“Có áy náy có trách nhiệm?”, Chu Chu cụp mắt lẩm bẩm.
Bà Chu lại nói: “Tóm lại có lão phu nhân chống lưng, con cứ làm thoải mái, đương
nhiên, làm việc gì cũng phải nhìn trước ngón sau, đừng để Nam Cung Thiên Ân
phản cảm với con”.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, tính của Nam Cung Thiên Ân con hiểu hơn mẹ”, Chu Chu cười
tít mắt cầm dao dĩa trên bàn lên, nhìn đồ ngon trên bàn một lượt: “Mẹ, mẹ gọi
món gì ngon cho con thế? Sao nhiều vậy?”.
“Đều là món con thích ăn”, bà Chu dùng dao dĩa xiên một miếng thịt cừu cô ta
thích ăn: “Mau ăn đi, ăn xong rồi đi làm”.
“Vâng”, Chu Chu nhận đồ ăn mẹ đưa cho, vừa ăn vừa hỏi: “Đúng rồi, bố con đâu?
Có phải lại chạy đi đánh bạc không?”.
“ống ấy á, ngoài đánh bạc ra còn làm gì được?”, vừa nhắc đến chồng mình, bà Chu
lại than ngân thở dài: “Hôm nay mẹ bảo ông ấy tìm một việc làm hẳn hoi, thế mà
ông ấy lại cho mẹ một cầu, con gái sắp thành vợ người giàu nhất Châu Thành rồi,
tôi sao lại không đi đánh bạc?”
Chu Chu đột nhiên bật cười thành tiếng “Bố con hài hước quá
“Chẳng phải đều tại con cho ông ấy tự tin sao”, bà Chu liếc cô ta một cái: “Hai bố
con con tỉnh y nhau, làm việc gì cũng quá tự tin, dễ khinh địch”.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, hai người dốc lòng dốc sức vì con, con chắc chắn sẽ cố gắng
làm tốt”.
Bà Chu gật đầu, với cách làm việc của con gái bà ta vẫn rất yên tâm.
Hai mẹ con ăn xong, bà Chu đột nhiên nhớ ra một việc, ngẩng đầu nói với Chu Chu:
“Đúng rồi, Châu, Lâm An Nam bảo con lúc nào tiện thì gọi cho cậu ta, nói có việc
muốn bảo con làm”.
“Việc gì?”.
“Không biết, con dùng điện thoại mẹ gọi đi”, bà Chu lấy điện thoại mình từ trong
túi xách ra, chọn số rồi đưa cho cô ta,
Chịu Chịu hơi do dự, nhận điện thoại rồi gọi vào số của Lâm An Nam.
Mặc dù đã xa cách với Nam Cung Thiên Ân, nhưng việc sắc thuốc Bạch Tinh Nhiên
vẫn không dám tùy tiền quên.
Cô đưa thuốc đã sắc cho Tiểu Nguyễn, bảo cô ấy mang cho Nam Cung Thiên Ân, sau đó về phòng.
Tiểu Nguyên bưng thuốc lên tầng, vừa xoay người thì đã vào phòng ngủ của Chu Chu.
“Có việc sao?” Chu Chu đang ngồi trước piano đánh đàn ngẩng đầu lên nhìn cô ta
một cái, ánh mắt lại nhìn về nhạc phố.
Tiểu Nguyên cười tủm tỉm nói: “Chu tiểu thư, đại thiếu gia giờ ở một mình trong
phòng làm việc, tôi ngại vào làm phiền anh ấy, cô giúp tôi mang thuốc vào được không?”.
Tiếng đàn ngừng lại, Chu Chu ngước mắt lên nhìn cô ta, sau đó cười khẽ, đúng là có
gái thông minh.
“Được” cô ta đứng dậy, nhận bát trong tay Tiểu Nguyên đi đến phòng làm việc của
Nam Cung Thiên Ân
Hôm nay Nam Cung Thiên Ân không làm việc, đang ngồi trước bàn làm việc
nghịch chiếc bút kí tên trong tay, nhìn thấy Chu Chu bưng bát thuốc vào trên mặt
lộ vẻ hơi ngạc nhiên: “Sao lại là em mang vào?”.
“Anh với Tinh Nhiên căng thẳng như vậy, chỉ có thể để em mang vào rồi”, Chu Chu
đặt bát thuốc xuống trước mặt anh: “Mau nhân lúc nóng uống đi”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn bát thuốc đen ngòm trên bàn, không có Bạch Tinh Nhiên
uống cùng, vậy mà anh lại chẳng muốn uống chút nào cả.
“Sao thế? Không uống được à? Hay em đi thêm cho anh ít đường”.
“Không cần, lát nữa anh uống”, Nam Cung Thiên Ân nói. Thuốc này đẳng như vậy,
thêm bao nhiêu đường cũng vô ích.
Chu Chu không ra ngoài mà ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, nhìn anh với vẻ mặt đau lòng:
“Thiên Ân, bao nhiêu năm qua anh vẫn uống thuốc mỗi ngày vậy sao? Nhất định là rất vất vả nhỉ?”.
“Vẫn ổn, quen rồi”, Nam Cung Thiên Ân nói.
Vốn dĩ là việc khá đau khổ, nhưng có sự đồng hành của Bạch Tinh Nhiên anh cảm
thấy không khổ như vậy nữa, vì có người chịu khổ cùng anh.
Nam Cung Thiên Ân quan sát cô ta “Sao em còn chưa ngủ? Mai phải đi làm đó”.
“Em vừa tập đàn”, Chu Chu đột nhiên hào hứng nói: “Tuần sau chẳng phải là kỉ
niệm thành lập công ty sao? Em đại diện phòng em lên biểu diễn”.
“Kỉ niệm công ty định tổ chức tiết mục u?”.
“Anh không biết à?”, Chu Chu kinh ngạc nhìn anh: “Công ty yêu cầu mỗi bộ phận
diễn một tiết mục, phòng chúng em không có ai có tế bào nghệ thuật, mọi người
thấy em trẻ nên chọn em đi”.
“Ừm, rèn luyện sự can đảm cũng tốt”, Nam Cung Thiên Ân chưa từng tham gia kỉ
niệm thành lập công ty, năm nào cũng là Thẩm Khác đại diện anh tham dự, cũng
không biết kỉ niệm công ty thường có hoạt động gì.
“Thiên Ân, đến lúc đó anh có tham dự không?”.
“Chắc là không”.
“À, cũng đúng, anh bận vậy mà”, Chu Chu nhìn anh, do dự một lúc rồi lại nói:
“Thiên Ân, em có thể nhờ anh một việc không?”.
“Việc gì?”.
“Đàn piano của em lâu rồi không dùng, muốn đổi cái mới”, Chu Chu nói xong thì
ngay lập tức lại nói: “Nhưng anh đừng hiểu nhầm, không phải em muốn anh mua
cho em, chỉ có điều giờ em không có tiền, lại cần dùng gấp, chỉ có thể trừ vào tiền lương sau…”.
“Không phải chỉ là mua đàn thôi sao, không cần căng thẳng thể”, Nam Cung
Thiên Ân mỉm cười: “Mai anh sẽ bảo người thay cho em cái mới”.
“Không, anh đừng nói là anh mua cho em, cứ nói là em tự mua, em sợ Tinh Nhiên
thấy lại không vui”.
“Không sao”, Nam Cung Thiên Ân nhả ra hai chữ thật bất cần.
Bạch Tinh Nhiên sẽ không vui ư? GIỜ anh cũng rất không vui đây!
Chu Chu thực sự không tìm được lý do ở lại nữa, nên dứng dậy khỏi ghế: “Vậy em
ra ngoài đây, Thiên Ân, anh mau uống thuốc đi, nghỉ ngơi sớm chút”.
“Được, anh sẽ làm thế”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu.
Chu Chu kéo mở cửa phòng làm việc, đúng lúc thấy Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên
định gõ cửa. Cô ta sửng sốt, sau đó nở nụ cười tươi tần: “Tinh Nhiên, cô vẫn chưa ngủ à?”.
“Chưa, sao cô cũng thức muộn vậy?”.
“Tôi… tôi đến mượn Thiên Ân quyển
sách, nhưng không tìm được”.
“ờ, tôi đến lấy bản thảo của tôi”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười với cô ta, bước vào
phòng làm việc.
Cô vốn không yên tâm Nam Cung Thiên Ân, muốn qua giám sát anh uống thuốc,
tiện thể giải thích với anh về kế hoạch của Tô Tích, nhưng cô không ngờ người đón
cô trong phòng làm việc lại là Chu Chu.
Bỗng chốc, lòng nhiệt tình vừa ủ được trong lòng mất sạch, trở thành sự lạnh lẽo,
Cô chẳng nhìn ngang ngó dọc mà đi tháng đến giá sách, lấy ra giấy tuyên trước đó
mình đặt bên trong ở ngần dưới cùng, sau đó xoay người đi ra cửa.
“Đứng lại”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên gọi giật cô lại.
Bạch Tinh Nhiên đứng khựng lại, xoay người nhìn chăm chăm anh mỉa mai: “Xin
lỗi, em không cố ý đến làm phiền hai người, em đi ngay đây”.
“Em cảm thấy thế này thú vị sao?”, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi bàn làm
việc, vòng đến trước mặt cô nhìn cô với vẻ tức giận: “Xin lỗi anh, giải thích một
chút khó vậy sao? Có phải em định vẫn cứ căng thẳng với anh thế này không?”.
“Em đã giải thích, là anh không tin, còn nữa, nếu em xin lỗi thì chẳng phải chứng
tỏ là em nhận sai sao? Chứng tỏ em thực sự có gì đó với Kiều Phong sao? Vậy thì
anh còn chấp nhận lời xin lỗi của em không?”.
“…”
Nam Cung Thiên Ân câm nín, phải thừa nhận cô nói đúng, nếu cô xin lỗi thì anh sẽ
tha thứ cho cô ư? Chắc chắn sẽ càng tức điên hơn.
“Cuối cùng, người phải xin lỗi, phải giải thích là anh, không phải em”, Bạch Tinh
Nhiên nói xong câu này thì giơ tay đẩy ngực anh một cái: “Phiền anh tránh ra cho em”.
Cô đẩy không hề dịu dàng, đẩy đến mức khiến Nam Cung Thiên Ân nổi nóng luôn.