“Nhưng mà Tinh Nhiên này..”, Tô Tích nhìn chầm chăm Bạch Tinh Nhiên nói
nghiêm túc: “Cậu có từng nghĩ nhỡ đứa bé này tồn tại, cậu tìm nó về rồi, nhưng bố
đứa bé lại bị cướp mất rồi không? Chẳng lẽ cậu định để con gái mình cả đời sống
trong gia đình đơn thân ư? Như cậu không có bố từ nhỏ, từ nhỏ sống trong ánh
mắt khinh thường của người khác”.
Tô Tích ngừng một chút: “Cho nên dù vì đứa con gái có khả năng tồn tại kia của
cậu, thì cậu cũng phải giữ chặt Nam Cung Thiên Ân”.
“Đúng, cứ coi như vì đứa con trong lời đồn kia của cậu đi”, Diêu Mỹ phụ họa.
Vì con gái mình? Bạch Tinh Nhiên sửng sốt.
Đúng vậy, nhỡ cô thực sự có một đứa con gái, nhỡ cô tìm được con gái về, vậy con
gái cô chẳng phải sẽ trở thành con nhà đơn thân không có bố sao? Ảnh hưởng với
đứa bé sẽ là cả đời!
Đúng, dù là vì con gái thì cô cũng không thể nhường Nam Cung Thiên Ân cho Chu
tiểu thư kia được.
“Các cậu nói xem, tại sao Nam Cung Thiên Ân lại không nhìn ra Chu tiểu thư đang
giả vờ?”, cô bất lực than thở, cô không cần nghĩ cũng biết tối qua Chu tiểu thư
không phải gặp ác mộng thật, không phải sợ thật, mà là dùng khổ nhục kế với Nam
Cung Thiên Ân. Nhưng Nam Cung Thiên Ân lại vẫn ôm cô ta chặt như vậy, cứ như
chỉ cần buông tay một cái thì cô ta sẽ sợ đến chết đi vậy.
“Bạn yêu ơi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Nam Cung Thiên Ân yêu cô ta như
vậy, đương nhiên nhìn cô ta kiểu gì cũng thấy tốt nhất”, Tô Tích nhún vai cười
khẩy.
Diêu Mỹ ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đó, giờ chỉ cần Chu tiểu thư cau mày một cái,
anh ta sẽ căng thẳng đến mức chỉ mong sao có thể ôm cô ta vào lòng an ủi, chứ nói
gì đến việc cô ta còn bị thương nặng thể”.
Cũng đúng, trong lòng Nam Cung Thiên Ân, Chu tiểu thư giờ như búp bê cưng
mong manh chạm cái là vỡ.
Bạch Tinh Nhiên cười gượng thở dài.
Nam Cung Thiên Ân và Tiểu Nguyễn cùng đến phòng Chu Chu, Chu Chịu đang nhìn
ra cửa sổ sắt đất ngẩn ngơ, nghe thấy tiếng bước chân thì khả nói: Tiểu Nguyên, tôi
vẫn không muốn ăn.”
Tiểu Nguyên nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, hơi bất đắc dĩ nhún vai.
Nam Cung Thiên Ân nhìn bóng dáng thon gầy trên giường, trong lòng không kiềm
được trào dâng cảm giác thương tiếc, cô năm ấy không gầy như vậy.
Anh đỡ lấy khay trong tay Tiểu Nguyên, đi tới đặt ở chiếc bàn đầu giường dịu dàng
nói: “Phải ăn cơm đúng giờ thì vết thương mới lành nhanh được, cơ thể cũng mới
khỏe mạnh được”.
Nghe thấy giọng anh, Chu Chu ngay lập tức xoay người.
“Thiên Ân? Sao lại là anh?”, trên mặt cô ta ảnh lên vẻ vui mừng: “Vừa nãy em
nghe Tiểu Nguyên nói Tinh Nhiên ra ngoài dạo phố rồi, anh không đi cùng cô ấy
sao?”.
“Không, cô ấy đi với bạn thân của cô ấy”, Nam Cung Thiên Ân cúi người đỡ cô ta từ
giường dậy: “Nào, dậy ăn chút gì đi”.
“Ngưỡng mộ người có bạn quả”, Chu Chu bày vẻ mặt hâm mộ.
“ở Châu Thành lâu thì em cũng sẽ có bạn Nam Cung Thiên Ân cười khẽ nói.
Nam Cung Thiên Ân cầm bát trên bàn đút cô ta ăn, Chu Chu vội đón bát nói:
“Thiên Ân, để em tự ăn”.
Nam Cung Thiên Ân hơi bất ngờ.
Chu Chu vừa ăn cháo trong bát vừa áy náy nói: “Thiên Ân, tối qua có phải em hơi
thất lễ không, xin lỗi nhé, quả lâu rồi em không ở đây nên mới gặp ác mộng với
cảm thấy sợ hãi”.
“Không sao”.
“Hi vọng Tinh Nhiên đừng hiểu nhầm anh”.
“Sẽ không đầu, Tinh Nhiên rất hiểu chuyện, cũng là người biết lý lẽ”.
“Thật sao?”, mặt Chu Chu vui mừng nói: “Nếu thực sự như vậy thì tốt quả, anh
biết không sáng nay sau khi em dậy nghĩ lại thì thấy hối hận chết đi được, dù sao
hai người cũng mới kết hôn không lâu, nếu hai người vì em mà ảnh hưởng đến tình
cảm thì em rất bất an.
“Sẽ không đâu”.
Dưới tầng đột nhiên vang lên tiếng động cơ xe từ xa tới gần, Chu Chu nhìn ra cửa
sổ, thúc giục: “Thiên Ân, anh mau ra ngoài đi, đừng để Tình Nhiên thấy anh ở
trong phòng em lại hiểu nhầm, như vậy em sẽ cảm thấy không yên lòng”.
Nam Cung Thiên Ân thấy cô ta hiểu chuyện vậy thì trong lòng yên tâm hơn.
Anh đương nhiên cũng không mong Bạch Tinh Nhiên hiểu nhầm, nên đứng dậy
khỏi mép giường: “Vậy em ăn xong thì nghỉ ngơi cho tốt, có gì cần thì nói với Tiểu
Nguyên.
“Được, em sẽ nói”, Chu Chu ngoan ngoãn gật đâu.
Nam Cung Thiên Ân ra khỏi phòng Chu Chu,
đúng lúc thấy Bạch Tinh Nhiên đi từ dưới tầng lên,
xem ra vẫn chậm một bước.
Anh nhìn Bạch Tinh Nhiên, bỗng chốc không biết mình nên giải thích gì, việc thế
này vốn càng giải thích càng mờ ám.
Bạch Tinh Nhiên cũng nhìn anh, sau đó cười khẽ hỏi: “Chu tiểu thư khỏe chứ?”,
“Rất khỏe” Nam Cung Thiên Ân đi tới, vươn tay kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô rồi
hỏi: “Sao về sớm vậy?”.
Một nụ hôn thân mật đã là lời giải thích tốt nhất, anh cho rằng như vậy.
Nhưng Bạch Tinh Nhiên lại không nghĩ thế, cô thấy Nam Cung Thiên Ân nhất định
là chột dạ, cảm thấy áy náy mới dùng nụ hôn để vỗ về cô.
Anh vẫn bằng lòng an ủi, chứng tỏ trong lòng anh mình vẫn có trọng lượng, chứng
tỏ mình vẫn có cơ hội cạnh tranh với Chu tiểu thư, cô phải thỏa mãn chứ.
Trong đêm, Bạch Tinh Nhiên tưởng Chu Chu sẽ lại gây ra động tĩnh gì đó để kéo
Nam Cung Thiên Ân qua, nên cả đêm chẳng ngủ an ổn. May mà một đêm bình an,
Chu Chu cũng không gây ra chuyện gì nữa.
Hôm nay là thứ hai, ngày đi làm.
Bạch Tinh Nhiên bị đồng hồ báo thức đánh thức, việc đầu tiên sau khi mở mắt là cô
xem Nam Cung Thiên Ân có ngủ cạnh mình không.
Khi cô nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân ở bên cạnh thì trong lòng bỗng ấm áp.
Còn may, anh ấy ở đây!
Cô mim cười, giơ ngón trỏ lên gõ vào chóp mũi anh sẽ sàng gọi: “Chồng ơi, dậy đi
làm thôi”.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên túm lấy ngón tay cô, lẩm bẩm: “Ngủ với anh thêm
ba phút”, nói xong thì ôm cô vào lòng tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Nhìn dáng vẻ lười biếng của anh, Bạch Tinh Nhiên chọc ghẹo: “Em nhớ ngày trước
anh không ngủ nướng, sao giờ lại thích ngủ nướng thế?”.
“Không phải tại em sao?”.
“Làm gì có”.
“Em có”, Nam Cung Thiên Ân hôn lên tóc cô nói: “Em cảm thấy nếu bọn mình giờ
vận động cái, thì có kịp không?”.
“Không kịp, hơn nữa sẽ bị công ty tính là nghỉ việc không lí do, Bạch Tinh Nhiên
bỗng rụt khỏi ngực anh, vừa xuống giường vừa nói: “Nếu không muốn để người
khác cảm thấy anh làm ông chủ mà lại là đầu xỏ đi muộn, thì nhanh dậy đi làm đi”.
Nam Cung Thiên Ân không túm được cô, chỉ đành ngoan ngoãn dậy.
Hai người vệ sinh cá nhân xong, thay quần áo rồi xuống tầng ăn sáng.
Nhìn thấy Tiểu Nguyên, Nam Cung Thiên Ân vờ như tùy ý hỏi: “Chu tiểu thư dậy
chưa?”
“Đã dậy rồi, thưa đại thiếu gia”, Tiểu Nguyên
nói.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, lại hỏi: “Cô ấy ăn sáng chưa?”.
“Ăn rồi”.
Nam Cung Thiên Ân không hỏi tiếp nữa, sau khi ăn sáng với Bạch Tinh Nhiên xong
thì nói với cô: “Lên thăm Chu Chu với anh”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, không ngờ anh lại gọi cô cùng đi thăm Chu tiểu thư.
Nhưng cô biết tại sao Nam Cung Thiên Ân lại muốn làm thế, anh đang muốn cô
biết, giữa anh và Chu Chu không có gì, không cần phải giấu cô.
Nếu Nam Cung Thiên Ân đã có lòng thể thì cô đương nhiên bằng lòng nhận.
“Được”, cô gật đầu, đi cùng Nam Cung Thiên Ân lên tầng hai.
Lúc hai người đến phòng ngủ của Chu Chu, thì có ta đã có thể xuống giường, lúc
này đang ngồi trên sofa cầm điều khiển lướt kênh trên tivi.
Nhìn thấy hai người vào thì có vẻ hơi bất ngờ, đứng dậy khỏi sofa rồi quan sát hai
người, sau đó mỉm cười nói: “Thiên Ân, Tinh Nhiên, hai người dậy rồi à?”.