Diễu Mỹ nhìn giới thiệu sơ lược và công ty trên bàn, rồi lại nhìn Bạch Tinh Nhiên
chẳng tươi tỉnh gì, nhún vai nói: “Tiêm năng phát triển gì, mình thấy Tinh Nhiên
căn bản chẳng có ý chỉ này”.
Tô Tích cũng nhìn Bạch Tinh Nhiên, bực mình nói: “Nếu đã quyết định rời xa Nam
Cung Thiên Ân, thì phải kiếm công việc tốt một chút mà nuôi sống bản thân chứ”.
Bạch Tinh Nhiên khẽ hít một hơi, nói: “Mình vẫn muốn đi thi chứng chỉ sư phạm
mầm non, dạy các bạn nhỏ ở trại trẻ mồ côi vẽ tranh”.
Diêu Mỹ lại nhún vai: “Haiz, mình thấy cậu vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn không quên
được đứa con gái thất lạc kia.
“Đến trại trẻ mồ côi cũng không có gì không tốt, muốn đi thì đi đi”, Tô Tích đứng
dậy khỏi sofa: “Nhưng giờ việc cần làm đầu tiên là lấp đầy bụng đã, mình sắp đói chết rồi”.
“Ăn gì?”.
“Đến nhà hàng đồ Tây mới mở gần đây
“Nhà hàng em chồng cậu mở à?”, Diêu
Mỹ hỏi.
“Đúng, nhiều món đặc sắc nước ngoài làm, vị cũng khá”, Tô Tích nói.
Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy là nhà hàng của Kiều nhị thiếu gia thì theo bản
năng lắc đầu phản đối: “Đổi quán khác đi, mình sợ…
“Sợ Nam Cung Thiên Ân hiểu nhầm?”, Tô Tích nói tiếp phần sau mà cô không nói,
câm nín: “Người ta đã đi cùng với tình đầu rồi, cậu còn sợ, đúng là đồ tưởng bở.
“Mình…, Bạch Tinh Nhiên há miệng, mới nhận ra mình không biết giải thích sao,
cũng đúng, Nam Cung Thiên Ân người ta đã đến với tình đầu rồi, cô còn sợ cái gì
mà so?
“Thực ra Kiều Phong cũng tốt lắm, thêm một người bạn là thêm đường mà Tô Tích
kéo cổ tay cô: “Đi thôi, đi ăn cơm”.
Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Tinh Nhiên cũng mặc kệ luôn.
Ba người cùng đến nhà hàng Tây mà Kiều Phong kinh doanh, Tô Tích dẫn họ ngồi
vào chỗ cạnh cửa sổ, Diễu Mỹ quan sát xung quanh khen ngợi: “Không tệ, điều
kiện trông cũng khá lắm, Tinh Nhiên cậu thấy sao?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn xung quanh, nói đại: “Nếu có thể treo đèn thủy tinh trên
đầu thì sẽ đẹp hơn”.
“Đúng là người làm thiết kế nhà, rất có mắt nhìn”, Kiều Phong đột nhiên xuất hiện
phía sau nói: “Đèn đang trên đường gửi từ nước ngoài về, tuần sau nếu cô đến nữa
thì chắc lắp xong rồi”.
Kiều Phong tự điều khiển xe lăn xuất hiện trước mặt ba người, chào hỏi với bọn họ.
“A Phong, cậu ăn cơm chưa?”, Tô Tích nhìn anh ấy: “Nếu chưa ăn thì ngồi xuống ăn với bọn tôi”.
“Không làm phiền chứ?”.
“Không làm phiền, không làm phiền”, Diệu Mỹ cười tít mắt nói: “Trai đẹp vốn là
món khai vị mà, sao có thể sẽ làm phiền được?”
“Đúng lúc tôi chưa ăn”, Kiều Phong xoay sang Bạch Tinh Nhiên: “Bạch tiểu thư,
trông cô hình như không vui”.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên sở mặt mình, nghĩ bụng rõ ràng vậy sao? Cô lịch sự
nói: “Không, tôi ổn lắm, đúng rồi, sau này gọi tôi Tinh Nhiên đi”.
“Được Tinh Nhiên”, Kiều Phong nói: “Muốn ăn gì các cô tự gọi đi, tôi mời”.
“Tốt quá, có đồ ăn miễn phí, Diêu Mỹ cầm thực đơn lên nhìn, sau đó hỏi: “Tôi có
thể gọi hết món đặc sắc của các anh không?”.
“Đương nhiên là được”, Kiều Phong đột nhiên đề nghị: “Hay chúng ta đổi vào
phòng riêng ăn đi, yên tĩnh hơn”.
“Vậy vào phòng riêng đi, lúc Tô Tích đứng dậy, giơ tay lắc qua lắc lại trước mắt
Bạch Tinh Nhiên: “Ngẩn ra làm gì thế chuyển chỗ thôi”.
Ảnh mắt Bạch Tinh Nhiên lại đúng lúc này bị bóng dáng phía phòng riêng thu hút,
không ngờ cô lại thấy Nam Cung Thiên Ân và Chu Chu đi từ trong phòng riêng ra,
hơn nữa còn vừa cười vừa nói, quan hệ có vẻ không tệ.
Tô Tích và Diệu Mỹ cũng nhìn thấy rồi, ảnh mắt hai người ngay lập tức như có thể phun ra lửa.
Kiều Phong hiển nhiên cũng thấy bọn họ, anh ấy nhìn hai người, sau đó nói với
Bạch Tinh Nhiên: “Xin lỗi, tôi quên không nói với cô tối nay Thiên Ân thiếu gia cũng ăn ở đây”.
Anh ấy không quên, mà là không dám nói với cô, nên mới đề nghị chuyển vào
phòng riêng, không ngờ Nam Cung Thiên Ân và Chu Chu lại trùng hợp đi ra đúng lúc này.
Không đợi Bạch Tinh Nhiên quyết định làm thế nào, Diễu Mỹ đã giơ tay nói với hai
người kia. “Này… Thiên Ân thiếu gia, đồ để tiện, bên này!”.
Nam Cung Thiên Ân và Chu Chu nghe thấy tiếng nói, đồng thời nhìn sang bên này,
chỉ thấy Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nói gì đó với Chu Chu, sau đó mình mình đi
tới bên này. Anh nhìn mọi người một lượt, sắc mặt không tốt làm rặn ra một câu:
“Trùng hợp thật”.
“Đúng là trùng hợp, nếu đã gặp rồi thì ngồi xuống bàn chính sự đi”, Tô Tích nói.
“Chính sự gì?”.
“Đương nhiên là thủ tục ly hôn của anh và Tinh Nhiên rồi”.
“Ai nói tôi sẽ ly hôn với Tinh Nhiên?”, ánh mắt Nam Cung Thiên Ân quét qua Kiều
Phong, dừng ở trên người Bạch Tinh Nhiên.
“Không nói chuyện ly hôn, chẳng lẽ nói việc anh lấy con khốn kia về làm vợ hai à?”.
“Việc này có thể nói”, ánh mắt Nam Cung Thiên Ân nhìn chăm chăm Bạch Tinh
Nhiên dần u ám: “Nhưng tôi chỉ nói riêng với vợ tôi”.
Nói xong, anh đi qua Kiều Phong, kéo Bạch Tinh Nhiên khỏi sofa, ôm vào cánh tay.
Bạch Tinh Nhiên không từ chối, vì cô cũng cảm thấy đến lúc phải nói chuyện với
Nam Cung Thiên Ân rồi. Cô quay đầu nhìn mọi người một cái, Tô Tích và Diêu Mỹ ra hiệu cổ lên với cô.
Bạch Tinh Nhiên bị Nam Cung Thiên Ân kéo đến bãi đỗ xe dưới tầng của nhà hàng,
lại bị anh nhét vào xe, sau đó nhìn thấy anh khởi động xe.
Nam Cung Thiên Ân không nói gì, Bạch
Tinh Nhiên cũng không lên tiếng, dọc đường lặng im đi đến bờ sông. Nam Cung
Thiên Ân đỗ xe ở bờ đến hết người, đẩy cửa xuống xe trước.
Bạch Tinh Nhiên do dự một lúc mới theo xuống, khoảnh khắc cô đóng cửa xe đột
nhiên thấy cơ thể không vững lùi ra sau, sau khi dựa vào cửa xe, bóng dáng Nam
Cung Thiên Ân cũng ập tới cùng lúc, đôi môi nóng bỏng phủ lên môi cô, cứ thế đè cô trên xe hôn.
Bạch Tinh Nhiên không ngờ anh lại đột nhiên hôn mình, đến khi cô khó khăn lắm
mới bừng tỉnh, Nam Cung Thiên Ân đã buông cô ra.
Chẳng nghĩ ngợi nhiều, cô vung tay tát mạnh vào mặt anh, sau đó dùng mu bàn tay
lau mỗi mình, vẻ mặt khinh bỉ.
Anh rốt cuộc có ý gì? Vừa thân mật với tình đầu, quay người cái lại có thể ấn cô lên
xe hôn nồng nhiệt? Coi cô là cái gì?
Tim Nam Cung Thiên Ân đau nhói khi thấy vẻ khinh bỉ trên mặt cô, nhưng cũng
làm bùng lên ngọn lửa giận đang âm ỉ, anh túm lấy bàn tay đang lau miệng của cô,
liếc cô mỉa mai: “Anh còn chưa chế em bẩn mà em lại chê anh?”
“Tôi không bẩn như anh.
“Em với Kiều Phong chẳng lẽ không bản sao?”, Nam Cung Thiên Ân bùng lên cơn
ghen, nổi điên không thể ngăn nổi: “Anh đã cảnh cáo em không được gặp Kiều
Phong rồi, chẳng lẽ em quên nhanh vậy sao?”.
“Tôi cũng đã cảnh cáo anh đừng có lắng những với con khốn kia, anh có nghe tôi
chưa?” Bạch Tinh Nhiên vừa đẩy vừa đập vào ngực anh: “Anh tưởng anh hứa một
câu sẽ không ly hôn với tôi thì tôi sẽ ngoan ngoãn chịu đựng anh với con khốn đó
mập mờ ư? Tôi nói cho anh biết, tôi không phải loại vì đàn ông mà vứt bỏ lòng tự
trọng, nhẫn nhục chịu đựng, tôi nghèo nhưng chỉ tôi không nghèo, Bạch Tinh
Nhiên chỉ còn mỗi điểm tốt này thôi!”.
“Có lẽ.” Bạch Tinh Nhiên bằng nhiên cười với anh, cười còn khó coi hơn khóc: “Tôi
cũng đã hứa với anh, đời này tôi sẽ không ly hôn với anh, cho nên anh đừng có để ý
tôi và Kiều thiếu gia thế nào, với Lâm An Nam ra sao. Anh tìm tình đầu của anh, tôi
tìm tình đầu của tôi, chúng ta nước sống không phạm nước giếng!”.
“Em dám?”, Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên.
Bạch Tinh Nhiên nhắm mắt lại, song… ngoài tiếng thở nặng nề của anh ra thì
không có tiếng bạt tai.
Cô mở mắt ra, nhìn bàn tay anh siết chặt run rẩy giữa không trung, sắc mặt âm u
đến mức màn đêm cũng không giấu được.
“Sao? Lại muốn đánh tôi à?”, Bạch Tinh Nhiên chẳng hề sợ hãi ngước nhìn anh,
cười khẩy: “Anh đánh đi, đánh cho tim tôi chết luôn đi, thế thì anh có thể yên tâm
sống với người tình bé bỏng của anh rồi”.
Nhưng Nam Cung Thiên Ân lại buông thống tay xuống, nhìn chăm chăm cô nói:
“Anh sẽ không đánh em, giờ theo anh về.”