Vừa nãy lúc ở trên đường cô nhớ lại quá trình khi ấy, cô nhớ mình nghe thấy Tiếu Vãn Nhiên bị xe đâm thì ngay lập tức nhìn Đông ngó Tây tìm kiếm bóng dáng cô bé, cuối cùng khi nhìn thấy cô bé ngồi dưới đất trong lúc cấp bách đã gọi tên cô bé, cô nhớ là vậy!
"Vậy sao cái chú lừa đảo đó lại nói là con nói cho chú ấy?”
Tiếu Vãn Nhiên vẫn còn rất giận.
"ừm....”
Điều này Bạch Tinh Nhiên cũng rất khó hiếu:
"Chắc chú ấy quên mất, lúc đó tình hình khẩn cấp vậy mã .
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Kiều Phong nghe thấy
tiếng xe đã tự đẩy xe lăn đi từ trong nhà ra.
"Bố ra rồi, chúng ta mau xuống xe đi", Bạch Tinh Nhiên đấy cửa xuống xe, sau đó bế Tiếu Vãn Nhiên ra khỏi ghế an toàn phía sau.
"Bố ơi....”
Tiếu Vãn Nhiên vui vẻ chạy về phía Kiều Phong.
Kiều Phong cười ôm cô bé vào lòng hỏi:
"Mua được tất trắng chưa?”
"Mua được rồi, tìm lâu lắm mới mua được".
"Thế à? Thảo nào mãi mới về".
"Nhân viên bán hàng nói dạo này nhiều phụ huynh đang tìm tất trắng đi khi múa, cho nên khá khó tìm", Bạch
Tinh Nhiên lấy đồ mua được từ trong xe ra, đi về phía hai bố con.
Lúc cả nhà đang định vào nhà thì Kiều Phong tinh mắt phát hiện đầu xe dính vết sơn màu đen.
Anh quan sát vết xước đó kinh ngạc hỏi:
"Xe sao thế?”
Bạch Tinh Nhiên định mai mới nói, thấy anh phát hiện thì chỉ đành nói thật:
"Vừa nãy lúc ra khỏi gara bất cấn làm xước xe người khác".
Vừa nghe thấy cô làm xước xe người ta, Kiều Phong ngay lập tức sốt ruột hỏi dồn:
"Vậy em và Tiếu Vãn Nhiên không bị thương chứ?”
"Không sao, chí va quệt chút thôi".
"Sao lại bất cẩn thế? May mà người không sao".
Bạch Tinh Nhiên hoi ngại nói:
"Gara ở đó nhỏ quá, lại gặp phải bảo vệ không đáng tin cậy, nên quệt vào xe người ta".
"Vậy người ta có gây sự với em không?”
"Không, đối phưong tốt lắm, nói là anh ta có thế báo bảo hiếm", lúc Bạch Tinh Nhiên nói lời này thì Tiếu Vãn Nhiên trợn ngược mắt, rõ ràng là rất xấu xa!
Bạch Tinh Nhiên biết trong lòng cô bé đang nghĩ gì, lén lút véo mông cô bé tỏ vẻ cảnh cáo, Tiếu Vãn Nhiên quả nhiên không bán đứng cô tiếp tục giữ im lặng.
"Ngày mai em lại đưa xe đến showroom 4S đế sửa", Bạch Tinh Nhiên đấy xe lăn của Kiều Phong đi vào nhà:
"Đi thôi, chúng ta vào nhà tắm rửa đi ngủ".
"Con muốn ngủ với bố mẹ", Tiếu Vãn Nhiên tranh thủ nói trước.
"Không được, con đã lớn rồi, phải ngủ một mình", Bạch Tinh Nhiên nói.
"ừm... người ta không thích ngủ một mình mà", Tiếu Vãn Nhiên lắc cánh tay Kiều Phong:
"Bố thương Vãn Nhiên nhất, tại sao cũng không muốn Tiếu Vãn Nhiên ngủ chung chứ?”
"Vì mẹ nói đúng đó, Tiếu Vãn Nhiên lớn rồi, phải có giường riêng rồi", Kiều Phong chí giường của Tiếu Vãn Nhiên:
"Con xem giường của Tiểu
Vãn Nhiên:
"Con xem giường của Tiểu Vãn Nhiên đẹp biết bao, giống giường của công chúa không?”
Tiếu Vãn Nhiên bĩu môi không thèm, lại lấy chiêu này ra dọa cô bé.
Khi Nam Cung Thiên Ân nói với trợ lý Nhan bảo cô ấy đi điều tra Bạch Tinh Nhiên, thì trợ lý Nhan không nhịn được tặc lưỡi.
Ông chủ nhà cô đang định bắt đầu đoạn tình cảm thứ ba trong đời sao? Có phải anh đã quên thân phận mình? Quên thân phận cô gái kia rồi không?.
"ừm... Thiên Ân thiếu gia", trợ lý Nhan xấu hổ cười, rồi nói:
"Tôi không phản đối anh tìm tình nhân ở ngoài điều tiết tâm trạng và sự nhiệt tình với cuộc sống, nhưng... anh phải tìm một người phù hợp mới được, trên đời nhiều mẫu trẻ, sao nữ xinh đẹp thế, anh chọn đại một người là....”
"Kiểu phụ nữ có thế chọn tùy tiện....”
Nam Cung Thiên Ân hờ hững nói một câu:
"Tôi không có hứng thú".
"Vậy cũng không thế tìm một người đã có chồng chứ, Thiên Ân thiếu gia... con người ta lên mẫu giáo rồi, chúng ta làm thế này có phải hơi thiếu đạo đức không?”
trợ lý Nhan không nhịn được nhắc nhở.
Nam Cung Thiên Ân cười:
"Trợ lý Nhan, tôi không đói khát đến mức đó, thực ra tôi chỉ muốn tìm hiểu cô ấy thôi".
"Nếu anh đã không muốn theo đuổi cô ấy thì sao lại muốn tìm hiểu cô ấy chứ?”
Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, lắc đầu:
"Tôi cũng không biết, chỉ muốn thôi, vô cùng muốn".
"Thiên Ân thiếu gia, nếu là vì mẹ con cô ấy giống Chu tiếu thư lúc nhỏ nên khiến anh hứng thú, vậy thì Chu tiếu thư bây giờ ở ngay trong lòng anh, sao anh không chịu đế ý cô ấy thêm chứ? Tâm lý của anh kiểu gì thế này?”
Tôi cũng muon Diet toi CO tarn ly gì", Nam Cung Thiên Ân cười gượng nói khẽ.
Trợ lý Nhan nói đúng, Chu Chu ở ngay trong lòng anh nhưng anh lại không có hứng thú để ý cô ta, mà lại
có hứng thú vô cùng với người phụ nữ giống Chu Chu lúc nhỏ, chẳng lẽ là vì cảm giác quen thuộc đặc biệt trên người cô ấy sao?
"Hay là....”
trợ lý Nhan to gan gợi ý:
"Người này đừng điều tra nữa, tôi tìm bác sĩ tâm lý cho anh nói chuyện?”
Nam Cung Thiên Ân ngấng dầu nhìn chằm chằm cô ấy.
Trợ lý Nhan vội áy náy nói:
"Xin lỗi, tôi không có ý gì đặc biệt hết".
"Thiên Ân thiếu gia....”
trợ lý Nhan lại ngấng dầu lên rất nhanh, nhìn chằm chằm anh dè dặt nói:
"Tôi cảm thấy người anh vẫn luôn nhớ là bé gái cứu anh lúc nhỏ, có lẽ sự nhớ nhung này chí đơn thuần là lòng biết ơn, cho nên anh mới không yêu Chu tiểu thư".
"Có lẽ thê”, Nam Cung Thiên Ân lại lặng im một lát rồi nói:
"Nhan Duyệt, nói ra có lẽ cô lại cảm thấy là tâm lý tôi biến thái, thực ra tôi có hứng thú với người phụ nữ này không chỉ vì cô ấy trông giống Chu Chu lúc nhỏ, quan trọng là... tôi cảm nhận được hương vị của Tinh Nhiên trên người cô ấy".
"Thật sao?”
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, cười tự giễu:
"Chắc là tôi nhớ Tinh Nhiên quá nên sinh ra ảo giác, vì vậy tôi muốn làm quen với cô ấy, hiếu cô ấy, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy".
Nghe thấy Nam Cung Thiên Ân nói vậy, trợ lý Nhan chỉ đành gật đầu:
"Vậy được, tôi sẽ đi điều tra, nhưng
Thiên Ân thiếu gia....”
cô ấy ngập ngừng một lúc, nhắc nhở:
"Tôi phải nhắc trước anh, người phụ nữ này có gia đình, có con, anh đừng có thật lòng với cô ấy, nếu không thì anh sẽ lại phải tổn thương lần nữa".
Nam Cung Thiên Ân gật dầu:
"Yên tâm, tôi sẽ chú ý".
Mặc dù ngoài miệng đòng ý, nhưng trong lòng lại hơi bất an.
Anh cảm thấy mình cứ như một đứa trẻ thích nghịch lửa, rõ ràng biết lửa rất nguy hiếm, nhưng lại không nhịn được mà sốt sắng muốn thử.
Anh đẩy một tờ A4 trên bàn đến trước mặt trợ lý Nhan rồi nói:
"Đây là tên và số chứng minh thư của cô ấy".
Trợ lý Nhan cầm tờ giấy A4 lên quan quát, sẽ sàng đọc:
"Y Lâm?”
"Đúng thế", Nam Cung Thiên Ân gật đầu.
Tối qua anh cố ý yêu cầu cô xuất trình bằng lái xe, chính là để nhìn thấy tên thật của cô, đồng thời dùng trí nhớ siêu tốt của anh ghi nhớ số chứng minh thư của cô.
"Được, tôi đi làm ngay", trợ lý Nhan nói xong thì xoay người đi ra.
Kiều Phong có nhà hàng Tây của riêng mình cần kinh doanh, Tiếu Vãn Nhiên đi học, Bạch Tinh Nhiên ồ nhà không nổi cũng tìm một công việc thiết kế quần áo.
Cô thích ra ngoài làm việc, Kiều
Phong cũng rất ủng hộ, dù sao phụ nữ ở nhà lâu thì dễ đánh mất nhiệt huyết với cuộc sống, cũng dễ xa rời xã hội.
Hoặc phải nói là chỉ cần là việc Bạch Tinh Nhiên thích làm, thì anh hầu như đều không ngăn cản.
Doanh nghiệp cô làm việc không có quy mô quá lớn, nhưng gần trường mầm non Yêu Trẻ, hơn nữa tan làm sớm, khá là tiện cho cô đưa đón Tiếu Vãn Nhiên đi nhà trẻ.
Ông chủ họ Trương, là một người đàn ông trung niên nóng tính, lúc mắng chửi thì chẳng khách sáo với ai hết, nhưng lúc tốt tính thì đối xử với mọi người cũng cực tốt, tóm lại cũng coi như là môt lãnh đao khá ổn.