Lúc đi qua tầng một, cô vừa hay gặp lão phu nhân đang chuẩn bị về phòng ngủ, lánh đi không kịp nữa, cô chỉ có thế đánh liều gọi một tiếng:
"Bà nội....”Lão phu nhân nhìn cô một cái, sắc mặt bình thản hỏi:
"Muộn thế này còn đi đâu?".
"Cháu....”Bạch Tinh Nhiên á khẩu một lúc rồi vội nói:
Chau có việc gấp phải ra ngoài xử lý, sẽ về nhanh thôi ạ".
"Không được đi!", lão phu nhân ra lệnh.
Chị Hà bên cạnh vội nói:
"Thiếu phu nhân, cô là thiếu phu nhân của
nhà Nam Cung, nhất cử nhất động đều phải đế ý đến thế diện của nhà Nam Cung, đêm hôm thế này còn chạy ra ngoài không thích hợp đâu".
Bạch Tinh Nhiên há miệng, đang định nói gì đó thì chị Hà lại nói:
"Mau về phòng đi".
Tiếng chuông cửa liên hồi reo lên rất lâu, Nam Cung Thiên Ân mới dùng sức đứng dậy đi về phía bộ đàm, anh còn chả nhìn đã mở cửa thang máy tầng một, tiện tay mở luôn cả cửa nhà.
Chu Chu chả mấy chốc đã lên đến nơi, quan sát mớ hỗn độn trên bàn, ánh mắt dừng ở những mấu tàn thuốc rải dầy trên bàn đau lòng nói:
"Anh định hút thuốc uống rượu trừ bữa à?".
Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên nhìn cô ta:
"Sao lại là em?".
"Không anh nghĩ là ai?", Chu Chu đặt đồ ăn tối lên bàn, vừa dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn và dưới dất, vừa nói:
"Em nghe dồng nghiệp trước nói công ty xảy ra chuyện, anh và Tinh Nhiên cãi nhau, em đoán anh nhất định sẽ một mình trốn đi uống rượu, cho nên mới đến".
Cô ta đưa tay ra cướp lấy điếu thuốc đang hút dở trong tay anh:
"Được rồi, đừng hút nữa, ăn chút gì đi đã".
Nói xong, cô ta lấy hộp đồ ăn mình mang đến ra:
"Em cũng không biết anh bây giờ còn thích cá không, cho nên mua ít cá kho đến, anh ăn thử đi".
Nam Cung Thiên Ân nhìn cơm cá kho trong tay cô ta, rồi nhận lấy bắt đầu ăn.
Chu Chu ngồi xuống bên cạnh anh, an ủi nói:
"Anh đừng trách Tinh Nhiên, tình đầu mà, nhất định là có thể giúp được ít nào hay ít đấy, anh xem chẳng phải anh vẫn luôn giúp em vượt qua khó khăn sao?".
Vừa nghĩ đến Bạch Tinh Nhiên và Lâm An Nam, Nam Cung Thiên Ân lập tức nuốt không trôi, anh ném đôi đũa trong tay đi, cầm chai rượu bên cạnh lên uống.
''Sao không ăn nữa?".
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta nhưng không trả lời đúng câu hỏi:
"Tình đầu thật sự khó quên đến vậy sao?".
Đáp án này trước đây anh luôn chắc nịch, nhưng từ sau khi Chu Chu quay lại, anh mới cảm thấy thật ra không khó như vậy, so với chu chu, anh bây giờ yêu Bạch Tinh Nhiê nhiều hơn, điều này là không nghi ngờ gì-
Chu Chu cười nói:
"Em cảm thấy... là cả đời không thể quên được, ít nhất em là như vậy".
Ánh mắt nhìn cô ta của Nam Cung Thiên Ân nhòe đi, cũng không biết là vì đáp án của cô ta hay là vì thương cô ta.
"Thiên Ân, đừng nghĩ nhiều nữa, nếu như anh yêu cô ấy, thì chẳng phải nên bao dung mọi thứ của cô ấy sao?", Chu Chu nói tiếp:
"Anh xem em này, bất luận anh yêu người nào, chí cần anh có thế quay dầu lại nhìn em một cái là em đã mãn nguyện rồi".
"Chu... xin lỗi em", Nam Cung Thiên Ân cầm chai rượu lên lại tu một ngụm lớn, mà Chu Chu chỉ ngăn cản anh mang tính tượng trưng.
"Thiên Ân, anh đừng suốt ngày nói xin lỗi em, năm đó em rời xa anh trước, mặc dù là bất đắc dĩ, nhưng chuyện qua rồi thì cho qua, em không trách anh", Chu Chu cũng với một chai rượu lên uống.
Bạch Tinh Nhiên sau khi ra khỏi nhà, đi thẳng đến hai quán bar mà bình thường Nam Cung Thiên Ân thích đến nhất, tìm một vòng mà không thấy bóng anh đâu, thế là lại đi quán bar khác tìm.
Gần như đã tìm hết các quán bar cao cấp trong thành phố một lượt mà vẫn không tìm thấy, cô bắt đầu nhụt chí.
Còn Nam Cung Thiên Ân hiển nhiên đã ngà ngà say, đôi mắt lim dim ngồi dưới đất hút thuốc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, hai người trong phòng khách cùng lúc quay mặt lại, lúc nhìn thấy cô.
Nam Cung Thiên Ân thậm chí còn chẳng buồn nhìn thêm giây nào, nhưng chu chu thì vội vàng đứng dậy khỏi sofa, cười nhìn cô hỏi:
"Tinh Nhiên, cô đến rồi".
Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân, rồi lại nhìn Chu Chu với khuôn mặt giả tạo, lồng ngực trong chớp mắt vì giận dữ mà thở không ra hơi.
Tô Tích nói không sai, người phụ nữ này đang từng bước tiếp cận Nam Cung Thiên Ân theo kế hoạch của cô ta, đây chính là mục đích cô ta hãm hại cô!
Cô bước lên một bước, nhìn Nam Cung Thiên Ân nói:
"Nam Cung Thiên Ân, có phải anh đã quên giao hẹn của chúng ta rồi không?".
"Giao hẹn?", Nam Cung Thiên Ân cười mía mai, anh thậm chí còn chẳng nhìn cô, vẫn cúi dầu xuống, điếu thuốc trong tay cứ từ từ cháy, phất phơ nhả ra một vòng khói rất đẹp.
Anh trong làn khói, nhếch nhác đến đau lòng.
"Giao hẹn gì?", Chu Chu nhìn Nam Cung Thiên Ân, rồi lại nhìn Bạch Tinh Nhiên, vội lên tiếng giải thích:
"Tinh Nhiên, cô tuyệt đối đừng hiếu nhầm, tôi chỉ là nghe đồng nghiệp cũ nói công ty có chuyện, cho nên mới tới xem Thiên Ân thế nào, sau đó uống với anh ấy mấy chén thôi".
Sự giả tạo trên gương mặt cô ta thực sự đã khiến Bạch Tinh Nhiên kích động, cô xông lên tát cho cô ta một cái, tức giận nói:
"Chu tiểu thư, tôi vốn không muốn truy cứu cô, bởi vì tôi biết cô sẽ không thừa nhận.
Nhưng cô cũng đừng có quá đà, giở hết chiêu này đến chiêu khác, đêm hôm thế này còn chạy đến nhà tôi uống rượu với chồng tôi? Cô rốt cuộc là muốn uống rượu với anh ấy hay muốn lên giường với anh ấy?".
Chu Chu bị tát một cái, lập tức nước mắt lã chã, nhìn cô vẻ tủi thân nói:
"Tinh Nhiên, rốt cuộc cô đang nói gì thế? Tôi nghe không hiếu?".
"Đương nhiên là cô không hiểu rồi! Trước mặt Thiên Ân thiếu gia cô ngoài khóc lóc giả vờ ra còn biết gì nữa?"
Bạch Tinh Nhiên kéo cánh tay cô ta, lôi cô ta đến trước mặt Nam Cung Thiên Ân nhìn anh nói:
"Thiên Ân, đến giờ anh vẫn không nhìn ra tâm địa của người phụ nữ này sao?
Cô ta cố ý tạo ra hiểu nhầm, cố ý khiến chúng ta cãi nhau, sau đó thừa nước đục thả câu cướp anh đi.
Cô ta rõ ràng biết anh không thế uống rượu mà đêm hôm còn chạy đến cùng anh uống rượu, nếu như em không đến đây, cô ta sẽ chuốc say anh, sau đó mò lên giường anh, một tháng sau tuyên bố mình có thai.
Đây đều là chiêu trò thường dùng của những đứa tiếu tam vô liêm sí, anh mở to mắt ra mà nhìn cho rõ!".
Chu Chu vẫn lắc đầu, ấm ức ôm lấy mặt mình:
"Tôi thật sự chưa từng nghĩ như vậy, trước giờ chưa từng, ban nãy vồn định đi, là Thiên Ân thiếu gia không cho tôi đi...
tôi cũng không biết Thiên Ân thiếu gia không thế uống rượu, Thiên Ân thiếu gia không nói cho tôi biết....”
“Cô đừng đánh trống lảng!", Bạch Tinh Nhiên tức giận đẩy cô ta ngã ra đất:
"Cô lén lấy điện thoại của tôi gửi tin nhắn, cô cố ý gây ra hiểu nhầm giữa tôi và Thiên Ân thiếu gia, cô dám nói là không có chuyện đó?".
Cô đấy không mạnh lắm, nhưng Chu Chu vẫn thuận thế ngã xuống bên cạnh Nam Cung Thiên Ân, cô ta nhanh chóng bò dậy, lắc đầu túm lấy cánh tay của Nam Cung Thiên Ân nghẹn ngào nói:
"Thiên Ân, anh nói với Tinh Nhiên đi, em trước giờ không hề nghĩ sẽ phá hoại hai người, cô ấy không tin em lẽ nào anh cũng không tin?
Nếu như em muốn phá hoại hai người, thì cứ đến tìm thẳng lão phu nhân là được rồi không phải sao?
Em vốn không biết chuyện gì cả, cũng không biết cô ấy đang nói gì cả!".
Cô ta nói xong lại quay sang Bạch Tinh Nhiên, khóc lóc trách:
"Tinh Nhiên, tôi có lòng bảo vệ tình cảm giữa cô và Thiên Ân thiếu gia như thế, nhưng cô sau khi tự mình mắc lỗi lại đô trách nhiệm lên đâu tôi, chỉ VI tôi là người mà cô ghét nhất sao? Cô làm như vậy quá đáng lắm đấy!".
"Cô....”Bạch Tinh Nhiên tức đến mức gần như ngất xíu.