Đứng trong thang máy bốn phía đều là gương, Bạch Tinh Nhiên nhìn hai người
trong gương, thân mật như vậy, tình cảm như thế, như thể chưa từng xuất hiện
nhân vật Chu tiểu thư vậy.
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh trong gương hỏi: “Phải rồi, trưa nay anh ăn ở đâu thế?”.
“Ăn ở bên ngoài, sao vậy?”.
“Không có gì”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: “Em chỉ quan tâm chút thôi”.
“Sao nào? Anh không làm phiền em thì em
không quen à?”.
“Đâu có”, Bạch Tinh Nhiên nhìn sắc mặt của anh, thầm nghĩ bụng anh rốt cuộc là
ra ngoài ăn cơm ở đâu đây? Không phải là về căn biệt thự nhỏ ăn cùng Chu tiểu thư đấy chứ?
Cô không hỏi thẳng, cũng không biết nên hỏi thế nào,
Khi hai người cùng về đến căn biệt thự nhỏ, cả căn nhà đã yên tĩnh lại.
Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ tầng hai một cái, thấy đã tắt đèn.
“Mọi người đều đi ngủ hết rồi sao?”, đêm muộn nên hơi lạnh, vừa xuống xe đã bị
một cơn gió lạnh thổi đến, cô bất giác kéo chiếc áo gió lại.
“Chắc là đều ngủ rồi, gần mười hai giờ rồi mà”, Nam Cung Thiên Ân khóa xe, cùng
Bạch Tinh Nhiên đi lên trên nhà.
Hai người vừa bước vào nhà, liền thấy Chu Chu từ tầng hai đi xuống.
“Chu Chu, sao muộn thế mà vẫn chưa ngủ?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta hỏi.
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên lại thấp thoảng một dự cảm không lành, muộn thế
này mà chưa ngủ… cô ta rốt cuộc muốn làm gì đây?
“Buổi chiều em ngủ nhiều quá nên giờ không ngủ được”, Chu chu vừa đi xuống
tầng dưới vừa cười nói: “Hai người thì sao? Sao về muộn thế?”.
“Chúng tôi tăng ca”, Bạch Tinh Nhiên trả lời.
“Tăng ca muộn thể á? Tuy công ty rất quan trọng, nhưng cũng đừng vất vả quả,
sức khỏe quan trọng mà”, Chu Chu nói một cách quan tâm.
“Phải rồi, em giúp Thiên Ân thiếu gia sắc thuốc xong rồi, còn cùng làm điểm tâm
với cô cầm nữa, hai người chắc là đói rồi nhỉ?”, Chu Chu nói xong liền đi xuống bếp.
Cô ta bưng một bát thuốc và một địa điểm tâm từ trong bếp ra, đặt lên bàn gọi hai
người họ đến.
Nam Cung Thiên Ân lưỡng lự một lúc, rồi kéo cổ tay Bạch Tinh Nhiên: “Đi, đi ăn
một chút rồi ngủ”.
Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cất bước, lướt qua Nam Cung Thiên Ân đi nhanh đến
bên cạnh chiếc bàn, bưng khay lên rồi nhìn Chu Chu nói với giọng cảm kích: “Cảm
ơn lòng tốt của cô, chúng tôi mang về phòng ăn”.
“Không có gì”.
“Nhưng những việc như sắc thuốc thì cần chú trọng đến độ lửa, tôi phải học chị Hà
mấy lần mới biết đấy, lần sau cứ để tôi sắc nhé, Chu tiểu thư dù sao cũng là khách,
ở đây ngồi chơi ăn uống là được, đừng làm gì cho chúng tôi, chúng tôi ngại lãm.
“Tôi cũng là chán chẳng có việc gì nên mới làm”, Chu Chu vẫn nở nụ cười lịch sự:
“Dù sao đến ăn chực ở nhờ, tôi không làm gì thì cũng ngại mà.”
“Chu tiểu thư khách sáo quá”, Bạch Tinh Nhiên quay người sang nói với Nam Cung
Thiên Ân: “Chồng, anh ngồi nói chuyện với Chu tiểu thư một lúc, nói chuyện xong
thì về phòng nghỉ sớm nhé”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên một cải, không nói gì.
Bạch Tinh Nhiên đem khay đồ ăn lên trên tầng, để hai người họ ở tầng dưới.
Chu Chu nhìn eo bóng lưng khuất sau tầng hai của Bạch Tinh Nhiên, rồi gượng gạo
nói với Nam Cung Thiên Ân: “Tinh Nhiên cô ấy… hình như không thích em làm
những việc này lắm”.
Nam Cung Thiên Ân nhếch khóe miệng cười : “Cô ấy nói đúng đấy, sắc thuốc cần
chú ý rất nhiều, đến Tiểu Nguyên cũng không chưa sắc được tốt”.
“Em hiểu rồi, em xin lỗi trước đây em không biết, còn tưởng sắc thuốc thì chỉ đơn
giản là cho ba bát nước vào rồi đun thành một bát”.
“Thuốc của anh khác với những thuốc khác. Nam Cung Thiên Ân đưa tay lên vỗ vai
cô ta một cái “ý tốt của em anh xin nhận, ngủ sớm đi nhé.”
Chu Chu gật đầu: “Vâng, hai người cũng ngủ sớm đi.”
“Ngủ ngon”, Nam Cung Thiên Ân chào tạm biệt cô ta xong, liền bước lên trên
tầng.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên về đến phòng ngủ, đặt khay điểm tâm lên trên bàn trà, rồi
bưng bát thuốc đưa lên mũi ngửi một lúc, sau đó đem bát thuốc vào nhà vệ sinh đổ
xuống bồn cầu.
Lần thể hiện này của Chu tiểu thư tuyệt đối không có ý tốt đẹp gì, cô đâu dám ăn đồ
cô ta làm, đâu dám để Nam Cung Thiên Ân uống thuốc cô ta sắc chứ.
Khi Nam Cung Thiên Ân đi vào, đúng lúc nhìn thấy cô đem chiếc bát không từ
trong nhà vệ sinh đi ra, ánh mắt của anh hơi thay đổi, rõ ràng là có vẻ kinh ngạc:
“Em đổ thuốc đi rồi à?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Vâng, chị Hà đã nói là thuốc nếu chưa đun cẩn thận thì
không đạt hiệu quả được, nên cho anh nghỉ uống tối nay luôn”, cô cười một cái:
“Chẳng phải tối nào anh cũng nghĩ cách từ chối uống thuốc sao? Đây lẽ nào không
đúng với ý của anh à?”.
Nam Cung Thiên Ân cười lại với cô, rồi đi ra sofa ngồi,
Trước mặt anh là điểm tâm mà Chu Chu tự tay làm, Bạch Tinh Nhiên nhìn cho
điểm tâm rồi nói:
“Anh có đói không, nếu đói thì mau ăn đi, ăn xong tầm rửa rồi đi ngủ”.
Bạch Tinh Nhiên nói xong quay người đi lấy một bộ đồ ngủ ở trong tủ, rồi bước vào
phòng tắm.
Sau khi tắm xong đi ra, cô phát hiện chỗ điểm tâm trên bàn vẫn còn y nguyên, và
Nam Cung Thiên Ân đang dựa vào sofa cầm điều khiển ti vi lướt kênh.
“Sao anh không ăn thế?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi.
“Anh không đói”, Nam Cung Thiên Ân ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Em ăn đi”.
“Em cũng không đói”, Bạch Tinh Nhiên đi tới, ngồi bên cạnh anh nhìn anh cười:
“Không phải là anh không dám ăn đấy chứ? Yên tâm đi, em chưa bá đạo đến mức
không biết phân biệt phải trái”.
Nam Cung Thiên Ân nghiêng người, hôn lên môi cô một cái: “Nhưng nếu anh ăn,
thì tối nay em lại không ngủ ngon đâu nhỉ?”.
Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên hơi lúng túng, nói với giọng hơi có vẻ bực bội: “Không
thể đâu, anh ăn đi”.
“Vậy anh ăn thật nhé”.
“Ăn đi”, Bạch Tinh Nhiên cầm một miếng lên nhét vào trong miệng anh.
Nam Cung Thiên Ân bị ép ăn một miếng, anh gật đầu: “Ừm… ngon đấy, em không
ăn thì tiếc thật”.
“Vô vị!”, Bạch Tinh Nhiên bực mình trừng mắt nhìn anh một cái, rồi quay người đi
ra giường.
Nam Cung Thiên Ân mỉm cười đứng dậy khỏi ghế sofa, cầm đồ ngủ bước vào phòng
tắm.
Sáng ngày hôm sau, khi Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân cùng đi xuống
dưới nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Chu Chu và Tiểu Nguyên vọng
lại.
Chu Chu bưng đồ ăn sáng từ trong bếp ra, đúng lúc nhìn thấy hai người đi vào
phòng ăn, liền tươi cười nhìn hai người chào: “Chào buổi sáng hai người”.
“Sao em dậy sớm thế?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi.
“Em ở đây ăn chực ở nhờ, không làm việc gì thì cảm thấy không thoải mái.”
“Trên người em vẫn còn vết thương mà”.
“Vết thương sắp khỏi rồi, không bị ảnh hưởng gì hết”, khuôn mặt Chu Chu vẫn nở
nụ cười niềm nở: “Hai người mau ngồi xuống ăn sáng đi”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy vẻ mặt vô hại của cô ta, trong lòng đã hiểu cô không
thoát được phải ăn đồ do cô ta làm rồi, chỉ hi vọng cô ta đừng có ý đồ xấu gì, rồi bỏ
thuốc vào đồ ăn của cô và Nam Cung Thiên Ân là được.
“Sao thế? Chế đồ em làm không ngon à?”, Chu Chu nhìn hai người không thấy
nhúc nhích gì liền nói: “Hai người cứ yên tâm đi, mấy năm nay tuy em sống ở nước
ngoài, nhưng vẫn biết làm đồ ăn sáng kiểu Trung, với lại sáng nào cũng làm đồ ăn
sáng cho mẹ em nên cũng gọi là có chút tay nghề, không tin thì mọi người ăn thử
đi?”.
Nam Cung Thiên Ân không nói gì, rõ ràng là đang đợi Bạch Tinh Nhiên quyết định.
Nếu cô không muốn ăn, anh cũng sẽ đưa cô ra ngoài ăn.
Bạch Tinh Nhiên thực sự rất không muốn ăn đồ ăn sáng mà Chu Chu làm, nhưng
cô ta đã nói như vậy rồi, nếu có còn không ăn thì quả thực là không nên. Cô bước
đến bên bàn ăn ngồi xuống, cầm bát lên bắt đầu ăn sáng.
Thấy hai người cuối cùng cũng động đũa, Chu Chu vui mừng cười lên: “Nếu ngon
thì nhớ là ăn nhiều vào đấy, bên trong vẫn còn”.
“Cũng ngon đấy”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười nhìn cô ta nói: “Cô cũng ngồi xuống
ăn đi, đừng làm gì nữa”.
Giả vờ ngoan ngoãn độ lượng trước mặt Nam Cung Thiên Ân, cô cũng biết!