”.
“Được rồi!”, lão phu nhân giả vờ tức giận đập đũa: “Làm vợ chồng mà như hai đứa có ra cái thể thống gì không? Tối qua Vương phu nhân còn hỏi bà, tại sao chưa từng thấy hai đứa cùng nhau xuất hiện trước công chúng, hay là cãi nhau. Có nghe ra ý trong lời nói của người ta không? Người ta là đang tò mò có phải Ánh An lại bị cháu khắc chết rồi không, cho nên mới không có tin tức gì đấy”.
“Vương phu nhân nào mà lại khẩu nghiệp thế ạ? Để anh họ cháu đi xử lý bà ta”, Thẩm Khác cười nói.
Lão phu nhân không vui lườm cậu ta một cái.
Đương nhiên chẳng có ai dám ăn nói thất đức như thế trước mặt bà ta, Vương phu nhân chỉ là bà ta bịa ra mà thôi.