Văn phòng lúc nãy còn ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại, chị Phương lo lắng hỏi:
"Điều kiện gì?”
Biết ngay chẳng có bữa cơm nào miễn phí mà, công ty to như vậy sao có thế giao đơn hàng cho công ty nhỏ như bọn họ chứ, chị Phương bất lực nghĩ.
"Họ chí đích danh yêu cầu Y Lâm đảm nhận thiết kế của đơn hàng này".
Tổng giám đốc Trương vừa dứt lời, ở trong góc ngay lập tức vang lên tiếng hét kinh ngạc chói tai:
"Cái gì?”
Tiếng hét kinh ngạc này không phải của Bạch Tinh Nhiên, mà một nhà thiết kế lâu năm của công ty
kiêm trưởng phòng phòng thiết kế, cô ta bỗng đứng dậy khỏi ghế, nhìn Bạch Tinh Nhiên ở bên cạnh:
"Tại sao chứ? Tổng giám đốc Trương anh không nghe nhầm chứ?”
Bạch Tinh Nhiên cũng vô cùng kinh ngạc, sao lại là cô chứ? Một người mới vừa vào công ty không lâu như cô.
Đến cả dồng nghiệp trong công ty còn chưa quen hết, trong giới này cũng chẳng quen ai, công ty lớn như Tập đoàn Nam Cung chọn công ty nhỏ như Vĩnh Tường ký hợp dồng đã rất khó hiểu rồi, thế mà còn tìm một nhà thiết kế nhỏ chẳng có danh tiếng gì như cô?
Tổng giám đốc Trương lắc dầu:
"Tôi không nghe nhầm, chính là Y Lâm".
''Sao có thế chứ?”
La Lệ sau đó xoay sang Bạch Tinh Nhiên, quan sát cô hỏi:
"Y Lâm, cô quen lãnh đạo Tập đoàn Nam Cung Thiên Ân?”
Bạch Tinh Nhiên lắc đầu:
"Không quen".
La Lệ là nhân viên lâu năm của
công ty, lại là lãnh đạo của cô, đối phương thế mà là bỏ qua cô ta chọn người mới này, đổi lại là lãnh đạo nào chẳng có ý kiến chứ?
Buổi chiều tổng giám đốc Trương hưng phấn đến Tập đoàn Nam Cung ký hợp đòng, lúc đi ngang qua văn phòng rộng lớn bước chân ông ta bỗng khựng lại, xoay dầu nhìn Bạch Tinh Nhiên.
Sau đó vẫy tay với cô:
Lâm, cô cùng đi với tôi .
Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ông ấy:
"Tại sao?”
"Đi với tôi đi, tiện thế xem thử đối phương sao lại chí đích danh cô làm nhà thiết kế mới, có phải nhầm lẫn không", ông ta nói xong thì nói với nữ thư ký bên cạnh:
"Tiểu Mần, em không cần đi nữa".
"Tại sao chứ? Người ta vẫn muốn đến Tập đoàn Nam Cung xem thử mà, người ta chưa bao giờ đến đó", cô thư ký nũng nịu nói.
"Ngoan, tối đưa em đi ăn đồ ngon", tổng giám đốc Trương giơ tay bóp gương mặt cô ta, vẫy tay với Bạch Tinh Nhiên:
"Nhanh lên, nhanh lên, nhỡ muộn thì không tốt".
Bạch Tinh Nhiên xử lý xong công việc trong tay, xách túi đi nhanh theo.
Trên đường đến Tập đoàn Nam Cung, tổng giám đốc Trương vừa lái xe vừa dặn Bạch Tinh Nhiên những việc lát nữa phải chú ý, dù ông ta nói gì, Bạch Tinh Nhiên đều đồng ý.
Trong trí nhớ của cô bản thân là lần đầu đến công ty lớn như vậy, trong lòng tất nhiên cũng hơi căng thẳng.
Sau khi đến Tập đoàn Nam Cung, hai người được lễ tân dẫn thẳng lên phòng hợp nhỏ trên tầng cao nhất.
Ngồi trong phòng một lúc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, tiếp đó là một người phụ nữ cao gầy thon thả mặt mày tinh tế đi vào.
Tổng giám đốc Trương đứng dậy khỏi ghế, khom người chào hỏi với cô ấy:
"Trợ lý Nhan, chào cô".
Lúc đứng dậy còn không quên đẩy tay Bạch Tinh Nhiên một cái, Bạch Tinh Nhiên ngay lập tức khom người theo ông ta nói:
"Chào trợ lý Nhan".
Trợ lý Nhan nhìn hai người một cái, lúc ánh mắt lướt qua người Bạch Tinh Nhiên thì dừng lại, sau đó cong
môi cười:
"Hai người không cần khách sáo thế, mời ngồi", nói xong cô ấy bước đến chỗ đối diện hai người ngồi xuống.
"Đây là điều khoản hợp dồng, tổng giám đốc Trương xem thử đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên ở trang cuối", trợ lý Nhan đưa giấy tờ trong tay qua.
Tổng giám đốc Trương ngạc nhiên quan sát kẹp tài liệu trước mặt, lật xem, vừa đọc điều khoản bên trong vừa dè dặt hỏi:
"Cô không hỏi gì tôi cũng không cần đến xưởng bọn tôi khảo sát sao?”
"Công ty Vĩnh Tường có thực lực thế nào tôi đã khảo sát rõ ràng rồi, nói thực, công ty thế này ngày trước chúng tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng
ông chủ chúng tôi dạo này tâm trạng tốt, quyết định nâng đỡ doanh nghiệp trong nước chúng ta, đúng lúc hôm ấy giám đốc kinh doanh của các anh va vào đầu xe tôi, nên chọn các anh.
Nhưng vì thực lực công ty các anh không đủ nên chúng tôi chỉ có thể giao nửa đơn hàng cho các anh".
Tổng giám đốc Trương cười ha ha:
"Một nửa chúng tôi đã hài lòng lắm rồi, thì ra Thiên Ân thiếu gia còn là một người có lòng nhân ái, trợ lý Nhan nhất định phải cảm ơn cậu ấy giúp tôi đó".
"Cũng phải cảm ơn nhân viên kinh doanh dũng cảm của anh, nhưng tôi phải nhắc nhở anh một câu, việc thế này lần sau tốt nhất ít làm thôi, dù sao thì không phải lần nào cũng may mắn thế".
"Haiz, được, được....”
tổng giám đốc Trương cúi dầu đọc hợp dồng.
Trợ lý Nhan cuối cùng cũng chuyến mắt sang Bạch Tinh Nhiên ở bên cạnh, mỉm cười với cô:
"Sao thế? Tôi thấy Y tiếu thư từ lúc vào cửa đã nhìn chằm chằm tôi".
Bạch Tinh Nhiên định thần lại, hơi ngại ngùng ánh mắt né tránh:
"Ha, ha, tôi chỉ cảm thấy trợ lý Nhan rất xinh, còn xinh hơn cả mấy sao nữ nữa".
"ừm, đây là lời thực lòng", tổng giám đốc Trương ngấng dầu nịnh bợ theo:
"Trợ lý Nhan vẫn luôn là người đẹp nổi tiếng trong giới, mọi người lúc nhắc đến Thiên Ân thiếu gia thì dều sẽ nhắc đến trợ lý đẹp như tiên của cậu ấy .
A____a.
Trợ lý Nhan nhìn hai người, sau đó cười nói:
"Xem ra nhân viên công ty các anh không những to gan mà còn dẻo miệng nữa".
Bạch Tinh Nhiên mất tự nhiên cầm cốc nước trên bàn lên uống.
Cô không nhận ra mình thế mà lại thất lễ như vậy, từ khi nhìn thấy trợ lý Nhan thì cứ nhìn cô ấy mãi, nhìn dáng vẻ môi hồng nói chuyện của cô ấy, nhìn sự nghiêm nghị dưới dung mạo xinh đẹp của cô ấy, thế mà lại có chút thích thú không nói nên lời.
Thực ra bên cạnh ông chủ tất nhiên đều sẽ có nữ thư ký xinh đẹp, Tiếu Mẫn bên cạnh tổng giám đốc Trương cũng rất xinh, chẳng phải không có gì kì lạ hết sao?
Nhân lúc tổng giám đốc Trương đọc hợp đòng, Bạch Tinh Nhiên nhìn trợ lý Nhan nói:
"Đúng rồi, trợ lý Nhan, tôi có thể hỏi một chút, quý công ty tại sao lại muốn chọn tôi làm nhà thiết kế không? Thực ra tôi không có kinh nghiệm thiết kế đồng phục làm việc....”"Khụ, khụ....”
tổng giám đốc Trương không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, có người phá công ty mình thế sao?
Cô vội vàng giải thích:
"ừm, ý tôi là công ty tôi có người dày dặn kinh nghiệm, có năng lực hơn tôi, tôi lo mình không làm nổi".
Trợ lý Nhan nhìn cô, cười khẽ:
"Giờ tôi cho các cô là đơn trong nước, đừng thấy áp lực quá thế".
Điều này căn bản không trả lời được vào trọng điếm, Bạch Tinh Nhiên do dự một lúc, không nhịn được lại hỏi:
"Rốt cuộc... sao lại chọn tôi?”
"Vì tôi nghe nói cô vừa từ nước ngoài về, tôi nghĩ nhà thiết kế từ nước ngoài về chắc sẽ càng sáng tạo hơn, có nhiều ý tưởng hơn", trợ lý Nhan nói.
"Nhưng mà....”
Bạch Tinh Nhiên vốn định nói mình ở nước ngoài căn bản chưa từng làm ngành này, nhưng tổng giám đốc Trương đã nhanh chóng đá vào bắp chân cô, cô chí đành ngậm miệng.
Trợ lý Nhan mím cười, quay sang tổng giám đốc Trương:
"Tổng giám đốc Trương, đọc xong chưa?”
"Đọc xong rồi, không có vấn đề gì hết", tổng giám đốc Trương cầm bút định ký tên.
Bạch Tinh Nhiên không nhịn được lại nói:
"Trợ lý Nhan cô chắc chắn không cần xem trước bản phác thảo rồi quyết định dùng công ty chúng tôi hay không à?”
Sao có thể tùy tiện như vậy? Không giống phong cách làm việc của công ty lớn, trong lòng cô khó hiếu vô cùng, nhưng tổng giám đốc Trương lại lườm một cái, cô chí đành cười xấu hổ:
"Được rồi, xin lỗi, tôi chí lo đến lúc đó tôi không nộp được bản thiết kế tốt thôi".
"Cô không nộp được chẳng phải còn có La Lệ sao, lo cái gì?”
tổng giám đốc Trương rất muốn bóp chết
cô.
Trợ lý Nhan nói:
Bạch Tinh Nhiên nhìn ông ta, rồi lại nhìn trợ lý Nhan, trong lúc hiếu tổng giám đốc Trương cố ý đuổi cô đi, nên đứng dậy khỏi ghế:
"Vậy trợ lý Nhan... tôi vào nhà vệ sinh một lát".
"Ra khỏi cửa nhà vệ sinh ở bên tay phải", trợ lý Nhan nói.
Sau khi cảm ơn cô ấy, Bạch Tinh Nhiên đẩy ghế ra đi về phía cửa.
Thực ra cô không muốn đi vệ sinh, nhưng ra khỏi phòng họp xong thì đều là những nhân viên mặc đồ công sở cao cấp thính thoảng lại đi ngang qua cô, ai cũng là dáng vẻ rất bận rộn.
Để không khiến mình trông có vẻ không ăn nhập, cô chí đành vào nhà vệ sinh.
Công ty có thực lực đến cả nhà vệ
sinh cũng xa hoa hơn bình thường, cô
thở dài lắc dầu, cô chẳng có việc gì
làm chí đành tựa vào bồn rửa tay
nghịch điện thoại, đến khi nhận được điện thoại của tổng giám đốc Trương gọi cô về, cô mới cất điện thoại đi ra cửa phòng vệ sinh.
Cô vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì suýt nữa va vào người đàn ông đi từ
phía trước đến, cô nhanh chóng dịch sang bên, khom người với anh:
"Xin lỗi".
Cô nhận ra người đàn ông trước mặt không đi qua người cô, mà lại đứng bên cạnh cô, cô không ngấng đầu ngay, mà lại dịch sang bên một chút.
Người ở đây ai trông cũng như lãnh đạo, cô không dám tùy tiện đắc tội, nếu không nhỡ hụt mất đơn hàng của tổng giám đốc Trương thì tổng giám đốc Trương chắc chắn sẽ bóp chết cô.
"Hình như mỗi lần chúng ta gặp mặt không phải cô va vào tôi thì là tôi va vào cô", trên đỉnh đầu vang lên giọng nói quen thuộc.
Bạch Tinh Nhiên bỗng ngẩng đầu lên, khi cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt thế mà lại là Nam Cung Thiên Ân đã gặp hai lần, thì trên mặt nhanh chóng ánh lên vẻ kinh ngạc, hỏi: