“Em không muốn nói cái nhỡ kia, em chỉ muốn nói cho anh biết cô ta căn bản là
giả vờ”.
“Vết thương trên tay cô ấy anh tận mắt thấy”.
Bạch Tinh Nhiên câm nín, về việc này cô thực sự không nói rõ được.
“Tạm thời không quan tâm cô ấy bị thương nặng thế nào, thái độ và cách giải
quyết sự việc của các em… nhỡ trong cốc là axit thì sao? Các em cũng định hắt như
the à?”.
“Vậy giờ anh có ý gì?”, Bạch Tinh Nhiên không hề sợ hãi nhìn anh: “Nếu anh đang
chỉ trích em bắt nạt cô ta, thì em không chấp nhận, nếu anh đang chỉ trích em làm
việc thiếu suy nghĩ… em có thể chấp nhận, sau này em sẽ chú ý”.
“Em đã làm tay cô ấy bị bỏng như thế rồi”.
“Em đã nói cô ta giả vờ!”, Bạch Tinh Nhiên bực mình hét lại.
Xem ra anh vẫn trách cô, trách cô làm bỏng Chu tiểu thư của anh, trong lòng cô
không kiềm được trào dâng thất vọng. “Ý em là vết thương trên tay cô ấy là do
tự cô ấy gây ra?”
“Em làm sao mà biết được?”, Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên đẩy anh một cái, bực bội
nói: “Giờ mắng cũng mắng rồi, nạt cũng nạt rồi, anh ra ngoài được chưa?”.
Nam Cung Thiên Ân túm cái tay đang đẩy anh của cô: “Sao em có thể lạnh nhạt
như vậy? Đến cả một chút dấu hiệu áy náy cũng không có?”.
“Vì em không làm sai”, Bạch Tinh Nhiên chớp đôi mắt một cái, không để nước mắt
trào ra, cô cười khẩy: “Em đã giải thích với anh, nếu anh đã chọn tin cô ta, thì tiếp
tục tin cô ta đi, em chẳng còn gì để nói”.
Nam Cung Thiên Ân trừng cô, nghiến răng ken két, xoay người đi ra cửa.
Trong phòng ngủ bỗng yên tĩnh lại, Bạch Tinh Nhiên nhằm mắt, hít thở sâu, nước
mắt tủi thân và phẫn nộ sâu trong mắt cuối cùng vẫn trào ra.
Cuối cùng cô có thể hiểu tại sao Tô Tích thả trốn trong chung cư cũng không muốn
về biệt thự nhà họ Kiều rồi, sinh hoạt với một người đàn ông không hiểu, không tin
mình thực sự là một việc rất khó chịu Mà bên cạnh cô còn có thêm một Chu tiểu
thư, cuộc sống của cô chắc còn buồn hơn Tô Tích nhiều.
Vì không ăn tối, Bạch Tinh Nhiên năm trên giường chẳng thể ngủ nổi, cuối cùng
dứt khoát bò dậy, xuống phòng bếp tầng một lục tìm đồ ăn.
Khó khăn lắm mới tìm được một gói mì ăn liền dưới đáy tủ, cô lười úp mì, cứ thế
ôm bát mì ngồi ở góc phòng ăn luôn.
Chắc là vì bụng đói quá, thế mà cô lại
thấy mì này rất ngon, thơm ngon giòn rụm.
Cô vừa ăn, vừa nhớ lại mọi việc xảy ra trong ngày hôm nay.
Nam Cung Thiên Ân nói vết thương trên tay cô ta là thật, sao có thể chứ? Chẳng lẽ
để hại cổ, cô ta thể mà có thể chơi lớn thể, dùng nước sôi làm mình bị bỏng lần
nữa?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh nước sôi đổ lên mu bàn tay là da đầu Bạch Tinh Nhiên ngay
lập tức tế dại, nếu thực sự như vậy, thì người phụ nữ đó điền thật rồi, quả là đáng
sợ, còn đáng sợ hơn đồ ngu Bạch Ảnh An nhiều!
Chắc là nghĩ quá nhập tâm, cô không phát hiện bên cạnh có người lại gần, đến khi
Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống cạnh cô thì mới giật mình nhận ra, đồng thời hết
cả hồn.
Cô nhìn Nam Cung Thiên Ân ở bên cạnh, lại nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 12 giờ
mà anh còn chưa ngủ ư?
“Sao anh không ngủ được? Thương người tình bé bỏng của anh à?”, cô hỏi đầy mia
mai.
“Đúng, anh đang nghĩ nhỡ trên mu bàn tay cô ấy bị sẹo thì sao? Lúc chơi đàn khó
coi lắm”, Nam Cung Thiên Ân xoay đầu liếc cô: “Vậy em thì sao? Sao lại không ngủ
được?”.
Bạch Tinh Nhiên nghiến răng, quyết định không cãi nhau với anh: “Em chưa ăn
tối, đói”.
Xem ra anh là vì vừa nãy chưa cãi đủ lại muốn tìm cô xả giận, cãi nhau.
Nam Cung Thiên Ân nhìn cô bình tĩnh như vậy thì lại hơi tò mò. Nhưng anh cũng
không phải đến để cãi nhau với cô, anh cũng giống cô vì đói nên muốn xuống kiểm
đồ ăn, không ngờ lại thấy cô đang ăn mì sống ở đây.
Anh giơ tay ra bốc một năm mì tôm trong bát, Bạch Tinh Nhiên giật cổ tay anh:
“Anh làm gì thế?”.
“Ăn mì”, Nam Cung Thiên Ân liếc cái tay đang tóm mình của cô.
“Đây là mì của em, muốn ăn thì anh tự tìm đi”, Bạch Tinh Nhiên cướp lại mì trong
tay anh, đồng thời ôm chặt bát mì trong tay vào lòng.
“Đến cả một bát mì cũng muốn phân chia rõ ràng với anh vậy sao?”.
“Đúng thế, anh đi tìm tình đầu của ăn cùng ăn một bát mì đi”, Bạch Tinh Nhiên
nói xong thì đứng dậy định đi.
Nam Cung Thiên Ân túm cổ tay cô kéo giật cô lại, nhìn chăm chăm cô bực bội nói:
“Bạch tiểu thư, hôm nay người phải tức giận là anh”.
“Anh tức giận của anh, em tức giận của em, ai chúng ta không làm phiền nhau,
Bạch Tinh Nhiên nói xong thì bèn hất tay anh đi ra khỏi phòng ăn, lên tầng trên.
Bạch Tinh Nhiên về phòng ngủ, rúc vào sofa tiếp tục ăn mì tôm sống, chỉ có điều
mì vốn dĩ không tệ càng ăn lại càng chán, ăn không được một nửa thì không ăn nổi
nữa.
Cô quằng nửa chỗ mì còn lại vào góc, cầm điều khiển lên mở tivi xem.
Xem không bao lâu thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị người ta đẩy mở, cô đột nhiên
ngồi thẳng người, muộn thế này có người đẩy cửa thực sự hơi đáng sợ. Khi cô nhìn
thấy người vào là Nam Cung Thiên Ân thì lặng lẽ thở phào.
Chỉ có điều… anh đến phòng cô làm gì? Hơn nữa còn bưng hai cái bát to lên.
Nam Cung Thiên Ân đặt khay lên bàn trước mặt cô, liếc mì tôm sống cô quẳng
trong góc: “Sau này đừng ăn mấy đồ chiến dầu, không tốt cho sức khỏe”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn mì trong khay hỏi: “Tinh đầu làm cho anh?”.
Mặc dù sợi mì trong bát trông chả ra làm sao, nước cũng có vẻ cho không đủ,
nhưng cô không cho rằng đây là Nam Cung Thiên Ân làm, dù sao thì cả đời này anh
chưa từng xuống bếp.
Nam Cung Thiên Ân chia cho có đôi đũa, mặt lạnh tanh nói: “Để lại bát mì cho em
là nể mặt em, đừng có kiếm chuyện vô có”.
Bạch Tinh Nhiên đúng là hơi đói, hơn nữa còn cực kì hứng thủ nếm thử mi anh làm
sẽ có vị gì, có tệ như bề ngoài không Nhưng biểu cảm của anh lại làm cô nuốt
không trôi cục tức này, cô không nhịn được nói: “Đừng tưởng cho em bát mì thì
em sẽ tha thứ cho anh, đừng hòng!”.
Cô bưng mì lên ăn, cũng được, là vị của mì.
“Anh cần em tha thứ sao?”, Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên liếc cô: “Nhưng
anh đã tha thứ cho em rồi, còn mang mì lên cho em, chẳng phải em nên biết ơn
sao?”.
“Nam Cung Thiên Ân, xin hãy mang mì của anh đi đi”, Bạch Tinh Nhiên đặt đũa
lên bàn: “Em không cần sự tha thứ của anh, em đã nói em không làm cô ta bị bỏng.
Thì ra anh mang mì lên cho cô không phải vì tin cô, mà là muốn cô nhún nhường
nhận thua, thừa nhận là lỗi của mình.
“Em quậy đủ chưa hả?”, Nam Cung Thiên Ân bực mình.
“Em không quậy!”, Bạch Tinh Nhiên
nhìn chăm chăm anh, trong lòng lại trào dâng nỗi thất vọng. Cô thực sự nuốt
không trôi, xoay người
về giường, kéo chăn trùm kín người lại.
Đũa trong tay Nam Cung Thiên Ân buông lỏng, tức đến mức cũng không ăn nổi
nữa, cơ thể dịch ra sau tựa lên sofa liếc CÔ.
Mãi một lúc anh mới đi tới, kéo chăn ra nằm vào, cánh tay vòng qua eo cô kéo cô
vào lòng, thủ thỉ bên tại cô: “Chúng ta đình chiến được không?”.
Anh cảm thấy tiếp tục chiến tranh lạnh thế này quá mệt, mấy hôm nữa là tiệc
thường niên của công ty, đến lúc đó là phu nhân tổng giám đốc cô chắc chắn phải
đi cùng, nếu đến lúc ấy hai người vẫn là ai trưng bộ mặt lạnh của người đó thì
người khác không biết sẽ nghĩ thế nào nữa.
Cho nên dù là vì tiệc thường niên ba hôm sau, anh cũng không thể mặc cô tiếp tục
thế này