Chiếc xe đỗ trước đèn đỏ, Nam Cung Thiên Ân đưa tay lên xoa đầu cô mỉm cười nói:
“Chuyển lời giúp anh cho Tô tiểu thư, xui vợ người khác bỏ nhà đi là không đúng đầu”.
Câu nói của anh Tô Tích đã nghe được, đang định xả cho anh vài câu, Bạch Tinh
Nhiên vội vàng cướp luôn lời cô ấy nói: “Tiểu Tích, lát nữa về mình sẽ nói chuyện
với cậu, thôi nha”.
Nói xong cô mặc kệ Tô Tích ở đầu dây bên kia đang kêu lên, cô cứ thế cúp luôn.
Nam Cung Thiên Ân lỗi chiếc điện thoại mà cô vứt lại ở trong căn biệt thự nhỏ từ
trong ngăn tủ ra đưa cho cô nói: “Em ném bỏ cái điện thoại đấu trên tay kia đi nhé,
dùng lại cái này đi”.
Hôm nay Bạch Tinh Nhiên vì tìm việc nên mới mượn điện thoại cũ của Tô Tích.
Thấy Nam Cung Thiên Ân đưa điện thoại cho cô, cô có chút vui mừng đón lấy, Nam
Cung Thiên Ân nói: “Lần sau bỏ nhà đi thì nhớ mang theo điện thoại, thời gian của
anh quý giá lầm, không lãng phí được nhiều đầu”.
Chẳng phải đã nói đây là lần cuối cùng sao? Thế mà còn bảo cô lần sau bỏ nhà đi
nhớ đem theo điện thoại l
Chiếc xe đỗ trước nhà chính của căn nhà tổ, Bạch Tinh Nhiên đã lâu lắm rồi chưa
về đây, nỗi sợ hãi trong lòng chỉ có tăng chứ không giảm.
Cô quay đầu nhìn thắng Nam Cung Thiên Ân hỏi một câu: “Anh nói trước với bà
nội chưa?”.
“Anh nói rồi”.
“Bà nói gì thế?”.
“Bà không nói gì cả”, Nam Cung Thiên Ân thực sự không nhẫn tâm nói với cô, lão
phu nhân không chấp nhận được việc cô trở về căn nhà tổ, nhưng anh còn dùng
chiêu mạnh hơn, nói luôn với lão phu nhân là nếu không để Bạch Tinh Nhiên về
căn nhà tổ ở thì sau này anh cũng sẽ không về nữa.
Lão phu nhân đương nhiên không nỡ để anh rời khỏi căn nhà này hoàn toàn, đành
phải miễn cưỡng chấp nhận để Bạch Tinh Nhiên về.
Khi hai người cùng đi vào nhà, mọi người còn chưa bắt đầu ăn, Phác Luyến Dạo
cùng Thẩm Khác và Thẩm Tâm đang ngồi nói chuyện với lão phu nhân ở phòng
khách, thấy hai người đi vào, Phác Luyến Dao lên tiếng trước: “Anh cả, chị dâu về
rồi a”.
Lão phu nhân nhìn theo ánh mắt của bọn họ, rồi dừng lại lên người Bạch Tinh
Nhiên, tim Bạch Tinh Nhiên đập thình thịch, vội vàng lên tiếng: “Bà nội, cháu về
rồi ạ”.
“Tôi tưởng cả đời này cô không về nữa chứ”, lão phu nhân bưng cốc trà lên, dửng
dưng nhìn vào cốc trà.
Bạch Tinh Nhiên không biết nên nói gì, ngón tay khoác tay Nam Cung Thiên Ân
bất giác cầm chặt lấy áo anh.
Nam Cung Thiên Ân đưa tay lên sờ vào mu bàn tay cô một cái, mỉm cười nói: “Bà
nội, Ảnh An lần này trở về và không có ý định đi nữa, sau này bà cũng có người bầu
bạn”.
“Bà có Luyến Dao và Thẩm Tâm là đủ rồi”, lão phu nhân chặn luôn một câu trước
mặt bao nhiêu người như vậy, khiến Bạch Tinh Nhiên càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Phác Luyến Dao nhìn mọi người, vội vàng khoác tay lão phu nhân nói: “Bà nội, chị
dâu chăm sóc anh cả tốt như vậy, có chị ấy ở đây, buổi tối bà không còn mất ngủ vì
lo anh cả phát bệnh nữa mà”.
Lão phu nhân không nói gì, Thẩm Khác vội vàng giảng hòa: “Ăn cơm thôi, đói lắm
rồi”.
“Đúng đúng đúng, ăn cơm thôi”, Phác Luyến Dao buông tay lão phu nhân ra, may
mà có Nam Cung Thiên Ân ở đây, lão phu nhân không làm khó gì cả, Bạch Tinh
Nhiên cũng thầm thở phào, chào mọi người một câu rồi đi lên phòng ngủ tầng hai.
Nam Cung Thiên Ân ở tầng dưới cùng lão phu nhân một lúc, nói được vài câu lại
thấy có mùi thuốc nổ, nên anh không nói nữa, an ủi bà ta vài câu rồi đi lên tầng.
Anh biết Bạch Tinh Nhiên ở đây sẽ rất khó chịu, thế là đi đến, ôm cô từ phía sau:
“Sao thế? Em không vui à?”.
Bạch Tinh Nhiên đừng thần thờ trước cửa sổ kính, cô đúng là đang nghĩ một vài
chuyện, nhưng không phải là không vui. Cô lạc đầu, hít nhẹ một hơi nói: “Tuy
thỉnh thoảng em gây rối vô cớ, nhưng đối xử với bậc bề trên thì em vẫn rất lễ phép,
nhất là người lớn tuổi như bà nội, làm sao em dám không vui chứ?”.
“Mỗi người đều có quyền không vui, em cũng thể”.
“Em biết, thực ra không vui là có thật, nhưng em không có ý trách, cũng không
dám trách bà nội”, cô cười gượng một cái: “Tất cả những gì bà làm chẳng qua đều
là vì muốn tốt cho anh, em có lí do gì để trách cứ bà?”.
“Em nghĩ được như vậy cũng tốt”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, hôn lên gáy cô
một cái, không chấp người già, anh cũng luôn cố gắng để làm được điều này.
“Anh cũng nghĩ như vậy, nên mới mặc kệ cho bà sắp xếp mọi chuyện?”.
“Ừ, gần như là đều vì bà”, Nam Cung Thiên Ân buông người cô ra: “Em tắm rồi
ngủ sớm đi, anh đến phòng làm việc đây”.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên cầm đồ ngủ đi vào phòng
tắm để tầm, vì trời lạnh, nên tắm xong là cô lên giường từ sớm.
Giữa lúc đó Phác Luyển Dạo có tìm cô nói chuyện một lúc, toàn nói về những
chuyện trong nhà hàng ngày, Phác Luyến Dao còn bảo cô đừng để bụng những lời
nói của lão phu nhân. Bạch Tinh Nhiên trả lời một cách khách sáo, hai người nói
một lúc rồi thôi.
Đêm xuống, Nam Cung Thiên Ân tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, liền đè lên
người cô định hôn nồng nhiệt, Bạch Tinh Nhiên né tránh anh theo bản năng, cô
bực bội nói: “Anh đừng có động vào em”.
“Ai lại gây sự với em thế?”.
“Không ai gây sự với em cả”.
“Thế em đang làm cái trò gì đấy?”, Nam Cung Thiên Ân tóm lấy bàn tay đang phản
kháng của cô.
“Em không có hứng thứ”.
“Em không muốn có con nữa thật sao?”, Nam Cung Thiên Ân vừa hôn lên cổ cô
vừa nói.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, giờ anh cầu xin em có con em cũng không
muốn nữa”.
Nam Cung Thiên Ân nhíu mày, chống người lên nhìn chăm chăm vào cô: “Chẳng
phải anh đã xin lỗi em rồi à? Hơn nữa cũng đã giải thích với em rồi, hôm đó Chu
Chu đúng là bị sốt thật…
“Đừng có nhắc đến tình đầu của anh trước mặt em”, Bạch Tinh Nhiên ngắt lời anh,
hừ lên nói: “Em coi như đã nhìn rõ sự trăng hoa của anh rồi, để nghĩ cho tiền đồ
của em, em sẽ không tùy tiên sinh con cho anh đâu”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô, ánh mắt anh sầm tối lại, sau khi nhìn thẳng vào cô
một lúc liền lắc đầu cười gượng: “Xem ra người ta nói rất đúng, không nên cãi
nhau nhiều, cãi nhau một lần là tổn thương thêm một lần”.
“Anh biết thế là tốt”, Bạch Tinh Nhiên quay lưng sang anh.
“Vậy em muốn thế nào mới chịu sinh con cho anh? Không phải là cả đời này sẽ
không sinh nữa chứ?”.
“Cho anh thời gian một năm để thử thách, vượt qua thử thách thì tỉnh tiếp Bạch
Tinh Nhiên kéo chăn trùm đầu: “Không nói nữa, em ngủ đây”.
“Vậy không sinh con thì sẽ không theo dõi ngày không an toàn nữa, có phải chúng
ta có thể thoải mái làm chuyện đó không?”, Nam Cung Thiên Ân áp sát người cô.
Bạch Tinh Nhiên cạn lời kéo chăn ra trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng mơ!”, nói
xong, cô lại cuộn mình trong chăn ngủ.
Một tuần bình yên trôi qua, Bạch Tinh Nhiên phát hiện ra Nam Cung Thiên Ân quả
nhiên không gặp Chu Chu nữa, Chu Chu cũng không giở trò gì nữa cả, tất cả như
thể đã trở lại yên bình như trước, trái tim thấp thỏm của cô cuối cùng cũng hơi yên
ổn lại.
Bạch Tinh Nhiên chán nản khi phát hiện ra trong bàn ăn chỉ còn mình cô và lão
phu nhân, Thẩm Khác và Phác Luyến Dao chắc đã ra ngoài hẹn hò, Thẩm Tâm tối
nay lại không về.
Tuy lão phu nhân cả tuần nay không làm khó có cái gì cả, nhưng Bạch Tinh Nhiên
vẫn lo lắng đến mức lòng bàn tay toát đây mô hội, sau khi cô ăn với tốc độ nhanh
nhất có thể xong, đứng dậy khỏi ghế ăn nói: “Bà nội, cháu ăn no rồi, bà ngồi ăn từ
từ nhé.
Lão phu nhân liếc cô một cải nói: “Tôi đáng sợ như vậy sao?”.
Bạch Tinh Nhiên ngẩn người ra, từ từ ngồi lại vào ghế, cười gượng nói: “Đâu có ạ,
bà nội”.
“Thế sao cô vội đi như vậy?”.
“Cháu ăn no rồi mà”, cô e dè nhìn bà ta hỏi: “Bà nội, bà có chuyện gì không a?”.
“Không chuyện gì to tát, chỉ là muốn hỏi cô…, ánh mắt nhìn cô của lão phu nhân
nghiêm túc hơn, sau khi ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “Nếu tình nhân định
mệnh của Thiên Ân quay lại, cô có ly hôn với nó không?”.
Bạch Tinh Nhiên không ngờ cả tuần này lần đầu tiên lão phu nhân nghiêm túc nói
chuyện với cô, khi mở lời lại là câu hỏi mà trước đây cô đã từng trả lời bà ta. Cô do
dự một lúc, mới mở miệng nói: “Bà nội, trước đây cháu đã nói rồi ạ, chỉ cần Nam
Cung Thiên Ân lên tiếng đòi ly hôn với cháu, cháu nhất định sẽ ly hôn.
“Nhất định sẽ như vậy, đúng không?”.
“Vâng.”, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy da đầu cô bắt đầu tê dại.
Lão phu nhân gật đầu, sau đó lại đưa mắt ra nhìn chằm chằm vào cô: “Ngày đó sẽ
không lâu nữa, tôi hi vọng cô có thể giữ lời hứa của mình”.
Ngày đó sẽ không lâu nữa có nghĩa là gì chứ?
Bạch Tinh Nhiên nhìn sắc mặt lão phu nhân không có vẻ như đang trêu hay đang
dọa cô, cảm giác càng lúc càng thấy rợn người hơn.
“Đi đi, về phòng nghỉ ngơi đi”, lão phu nhân nói với cô một câu.
Bạch Tinh Nhiên lúc này mới đứng dậy khỏi ghế, sau khi chào bà ta một câu rồi đi
ra khỏi phòng ăn.