Nhận ra được bản thân đã hơi nhiều chuyện, Bạch Tinh Nhiên vội vàng áy náy xin
lỗi: “Tôi xin lỗi, chỉ là tối qua gặp Thiên Ân thiếu gia thấy anh ấy vẫn bình thường,
cho nên mới tò mò, mong trợ lý Nhan thông cảm”.
“Không sao”, trợ lý Nhan đáp.
Bạch Tinh Nhiên cảm kích ừ một tiếng, rồi đổi giọng nói: “Vậy hôm khác tôi sẽ đưa
bản thảo tới”.
“Được”.
“Chào trợ lý Nhan”.
Bạch Tinh Nhiên cúp máy, ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết tổng giám đốc
Trương đã đứng trước mặt cô từ lúc nào, cô lễ phép hỏi: “Sếp Trương, có chuyện gì
không a?”.
“Không có gì, chỉ là muốn hỏi cô tối qua mấy giờ về nhà thế, nghe nói đoạn Quan
Tỉnh bị tắc đường”.
“Đúng thế, tắc đường từ 9 giờ đến 12 giờ, nên hơn 12 giờ tôi mới về đến nhà”.
“Rời khỏi Sơn trang Quan Tỉnh sớm thể á?”, ông ta ngạc nhiên, không nên như thế
mới phải.
“Hai người về rồi thì chúng tôi còn ở lại đó làm gì?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi lại.
“Cũng phải hì hì..”, ông ta cười gượng một tiếng rồi đi khỏi, trong lòng có hơi thất
vọng, thì ra tối qua chẳng xảy ra chuyện gì cả, đúng là thất vọng quá đi.
Buổi chiều Nam Cung Thiên Ân đến công ty liên đi vào phòng họp, sau khi đi ra
khỏi phòng họp, trợ lý Nhan rót cho anh cốc nước, nhìn anh nói: “Thiên Ân thiếu
gia, sáng nay Y tiểu thư có gọi điện thoại đến hỏi anh lúc nào rảnh, để đưa bản thảo thiết kế cho anh xem”.
Nam Cung Thiên Ân ngước mắt nhìn cô ấy, sau đó nhìn xuống nói: “Sau này
những chuyện xem bản thảo thì cô phụ trách là được, không cần tìm tôi nữa”.
Trợ lý Nhan ngạc nhiên, nhìn anh nói: “Sao vậy, Thiên Ân thiếu gia, tối qua… ăn
tối không vui sao?”,
“Không phải”, Nam Cung Thiên Ân lắc đầu một cái.
“Vậy… ý của anh là gì? Sau này không định gặp Y tiểu thư nữa à?”, trợ lý Nhan sợ
anh không vui, liền nói tiếp. “Nếu là như vậy, tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy chuyện khác.
Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc, gật đầu:
“Ừ, không gặp nữa”.
“Thiên Ân thiếu gia có thể nghĩ thông là được rồi”, trợ lý Nhan cũng không hỏi
nhiều.
Thực ra cô ấy cũng không ủng hộ Nam Cung Thiên Ân làm như vậy, dù sao người ta
cũng không phải là Bạch Tinh Nhiên thật sự, làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì hết.
Sau khi trợ lý Nhan đi ra ngoài, Nam Cung Thiên Ân hít sâu một hơi, mệt mỏi tựa
lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhằm hai mắt lại.
Đúng thế, có thể nghĩ thông được là tốt, anh cũng hi vọng bản thân có thể nghĩ
thông, cũng hi vọng bản thân có thể chấp nhận cuộc sống hiện tại, chấp nhận Chu
Chu, dù sao anh đã lấy cô ta rồi!
Buổi chiều Bạch Tinh Nhiên cầm bản thảo thiết kế đến Tập đoàn Nam Cung, quả
nhiên trợ lý Nhan đã tiếp cô.
Cô nhìn xung quanh phòng họp một lúc, không thấy bóng dáng Nam Cung Thiên
Ân đầu, trong lòng thầm thở phào.
Sau khi trợ lý Nhan nhìn bản thiết kế, rồi đưa lại cho cô: “Tốt lắm, đẹp hơn lần
trước rất nhiều, quyết định vậy đi
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn cô ấy, do dự hỏi: “Trợ lý Nhan, bản thảo không
cần phải cho Thiên Ân thiếu gia xem nữa sao?”
“Không cần nữa, sau này tất cả mọi việc liên quan đến công ty các cô sẽ do tôi phụ
trách giảm sát”.
“Thật sao?”, Bạch Tinh Nhiên mừng thầm.
Trợ lý Nhan mỉm cười: “Y tiểu thư hình như không thích tiếp xúc với Thiên Ân
thiếu gia nhà chúng tôi làm thì phải?”.
“Không”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng lắc đầu: “Không phải là tôi không thích Thiên
Ân thiếu gia, chỉ là nam nữ khác nhau mà, tôi cảm thấy làm việc với trợ lý Nhan sẽ thoải mái hơn”, nói xong, Bạch Tinh Nhiên nở một nụ cười lấy lòng.
Trợ lý Nhan nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, nghĩ bụng Nam Cung Thiên Ân
nói rất đúng, cô đúng là một người phụ nữ rất đặc biệt. Đổi lại là người khác đừng
nói là ở riêng với nhau, chỉ là nhìn từ xa cũng sẽ cảm thấy đó là một cảm giác
hưởng thụ thị giác rồi, hoặc có thể là tình cảm của cô và chồng cô thực sự rất tốt,
tốt đến mức không muốn nhìn người đàn ông khác lấy một cái?
“Y tiểu thư vui là được”, trợ lý Nhan mim cưới.
“Cảm ơn cổ”, Bạch Tinh Nhiên cất bản thảo, rồi đứng dậy khỏi ghế: “Vậy tôi xin
phép về nhé trợ lý Nhan”.
“Chào cô”.
Bạch Tinh Nhiên từ phòng họp đi ra rồi đi về phía thang máy, từ xa liền nhìn thấy
Nam Cung Thiên Ân vừa nghe giám đốc Hoàng giới thiệu công việc vừa đi về phía
cô, hai người đi rất nhanh, một lúc đã đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên.
Cả hành lang sang trọng chỉ có một mình Bạch Tinh Nhiên, Nam Cung Thiên Ân
nhìn là thấy cô luôn. Sau đó chỉ liếc nhìn một cái, không nhìn lâu, cũng không
dừng chân lại.
“Chào Thiên Ân thiếu gia…” Bạch Tình Nhiên giơ tay lên chào, lời nói còn trong
miệng thì bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đã lướt qua người cô, không cả ngoái đầu
lại.
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, quay đầu nhìn bóng dáng anh đi vào trong phòng
họp. Nghĩ bụng anh vội vàng như vậy sao? Vội tới mức đến thời gian chào cô một
tiếng cũng không có?
Anh của hôm nay và Thiên Ân thiếu gia đốc lòng tâm sự với cô của tối qua đúng là
quá khác biệt, như thể hai người khác nhau vậy.
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, nghĩ bụng chắc anh vội vào họp nên mới gấp như vậy.
Buổi tối, sau khi Bạch Tinh Nhiên dỗ Tiểu Văn Nhiên ngủ xong liền đi tầm, khi ra
ngoài, Kiều Phong đã chuẩn bị xong bông y tế.
Bạch Tinh Nhiên nhìn lọ thuốc trên bàn, rồi nhìn vào tay mình một cái: “Vết
thương đỡ nhiều rồi, không cần bôi thuốc nữa”.
“Bôi thêm một ngày nữa cho khỏi hẳn, Kiều Phong vẫy tay: “Ra đây anh xem xem
đã khỏi chưa”.
Bạch Tinh Nhiên đi đến đưa tay ra trước mặt anh ấy: “Anh nhìn xem có phải khỏi
rồi không, bôi thuốc dấp dinh khó chịu lắm, cầm bút cũng không tiện”.
“Ai bảo em bất cẩn như vậy chứ”, Kiều Phong lật bàn tay cô xem, gật đầu nói: “Ừ,
đúng là đã đỡ nhiều rồi, tối nay bởi thêm một chút, sáng mai trước khi đi làm thì
rửa bỏ được không?”
Bạch Tinh Nhiên nhìn khuôn mặt đầy vẻ quan tâm của anh ấy rồi gật đầu, chỉ cần
để cho anh yên tâm là được,
Kiều Phong dùng bông y tế bôi thuốc cho cô, vừa dịu dàng dặn dò: “Sau này làm
việc gì cũng phải cẩn thận chút, đừng có làm bản thân bị thương nữa biết chưa?
Nếu không anh sẽ không cho em đi làm nữa”.
“Em biết rồi, anh đã cảnh các em nhiều lần rồi mà”, Bạch Tinh Nhiên tươi cười
nghiêng người hôn lên môi anh một cái: “Anh yêu, em phát hiện ra có lúc anh còn
nói nhiều hơn cả bà già đấy”.
“Ai bảo em toàn làm cho anh phải lo lắng chứ?”. Kiều Phong đưa tay lên giữ đầu cô
rồi hôn lên một cái: “Được rồi, ngủ sớm đi”.
“Vâng”, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi sofa, sau đó đỡ anh lên giường.
Sáng hôm sau, Bạch Tinh Nhiên rửa sạch thuốc trên ngón tay, sở lên vết thương đã
không còn đau nữa, có thể đeo lại nhẫn vào tay rồi.
Cô đi đến trước tủ quần áo, cầm chiếc túi có đeo hôm đó ra để tìm nhân của mình,
nhưng lục tìm mấy lần vẫn không thấy. Rõ ràng có nhớ là cô đã dùng giấy ăn gói lại
rồi nhét vào ngăn ngoài của túi, sao lại không thấy nhỉ?
Ngoài cửa, Tiểu Văn Nhiên đã giục có không biết bao nhiêu lần: “Mẹ, là mẹ nói con
gái không được lề mề, mẹ còn lề mề nữa là con bị muộn học day”.
“Chờ mẹ chút, mẹ đang tìm đồ”, Bạch Tinh Nhiên hơi cuống, đó là chiếc nhẫn cưới
của cô và Kiều Phong đấy, sao có thể làm mất được?
“Lâm, em đang tìm gì thế?”, Kiều Phong thấy bộ dạng sốt ruột của cô, liền đẩy xe
lăn đi tới.
Bạch Tinh Nhiên vừa dốc hết những thứ trong túi xách ra, vừa lo lắng hỏi: “Ông xã,
anh có thấy nhẫn của em không, em không tìm thấy đâu cả”.
“Anh không nhìn thấy, em để đâu rồi?”.
“Hôm đó em tháo nhẫn ra, dùng giấy ăn gói kỹ rồi để vào trong túi xách, nhưng
giờ không tìm thấy nữa”, Bạch Tinh Nhiên lại quay sang Tiểu Văn Nhiên, cầm hai
vai cô bé hỏi: “Cục cưng, con có lấy
nhẫn của mẹ ra chơi không?”.
“Con không ạ” Tiểu Văn Nhiên lắc đầu.