Buổi sáng, chị Hà vứt tệp tài liệu trong tay đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên, nói với gương mặt lạnh tanh: “Nội dung bên trong cô xem kĩ trước đi”.
“Đây là cái gì?”, Bạch Tinh Nhiên nhận tệp tài liệu, mở ra, xem qua một lượt, bên trên đại khái viết những ngày ở nhà Nam Cung không được lại gần từ đường của nhà Nam Cung, không được tiết lộ chút nào về bí mật của nhà Nam Cung, buổi tối lúc ở cùng Nam Cung Thiên Ân không được tùy tiện bật đèn…
Một đống thứ không được.
Không được bật đèn? Thế là sao?
Thảo nào hai lần gặp Nam Cung Thiên Ân, anh đều không bật đèn, tại sao thế? Chẳng lẽ là vì anh xấu xí? Không dám gặp người ta? Hay là… anh đã bị bệnh đến không ra dáng người nữa?
Bên dưới còn có, trong vòng hai tháng mang thai con thừa tự của nhà Nam Cung?
“Đại thiếu gia như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi (hành tung thần bí), nhưng lại muốn tôi mang thai trong vòng hai tháng?”, cô tỏ vẻ không thể làm được.
Nam Cung phu nhân cười khẩy: “Bạch tiểu thư, mặc dù đã chứng minh cô không phải là tình nhân định mệnh của đại thiếu gia, nhưng nhẫn không tháo được, nhà Nam Cung chỉ đành miễn cưỡng giữ cô, mà tác dụng duy nhất khi giữ cô lại chính là sinh con”.
Mới đầu Nam Cung phu nhân đúng là định giải quyết cô như những người con gái trước đây, rồi chợt đổi ý, Nam Cung Thiên Ân chẳng mấy mà ba mươi rồi, nhưng lại chưa có con cái.
Nếu trong vòng một năm còn không tìm được tình nhân định mệnh kia, nếu không thể bước qua được mốc 30 tuổi như Vương đại sư nói, vậy thì nhà Nam Cung sẽ tuyệt tự, mà nếu Bạch Tinh Nhiên có thể trong vòng một năm này sinh con cho nhà Nam Cung, ít nhất… nhà Nam Cung còn có thể giữ được huyết mạch.
“Nhưng mà… đại thiếu gia nói chỉ cần tôi tháo nhẫn ra thì sẽ cho tôi tự do”, Bạch Tinh Nhiên ấp úng nói.
“Đợi cô sinh con trai rồi tôi cũng sẽ cho cô tự do”.
“Tôi không…”.
“Bạch tiểu thư, hiện tại đã là sự khoan dung lớn nhất của nhà Nam Cung với cô rồi, xin cô biết điểm dừng”, sự nhẫn nại của Nam Cung phu nhân gần như mất sạch.
Sự khoan dung lớn nhất gì, đây rõ ràng là muốn đổi cách hành hạ cô.
Muốn cô sinh con của Nam Cung Thiên Ân mới cho tự do? Vậy có khác gì bán con đâu? Có khác gì ông bố cầm thú của cô đâu?
Vậy tình hình hiện tại là cô không những phải tháo nhẫn, còn phải sinh con mới lấy được tự do?
An toàn sống qua một đêm, hôm nay là ngày lại mặt, chị Hà nhét đầy những món quà quý giá kiểu dáng khác nhau vào cốp xe, sau đó xoay người nói với Bạch Tinh Nhiên: “Đại thiếu gia chưa xuất viện, lại mặt hôm nay để lão Vương đi cùng thiếu phu nhân vậy”.
“Không thành vấn đề”, Bạch Tinh Nhiên không để ý, cũng không dám hi vọng xa vời Nam Cung Thiên Ân sẽ về cùng mình.
Ông chồng thần bí mặc dù có thực, nhưng lại chưa từng chính thức gặp mặt lần nào này, cô chỉ coi anh như không tồn tại.
Hơn nữa cô vốn cũng không định về nhà mẹ đẻ, vì về rồi cũng chỉ sẽ bị bố và mẹ kế đánh mắng, khinh bỉ.
Hôm nay cô có việc quan trọng phải làm, hơn nữa đã mong mỏi muốn ra ngoài lắm rồi.
Khó khăn lắm mới ra được khỏi nhà của nhà Nam Cung, cô bảo lão Vương đưa cô đến Bệnh viện Hồng Ân nổi tiếng nhất Châu Thành.
Cô biết Bạch Ánh An ở Khoa Bỏng của bệnh viện này, mặc dù Bạch Ánh An từ nhỏ đối xử không tốt với cô, nhưng dù sao cũng là chị ruột, cô không hi vọng cô ta có việc gì.
Xe dừng xong, cô vừa bước vào tòa nhà khoa nội trú của Khoa Bỏng, tìm tên của Bạch Ánh An ở quầy y tá, câu trả lời nhận được là không có ghi chép nhập viện của bệnh nhân này.
Bạch Tinh Nhiên sinh lòng hoài nghi, bố và mẹ kế rõ ràng đã nói với cô Bạch Ánh An bị thương vì hỏa hoạn, đang cấp cứu ở Bệnh viện Hồng Ân, sao lại không có tên hai người họ chứ?
Ôm nghi vấn trong lòng, cô về nhà họ Bạch.
Bạch Cảnh Bình và Hứa Nhã Dung đều đến công ty cả rồi, trong nhà yên tĩnh, cô bước vào phòng khách, loáng thoáng có thể nghe thấy âm thanh thái đồ ăn vang lên từ trong bếp, chắc là mẹ Lý đang chuẩn bị bữa trưa.